Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 79

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tịnh Kỳ cũng làm theo đi vào phòng 22, bước vào thì lại thấy Hoàng Phong, Tịnh Kỳ có vẻ trùng bước:

- Sao lại là anh ta?

Hoàng Phong bây giờ say chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa rồi vẫn chưa phát hiện người đứng trước mặt là Tịnh Kỳ:

- Phục vụ qua đây ngồi nói chuyện với tôi một lát được không?

Tịnh Kỳ cắn răng đi lại ngồi xuống thì cô hết đổi ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh

- Tôi đúng thật là một thằng vừa đáng thương vừa tồi tệ.

Hoàng Phong cầm chai rượu lên nốc một hơi, rượu vươn ra quần áo ướt đẫm:

- Một kẻ không có một ai là người thân thật sự.

Chỉ có thể tìm những thú vui bên ngoài khi tìm được một cô gái mình thích lại làm cho cô ấy chán ghét

Hoàng Phong cười lên đầy đau khổ:

- Ha...!ha...!ha cô ấy nói tôi không biết gì là tình yêu, nói tôi thích cô ấy chỉ là tình cảm nhất thời.

Lời cô ấy nói khiến tôi phải ngờ vực với tình cảm của mình nhưng tôi dám khẳng định rằng cô ấy là người đầu tiên đem đến cho tôi cảm giác đặc biệt như vậy.

Có lẽ bây giờ cô ấy rất ghét bỏ tôi.

- Chắc cô ấy cũng nguôi giận rồi, cũng không trách anh đâu.

Hay anh hãy tìm một cô gái khác xem sao?

- Cô nói cũng đúng lắm.

Điện thoại đâu rồi?

Hoàng Phong mò mẫm xung quanh, cầm điện thoại lên lờ mờ bấm

Reng reng reng

Tiếng chuông điện thoại Tịnh Kỳ vang lên, anh ta điện mình, Hoàng Phong dần tiến lại Tịnh Kỳ:

- Là em sao?

- Tôi đây

- Em không ghét bỏ tôi sao?

- Anh bớt phí lời đi, anh uống nhiều như thế là muốn uống tôi chết sao.

Anh mau đứng dậy tôi gọi...!tôi đưa anh về

Còn có thể gọi ai được chứ! Bây giờ mình mới phát hiện anh ta cũng thật cô độc

- Được được nghe em hết.

Trở về ngôi nhà của anh, Tịnh Kỳ văng Hoàng Phong xuống ghế:

- Mệt quá đi.

Anh nằm đó đi tôi pha cho anh ly nước giải rượu.

Tịnh Kỳ vào bếp thì thấy thức ăn cô làm hồi chiều vẫn còn nguyên:

- Anh ta không ăn chút gì sao? Lại còn uống nhiều rượu như thế.

Anh ta không muốn sống nữa rồi.

Tịnh Kỳ cầm ly nước giải rượu đi ra đã thấy cởi áo văng một bên, để lộ ra cơ thể săn chắc, body anh ta cũng đẹp quá đó.

Mình lại nghĩ lung tung.

Tịnh Kỳ để ly nước xuống bàn rồi đỡ anh dậy:

- Anh mau ngồi dậy đi.

Bỗng dưng Hoàng Phong đứng dậy cười ngốc nghếch, Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế:

- Anh xong chưa ngồi xuống đi.

Hoàng Phong tự nhiên ngã vào người Tịnh Kỳ, cứ nằm như chết không động đậy.

Tịnh Kỳ thở dài mệt mỏi, cô bỗng có cảm giác dường như có luồng khí lạnh lẽo ngoài cửa cô bất giác nhìn ra cửa thì gương mặt không hết đổi ngạc nhiên, ngỡ ngàng

- Trạch Hải? Sao anh lại ở đây?

Trạch Hải bước đến ném Hoàng Phong ra còn bồi thêm một cú đấm vào mặt anh, Trạch Hải nắm tay Tịnh Kỳ kéo dậy:

- Tôi nói cho cậu biết, cô ấy là của tôi.

Cậu đừng mơ tưởng đến.

- Trạch Hải không phải như anh thấy đâu, chỉ là...

Tịnh Kỳ chưa nói xong thì bị Trạch Hải kéo ra, hai người lên xe Trạch Hải lái đi, Tịnh Kỳ lên tiếng:

- Sao anh lại về đây rồi?

Trạch Hải đột nhiên dừng xe lại:

- Tôi về thì đã làm phiền em với cậu ta đúng không?

- Em lúc nãy đã muốn giải thích với anh rồi.

Chỉ là hiểu lầm, em và anh ta chưa xảy ra chuyện gì hết.

Trạch Hải nghiêng qua đưa tay lên vuốt v3 mặt Tịnh Kỳ:

- Chưa xảy ra chính là sẽ  có thể xảy ra

- Anh nói gì vậy? Sao có...

Trạch Hải nâng cầm Tịnh Kỳ và hôn cô một cách mãnh liệt, cô cũng đáp lại nụ hôn của anh thì đột nhiên anh dừng lại cười lớn:

- Ha ha ha

- Anh bị...

Tinh

Tiếng tin nhắn đến, Tịnh Kỳ tìm điện thoại thì Trạch Hải đã cầm điện thoại của cô, đưa qua trước mặt Tịnh Kỳ.

