Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 64

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bà lại lấy bọc lá chuối trên tay ông cụ:

- Bánh đó thì bà cho riêng hai đứa.

Bà có mấy con cá mới chiên, cháu đem về cho bạn bè cùng ăn.

Cá ở trong, lá chuối này rất sạch cháu không cần phải lo

- Bà làm cháu ngại quá! Không làm gì cháu không dám nhận nhiều thứ như thế! - Tịnh Kỳ nói

- Cũng có thể sau này cháu cũng vô tình giúp đỡ được con cháu của ông bà hay cũng có thể là cả ông bà, cuộc sống biến hoá khôn lường.

Điều quan trọng đâu phải lúc nào nhận được gì mới biết cho đi.

Ông bà gặp hai đứa là có duyên với nhau cứ nhận đi cho ông bà vui - Bà cụ ôn hoà nói

- Cháu hiểu rồi

Tịnh Kỳ cho một ít bánh vào balo của mình và một ít vào balo của Trạch Hải, rồi nhận lấy cá trên tay bà:

- Gặp được ông bà cháu rất vui.

Cháu thật sự rất cảm ơn ông bà

- Đám trẻ bây giờ chỉ biết nói cảm ơn, cháu cứ nghe theo bà ấy là được- Ông cụ nhẹ nhàng nói

- Cũng đến lúc bọn cháu phải về rồi.

Tạm biệt ông bà- Tịnh Kỳ phẩy tay tạm biệt

Ông bà cụ đồng thanh lên tiếng:

- Tạm biệt hai đứa

Trạch Hải từ nãy tới giờ không nói gì lúc này lại phát ra tiếng nói:

- Mong ông bà luôn khoẻ mạnh, sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời

Ông bà nở nụ cười tạm biệt với họ, Trạch Hải cùng Tịnh Kỳ đi dần xa ngôi nhà đó, Tịnh Kỳ gương mặt đầy niềm vui:

- Không ngờ anh cũng nói ra những lời đó

- Chắc do ông bà cụ đã cho chúng ta rất nhiều thứ

- Đúng thật là...!rất nhiều

Tịnh Kỳ nhìn vào cái bọc lá chuối trên tay miệng lại nở nụ cười.

Về tới nơi thì đã có rất nhiều lều được dựng lên, Tịnh Kỳ đi đến chỗ thầy:

- Chỗ nhà em xin nước, còn cho bọn em thêm ít cá chiên đây.

Thầy giữ đi bọn em còn đi tìm củi.

- Được hai đứa làm tốt lắm! - Thầy nhận lấy

Bách Tùng phớt tay với Tịnh Kỳ:

- Chị Tịnh Kỳ ơi! Bọn em cũng dựng được rất nhiều lều rồi đó nha!

- Mọi người là giỏi nhất rồi- Tịnh Kỳ đáp

- Chỉ do mấy anh đó làm, nãy giờ em có một cái lều mà lay hoay mãi.

Thầy đã dặn sáu người chúng ta phải dựng được 12 cái lều đó, thì một người phải dựng hai cái đó.

Em lo mà làm nhanh đi, đừng cứ ở đó nói chuyện- Nhật Quân tay chân bận rộn lên tiếng

- Em biết rồi

Tịnh Kỳ chỉ cười rồi quay sang Trạch Hải:

- Chúng ta vào trong rừng tìm củi đi

Trạch Hải đã nhanh chóng đi trước:

- Em nhanh chân lên đi

Tịnh Kỳ liền đuổi theo, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ:

- Anh không mệt sao? Làm gì đi nhanh quá vậy?- Tịnh Kỳ lườm Trạch Hải

- Tôi bây giờ còn có thể vừa bế em vừa đi

- Anh đùa gì...

Tịnh Kỳ chưa nói hết thì đã cảm nhận được hai chân đã không còn chạm đất, thì ra Trạch Hải đã bế Tịnh Kỳ lên:

- Tôi biết anh khoẻ rồi, nên anh bỏ tôi xuống đi.

Như vậy thì làm sao nhặt củi được.

Trạch Hải hôn lên trán Tịnh Kỳ rồi dần thả cô xuống:

- Trạch Hải anh làm cái gì vậy hả? Anh muốn hôn tôi là hôn sao? Anh đúng là...

Trạch Hải bước đến Tịnh Kỳ lùi lại:

- Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên.

Ngủ cũng ngủ chung hai lần rồi em còn ngại nữa sao?

- Anh thật sự không biết xấu hổ mà!

Tịnh Kỳ nhanh chóng đi về phía trước, Trạch Hải cũng lặng lẽ theo sau, rồi dần bước lại gần, tay kéo kéo áo Tịnh Kỳ và còn làm cái gương mặt tội nghiệp:

- Được rồi, sau này không như vậy nữa, đừng giận mà

Tịnh Kỳ cứng người khi nhìn thấy gương mặt Trạch Hải, trời ơi! Con người cao cao tại thượng, hống hách còn thêm phần lạnh lùng thế mà giờ lại toả ra đáng thương một cách đáng yêu như thế này làm sao chịu nổi đây, bỗng dưng khom người xuống nhặt cây khô dưới chân:

- Anh lo kiếm củi đi trời cũng dần xế chiều rồi.

