Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 115

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một đám nữ sinh vậy mà cùng nhau kéo tới phòng thầy tổng phụ trách kỉ luật.

Thầy Chí Vinh cũng quá mệt mỏi với đám học sinh này mà nói ra một câu quen thuộc:

- Các em gọi phụ huynh đến đây giải quyết đi.

Tịnh Kỳ cũng quá chán với cách thức giải quyết của thầy.

Cô thấy Hy Lộ chần chừ không gọi cho ai:

- Sao không gọi đi?

- Tôi không biết gọi cho ai

- Gọi Ngụy Trạch Hải

- Không...!không tôi không dám

Cô cầm điện thoại mình ra gọi cho Trạch Hải, đầu dây bên kia bắt máy thì cô đưa điện thoại cho Hy Lộ:

- Sao? Có chuyện gì?

- Em là Hy Lộ, gặp chút chuyện ở trường nên nhờ chủ tịch đến giải quyết giúp tôi với.

Chuyên ????rang đọc ????ruyện ( ????rù????????ruyện.????N )

Bên kia Trạch Hải liền tắt máy, Hy Lộ cũng rụt rè trả điện thoại lại cho Tịnh Kỳ.

Anh vậy mà đã nhanh chóng đến và đi tới bên cạnh của Hy Lộ:

- Sao vậy? Có sao không?

Tuyết Mẫn thấy anh chẳng để tâm đến Tịnh Kỳ thì cô vui như mở cờ trong bụng, đây là cái mà mình muốn nhìn thấy.

Điện thoại của Tịnh Kỳ lại reo lên, cô đứng qua một bên nghe điện thoại:

- Về chưa? Đi ăn trưa không?

- Con hiện giờ đang ở phòng kỉ luật

Điện thoại lại tắt đi, Tịnh Kỳ cũng ngơ ngác nhìn nó rồi đi ra đối mặt với phụ huynh và những học sinh ở đây:

- Muốn giải quyết gì chứ! Tôi và Hy Lộ bị một đám đông đánh thì còn gì để nói

- Bị đánh mà nhìn con bé đó kìa chẳng có chút vết trầy nữa

- Không biết là lừa ai

....

Vô vàng những câu nói khác được phun trào ra từ những phụ huynh, Trạch Hải rất khó chịu với những lời nói của đám người trước mặt này:

- Xé áo người của tôi như thế này mà mấy người còn chối sao? Coi trời bằng vung à!

Một câu nói khiến nhiều phụ huynh phải e sợ, khép nép.

Cánh cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra một người đàn ông lớn tuổi nhưng lại rất lịch lãm, khí thế bước vào:

- Có chuyện gì ở đây vậy?

Thầy Chí Vinh lúc này rất kính cẩn đi ra đến trước mặt người đàn ông:

- Hôm nay sao thầy hiệu trưởng lại đến đây vậy?

- Đưa cháu gái đi ăn

Người đàn ông vừa nói vừa bước đến bên cạnh Tịnh Kỳ khiến đám người ở đây phải há hốc mồm kinh ngạc:

- Mình giải quyết chuyện này đi - Tịnh Kỳ kiên quyết

- Có chuyện gì?

- Đám người đó ức hiếp Hy Lộ, con thấy vậy nên ra tay can ngăn nhưng họ lại cùng nhàu tới đánh con.

May mắn là con biết võ nên không có gì, ông thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?

- Với cương vị là hiệu trưởng, quyết định...!đuổi học hết đám học sinh này.

Trường này không chứa chấp nổi những thể loại học sinh như vậy

Những người phụ huynh khác tuy e dè nhưng vẫn rất kịch liệt phản bác:

- Thầy phải công tư phân minh đi.

- Đâu chỉ có thể nghe từ một phía

- Như vậy không công bằng

Vị hiệu trưởng này trở nên vô cùng nghiêm túc nhìn những người phụ huynh:

- Con của quý phụ huynh đây giải thích được như thế nào nữa, đánh hội đồng học sinh khác còn muốn biện minh.

Chỉ do mấy em học sinh đây đánh nhầm người biết võ nên mới thành ra như vậy! Bây giờ giải pháp cuối cùng đình chỉ học 2 năm, chuyện còn lại thì giải quyết với em học sinh đó đi.