Cô muốn lấy lại nhưng Trạch Hải nắm chặt, Tịnh Kỳ mở máy  hiện thị Hoàng Phong gửi 10 triệu thêm lời chú thích:

- Hôm nay, em làm rất tốt- Tịnh Kỳ đọc lên

Tịnh Kỳ lấy được điện thoại về gương mặt rất vui, sắc mặt rạng rỡ hơn rất nhiều, Trạch Hải gương mặt lạnh lùng:

- Có vẻ em khiến cậu ta rất hài lòng

- Không hài lòng sao được? Mệt lắm!

Tịnh Kỳ bỗng đảo mắt rồi xoay sang Trạch Hải:

- Ý anh muốn nói là sao?

- Ăn bánh trả tiền thôi!

Tịnh Kỳ đôi mắt đầy sự hụt hẫng cũng với đó là sự thất vọng, Trạch Hải lại nói tiếp:

- Em vừa phục vụ rất nhiệt tình nên có cần anh trả tiền không?

Tịnh Kỳ đưa tay lên tới gần mặt Trạch Hải, miệng gượng cười rồi rút tay về:

- Anh không chịu nghe tôi giải thích.

Anh không tin tôi.

Anh sĩ nhục tôi.

Nếu anh đã nghĩ vậy thì anh cứ tin vào suy nghĩ của mình đi.

Tịnh Kỳ mở mạnh cửa xe liền bước xuống, Trạch Hải cũng chạy xuống theo kéo cô lại:

- Em trở lại xe đi

Ánh mắt Tịnh Kỳ chứa đầy sự dứt khoát, kiên định:

- Bỏ ra

- Em muốn đi đâu?

- Em nghĩ chúng ta nên có thời gian bình tĩnh lại để suy nghĩ chuyện hôm nay

- Em về nhà với anh đi, sau đó chúng ta nói chuyện sau

Gương mặt Tịnh Kỳ trở nên lạnh lùng:

- Đủ quá rồi Trạch Hải.

Anh bỏ tôi ra đi

- Trời khuya thế này rồi em có thể ở đâu được?

- Ở đâu cũng được không phải ở cùng với anh là được.

- Tịnh Kỳ, em nghe lời về nhà với anh đi.

- Bỏ tôi ra- Tịnh Kỳ hét lên

Trạch Hải sựng người nhìn vào gương mặt đầy tức giận của Tịnh Kỳ, anh dần bỏ tay ra, Tịnh Kỳ nói tiếp:

- Sự bình tĩnh, chúng ta đều đang không có.

Tốt nhất nên đừng gặp nhau trước khi nghĩ thấu đáo.

- Khuya thế này rồi em muốn qua đêm ở đâu?

Tịnh Kỳ quay người đi:

- Tôi sẽ đến nhà bạn.

Tịnh Kỳ dần đi khỏi tầm mắt Trạch Hải, anh vào trong xe ngồi, sao cứ chuyện gì liên quan đến Tịnh Kỳ mình đều không giữ được sự bình tĩnh? Có lẽ cuộc sống của mình sẽ không thể nào thiếu cô ấy được rồi:

- Nếu em thích như thế thì tôi sẽ nghe theo em

Trạch Hải cầm điện thoại ra gọi.

Tịnh Kỳ đứng lại trên đường vừa lấy điện thoại ra thì có hai chiếc xe hơi chạy tới gọi thẳng đèn rất chói vào mặt Tịnh Kỳ.

Hai chiếc xe dừng lại gần cô gái, bước xuống xe là đám thanh niên có cả nam lẫn nữ ăn mặc sang trọng nhưng hơi xộc xệch, người đã có hơi men và trong số đó có Trương Hạo.

Đám người ngạo nghễ đi lại gần Tịnh Kỳ

- Nghe nói Trạch Hải đi công tác rồi mà còn đi với một cô gái.

Cô thiếu thốn quá nên mới ra đi đây đứng à? Hay là bị đuổi đi rồi?- Trương Hạo đứng trước mặt Tịnh Kỳ

Tịnh Kỳ nhìn Trương Hạo bằng ánh mắt sắt bén:

- Tránh ra

Đám người đó cười hả hê, Trương Hạo đắc ý nói tiếp:

- Trạch Hải chắc chơi chán rồi.

Chuyện này là sớm muộn thôi!

Trương Hạo bước lại gần Tịnh Kỳ đưa tay lên:

- Hay là cùng hưởng khoái lạc với anh đêm nay đi- Trương Hạo đưa tay lên mặt Tịnh Kỳ

Tay gần tới mặt Tịnh Kỳ thì bị cô nắm lắy tay bẻ ra sau còn đạp anh ta thêm một cái ngã xuống đất:

- Con trai nhà họ Trương được dạy dỗ quá tốt.

Hết thuê giang hồ bắt người giờ lại chặn con gái nhà lành giữa đường có ý đồ xấu, kết thành tội thì nhà họ Trương cái người sẽ vẻ vang lắm.

Mấy người trong đám đỡ Trương Hạo lên, vài người khác cười to nói:

- Ha ha ha cô em kể chuyện cười à.

Em nghĩ bản thân sẽ làm gì được bọn anh

- Em nó đang làm giá đấy!

- Cũng có cá tính lắm!

Trương Hạo đứng ngay ngắn lên:

- Mày cũng hay lắm hôm nay còn kêu đám đó đến tìm tao gây chuyện, tao chưa tìm mày tính sổ giờ còn dám nhắc ở đây.

Tính ra đám đó cũng vô dụng biết được lúc đầu tao đã cho người bắt mày rồi hành hạ một trận cho nhớ đời đỡ phí sức thuê lũ đó.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 79
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...