- Tôi kiếm được rất nhiều rồi đây

Tịnh Kỳ liền quay lại thì không khỏi ngạc nhiên, trên tay Trạch Hải đã có rất nhiều cây khô:

- Anh biến ra sao? Rõ ràng lúc nãy còn không có cây nào mà

- Vừa nhặt

- Anh chờ tôi chút, ở đây có rất nhiều cây khô tôi nhặt một lúc là chúng ta về được rồi- Tịnh Kỳ ngồi xuống loay hoay

Trạch Hải ôm đóng cây, miệng khẽ có ý cười:

- Bình thường thì em sẽ nói anh nhặt đủ rồi thì về trước đi, không cần chờ tôi, em rất muốn tôi tránh xa em.

Bây giờ thì lại luyến tiếc không muốn cho tôi đi

Tịnh Kỳ trừng mắt, liếc nhìn Trạch Hải:

- Anh đừng có nghĩ là rất hiểu tôi.

Còn anh bây giờ muốn về thì cứ về đi, đừng có ở đây lắm lời nữa.

Trạch Hải quay người lại bước đi, Tịnh Kỳ lại có chút không muốn:

- Đi thật sao?- Nói thầm

Trạch Hải bước lên vài bước thì dừng lại đứng quan sát xung quanh, Tịnh Kỳ lặng lẽ cười thầm và tiếp tục nhặt cây.

Một lát sau, Tịnh Kỳ đến chỗ Trạch Hải:

- Xong rồi, chúng ta về thôi!

Trạch Hải cùng Tịnh Kỳ bước đi, đôi lúc Tịnh Kỳ còn lén nhìn Trạch Hải rồi mỉm cười.

Lều trại được dựng lên rất nhiều, cứ như đầy ấp khu rừng, hai bạn học sinh nhỏ ôm củi về tới, thầy Mạnh Sơn bước tới:

- Hai em có thấy nhóm của Hoàng Phong và Dương Đằng không? Đến giờ tụi nó vẫn chưa về

Tịnh Kỳ để củi xuống đất:

- Bọn em không có gặp.

Họ có thể đi đâu được chứ? Có anh Dương Đằng mà chắc không có gì đâu hay là để bọn em đi tìm thử

- Anh về rồi- Giọng Dương Đằng vang lên

Tịnh Kỳ quay đầu lại thì đã thấy bọn họ đem rất nhiều thịt về, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất mệt:

- Anh sao lại về trễ vậy?

- Không có gì đâu, em đừng lo lắng nữa- Dương Đằng ấm áp nói

- Tốt rồi đem đồ qua kia đi- Thầy Mạnh Sơn vui mừng

Tịnh Kỳ nhìn lại thì đã không thấy Trạch Hải, Hoàng Phong đi đến cạnh bên Tịnh Kỳ:

- Em thấy tôi giỏi không?

- Đây là...!thịt lợn, anh mua sao?- Tịnh Kỳ vẻ mặt đầy hoài nghi

- Do tôi làm rất nhiều chuyện cực khổ giúp người ta nên mới đổi được thịt đó.

Em thấy tôi giỏi không?- Hoàng Phong gương mặt đầy hảnh diện

- Ồ, đúng là giỏi thiệt

Tịnh Kỳ đi đến chỗ mọi người để nghe thầy thông báo:

- Các em đã làm việc rất mệt rồi, giờ cho thầy hỏi ai biết nấu ăn để thầy còn phân công việc để làm

- Tịnh Kỳ, ở nhà luôn phụ trách việc nấu ăn đó thầy- Khả Nguyệt liền lên tiếng

- Còn ai biết nữa không? Nhiều người thế mà không ai biết nữa sao?- Thầy Mạnh Sơn lớn tiếng

- Em cũng biết một ít- Dương Đằng bước lên

- Em cũng biết- Hoàng Phong nói

- Thầy tin ba đứa em...

Thầy Mạnh Sơn đang nói thì bị Trạch Hải cắt lời:

- Còn em nữa thầy

Tịnh Kỳ khẽ cười khi nhớ lại cảnh Trạch Hải lúng túng khi nướng thịt, thầy Mạnh Sơn vẻ mặt đầy nghi ngờ:

- Em sao? Thôi ba người được rồi.

Các em còn lại thì đem đồ đạc cần dùng để nấu ăn trong các balo kia, sắp cây khô lại đàng hoàng và dọn khu vực này lại cho sạch sẽ hơn

- Thầy đang đùa sao? Khu vực chúng ta cấm trại rất rộng đó- Khả Nguyệt đầy ngạc nhiên

- Còn hơn mười người mà làm chút chuyện này không được sao? Còn ba đứa em đi chọn lều của mình, rồi tắm sau đó thì ra đây làm thức ăn cho mọi người- Thầy Mạnh Sơn lớn tiếng

- Sao thầy lại thiên vị bọn họ như thế?- Trương Hạo liền nói lại

- Nếu em nấu ăn được thì cũng sẽ nhận đãi ngộ y như thế! Nếu không thì nhanh lên đi.

Tất cả phân tán nhau ra, ba vị đầu bếp chúng ta lại bắt đầu đi chọn lều, những cái lều đều được xếp cạnh nhau theo hình vòng tròn lớn:

- Em chọn trước đi- Dường Đằng nhẹ nhàng nói

- Em không khách sáo đâu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 64
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...