Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 134

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thuần Khang khi này trở thành người lên đảm nhận chức chủ tịch ấy, Hoàng Phong trở thành hoạ sĩ mà mình mong muốn.

Tịnh Kỳ nắm lấy tay Trạch Hải cùng nhau bước vào trong nhà mới đến trước cửa thì bị ông chặn lại:

- Bỏ tay ra

- Ông...!- Tịnh Kỳ vẫn nắm giữ tay anh

- Bỏ ra!

Cái sự kiên định ấy khiến cho cô phải nghe theo buông tay của Trạch Hải ra:

- Chuyện ông và bà của con thì cũng đã là quá khứ sao lại ngăn cấm Tịnh Kỳ và con

- Không cho là không.

Người nhà đó không có ai là tốt hết, cậu cũng sẽ làm cho con bé đau khổ thôi!

- Ông...!con và anh ấy yêu nhau thật lòng, ông muốn phá hoại tình yêu của cháu ông sao? - Tịnh Kỳ nắm tay ông

- Con có chắc là cậu ta yêu cháu, chắc rằng cậu ta không liên quan đến cái chết của cha mẹ con không?

Tịnh Kỳ hơi sượng người lại, thì đột nhiên Trạch Hải khoác vai của cô kéo lại gần mình còn tay đặt lên bụng của người con gái ấy:

- Lẽ nào ông muốn...!con của Tịnh Kỳ không có cha sao?

- Cái gì?

Ông kinh ngạc còn Tịnh Kỳ cũng có phần ngạc nhiên, người ông này đi tới đưa lên rồi rút lại:

- Tịnh...!Kỳ...!con...!con...!có...

Tay anh đột nhiên khẽ bốp lên vai của người con gái ấy thì cô liền hiểu sờ lên bụng của mình:

- Con có em bé rồi

- Có...!thật sao?

- Ông lẽ nào muốn cháu cố của mình không có cha sao? Ông đồng ý cho chúng con nha!

Người đàn ông có tuổi này gương mặt vừa vui vừa bàng hoàng bước lùi lại vài bước:

- Ông còn có lựa chọn khác sao? Hai đứa...!cậu phải yêu thương cháu của tôi nêu không sẽ để cậu sống không được yên

Ông hít một hơi sâu, nhắm chặt mắt ngoảnh đầu đi vào bên trong rồi nói vọng ra:

- Vào đi

Hai con người ngoài này mừng hết cả lên còn cô thì lại quan sát rồi quay qua thì thầm với anh:

- Anh nói gì vậy hả? Ông mà biết là đuổi cổ anh ra khỏi đây đó

- Em đừng lo, chúng ta vào nhà đi

___________

Hoàng Phong đặt tờ đơn ly hôn lên trên bàn trước mặt của Khả Nguyệt:

- Em kí tên vào đi

- Hoàng Phong! Anh nói gì vậy hả? Chúng ta đang rất hạnh phúc mà!

Khả Nguyệt cuống cuồng lên đầy hoang mang, Hoàng Phong vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt ấy:

- Tôi trước giờ chưa từng yêu cô.

Kết hôn với cô cũng chỉ vì muốn lấy lòng tin của cha tôi thôi! Giờ đã đạt được mục đích, tôi nghĩ cuộc hôn nhân không tình cảm này nên được kết thúc tại đây.

Khả Nguyệt bước tới nắm lấy tay của anh đầy sự nếu kéo, không muốn từ bỏ:

- Đừng mà Hoàng Phong, em yêu anh.

Em có tình cảm với anh mà...

Hoàng Phong vung tay đẩy Khả Nguyệt ra xa:

- Tôi không yêu cô.

Nên tự nguyện kí vào đi, đừng để tôi phải cưỡng chế.

Anh nói xong thì đã dứt khoát rời khỏi căn phòng đầy đau lòng ấy, để lại cô ấy ngã khụy xuống khóc đầy thương tâm.

__________

Tịnh Kỳ nằm trong lòng của Trạch Hải trên giường:

- Anh nghĩ cách đi, để ông biết em không có em bé là...

Câu nói đã bị ngắt ngang bởi nụ hôn nòng cháy của anh:

- Vậy thì mình hãy biến giả thành thật đi

Tiếp tục là có những cử chỉ, hành động rất mạnh mẽ, nồng đậm mùi tình hoà cùng hương vị ngọt ngào của tình yêu.

Mới sáng sớm có tiếng nói xì xào khiến cho Tịnh Kỳ phải thức giấc.

Mở mắt ra thì thấy Trạch Hải đang đứng một góc nói chuyện điện thoại, cô mơ màng gọi tên anh:

- Trạch Hải...

Người con trai ấy nghe thấy thì liền tắt máy nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi rồi tiến tới hôn vào trán cô:

- Em thay đồ đi, anh đưa em đến nơi này

- Đi đâu? Tập đoàn còn nhiều việc lắm!

- Theo anh, em sẽ không hối hận đâu

Đến khi cả hai đã ngồi trên trực thăng, Tịnh Kỳ vẫn chưa biết là mình sẽ đi đến đâu:

- Anh muốn đưa em đến đâu đây?

- Đêm qua Thuần Bá Trọng đã được tuyên bố là vô tội và được thả ngay lập tức.

- Đúng là vô lí

Trực thăng đáp xuống, anh đi ra khỏi nắm lấy tay đỡ người con gái ấy bước xuống:

- Nên anh đã bắt ông ta đưa đến hòn đảo này

- Sao? Anh bắt ông ta?

- Anh muốn điều tra cái chết của cha mẹ em

Nhắc đến cha mẹ thì Tịnh Kỳ lại trở nên trầm lắng, hai con người đi cùng nhau trên bãi cỏ xanh ngát hương.

Một khung cảnh tĩnh lặng đầy sự bình yên.

Anh đưa Tịnh Kỳ đến một cái phòng giam như kiểu nhà tù thì thấy được cơ thể Bá Trọng đầy vết roi, vết chích điện.

- Hai người muốn gì ở tôi?

Tịnh Kỳ đi tới phòng giam, đứng thẳng, ánh mắt lạnh và sắc:

- Ông có biết Trần Vũ Thanh, Đinh La Hương không?

- Là ai?

- Họ là cha mẹ của tôi.

Họ đã mất khi tôi vừa lên tám

- Cô nghi ngờ tôi giết cha mẹ của cô đúng không?

- Ông đã từng muốn giết Trạch Hải?

- Đã bị các người bắt đến đây hành hạ thì tôi cũng sẽ nói cho mọi chuyện rõ ràng.

- Đừng nhiều lời nữa nói nhanh đi

- Khi cậu ta vừa lên nắm giữ Nikây thì tôi đã biết đây chính là một mối đe doạ lớn

- Nên ông muốn trừ khử anh ấy

- Tôi đã giở trò với xe của cậu ta nhưng không ngờ người ngồi trên xe lại là người khác và người đó là cha mẹ của cô

Tịnh Kỳ bỗng quay người lại dùng đôi mắt ấm áp nhìn Trạch Hải:

- Anh ra ngoài được không? Em muốn nói chuyện riêng với ông ta

- Em phải cẩn thận đó

Trạch Hải rất nghe lời cô mà rời đi, Tịnh Kỳ bước đến gần ông ta hơn:

- Mọi chuyện có phải là thật?

- Lời tôi nói đều là thật còn lời người bên cạnh của cô thì tôi không chắc.

Cô nghĩ xem sao đột nhiên Trạch Hải lại rời khỏi xe? Sao cha mẹ cô lại phải lên chiếc xe đó? Sao họ lại phải chết?

- Ông rốt cuộc là muốn nói gì?

- Một Ngụy Trạch Hải thông minh như vậy thì cô nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào?

Trong lúc Tịnh Kỳ lơ đãng thì không biết từ đâu ra mà Bá Trọng cầm cây súng chỉ thẳng vào Tịnh Kỳ nhưng đột nhiên có một tiếng súng lớn.

Một viên đạn bắn thẳng vào trán của ông ta.

- Em có sao không?

Tịnh Kỳ nhìn lại thì phát hiện ra là Trạch Hải đã nổ súng bắn chết ông ta:

- Em không sao?

- Mọi chuyện kết thúc rồi

- Ừa

Anh nắm lấy tay cô đi ra khỏi đó nhưng đầu vẫn nghi vấn tại sao Thuần Bá Trọng lại có được cây súng đó? Sao Trạch Hải phải bắn chết ông ta?

Trạch Hải đưa Tịnh Kỳ đi đến một cánh đồng hoa bát ngát, anh nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy:

- Mọi thứ đều rõ ràng, đều đã chấm hết rồi thì bây giờ em cho anh câu trả lời về lời cầu hôn này được chứ!

Anh khụy một gối xuống tay cầm chiếc nhẫn đưa lên phía trước mặt của cô.

Tịnh Kỳ nhìn người con trai mình rất yêu, buông bỏ được rồi, mình nên tin tưởng anh ấy:

- Em đồng ý

Chiếc nhẫn ấy cũng nằm trọn trên tay của cô, hai con người ấy ôm nhau trên cánh đồng hoa đầy lãng mạn.

Trạch Hải khẽ nở nụ cười, do anh quá yêu em thôi!.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 134
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...