Tôi và cháu mình rất bận.

Người ông nghiêm giọng nói với họ rồi kéo tay đứa cháu gái này của mình hiên ngang rời đi.

Ngụy Trạch Hải chỉ có thể quan sát tình hình, Tịnh Kỳ còn có người ông này sao?

Tuyết Mẫn lại vô cùng sốc trước những gì đang diễn ra, sao có thể? Cô ta lại là cháu hiệu trưởng, đùa hả?

Tịnh Kỳ cùng hiệu trưởng ngồi vào xe của mình, ông lại chẳng còn vẻ mặt khó ở đó mà thay vào là gương mặt vui cười:

- Con có sao không? Có chuyện gì thì cứ nói với ông được mà!

- Con chẳng trầy xước miếng da nào.

Con không muốn khiến ông lo lắng

- 5 năm rồi mà vẫn như thế! Có gì thì hãy đến tìm ông

Người ông này ở đâu ra sao? Vậy phải nói tới cái ngày sinh nhật lần thứ 18 của Tịnh Kỳ

_________

Sau khi nghe Lê Bách nói về cái chết của cha mẹ cô thì có người đàn ông phong độ, lịch thiệp bước tới cạnh bên.

Cô cũng rất ngỡ ngàng nhìn vào ông chằm chằm:

- Ông đây là...?

- Ông chính là ông ngoại của con.

Cuối cùng cũng tìm ra được đứa cháu này rồi

- Ông sao? Chuyện gì vậy chú Lê Bách?

Lê Bách rất từ tốn giải thích rõ ngọn nguồn:

- Đây là cha của mẹ con, ông ấy hiện là hiệu trưởng trường Phi Geo.

Năm đó cha mẹ con bỏ xứ đi thì ông Đinh đây rất lo lắng mà đi tìm họ.

Cha mẹ con lại là người phát hiện ra ông trước nhưng lại không có mặt mũi gặp và khi họ mất muốn con đến trường này học chỉ muốn con được gần với ông hơn

Tịnh Kỳ nghe xong thì vô cùng xúc động ôm chặt lấy người ông từ trước đến giờ trước gặp mặt:

- Tịnh Kỳ ngoan, sau này ông sẽ ở bên cạnh con, chăm sóc cho con, không để con phải một mình nữa.

_____________

Hai ông cháu đang ngồi trong quán ăn vừa dùng bữa vừa nói chuyện với nhau:

- Con cứ một hai đòi qua nhà tên họ Ngụy đó sống, giờ thì sao rồi? Sống cùng kẻ thù rất khó chịu đúng không?

- Con cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy! Có gì đó ẩn khuất chứ trong cái trí nhớ đã mất của anh ấy

- Mới ở cùng nó mà con đã nhẹ lòng quên đi mối thù đó rồi sao?

- Con chưa bao giờ quên, con chỉ không muốn bản thân trả thù sai người

- Ông thật sự không muốn con cứ chìm trong thù hận thế đâu

- Con cũng chỉ muốn biết rõ cái chết của cha mẹ

Reng reng reng.

Tịnh Kỳ cầm điện thoại lên thì thấy Trạch Hải gọi đến, ông liền cầm lấy điện thoại bắt máy:

- Cô gây chuyện rồi biến mất à!

- Tôi cho phép nó như thế! Uổng công Tịnh Kỳ bỏ mặc ông già này về sống chung với cậu giúp cậu hồi phục trí nhớ mà cậu lại ở bên cạnh người con gái khác bỏ mặc cháu của tôi.

Vậy sao này đừng gặp nó nữa

- Sao vậy được, Tịnh Kỳ đang giúp con nhớ lại kí ức cũ không có cô ấy thì...

Ông liền tắt máy ngang mặc cho anh cứ nói nhăng nói cuội.

Trạch Hải ngơ ngác khi bị người khác tắt ngang như vậy!1

- Chuyện gì thế này? Tự dưng lại nghe mắng1

Ông trả điện thoại lại cho cháu mình:

- Về nhà mình ở đi

- Sao vậy được, con đang giúp Trạch Hải nhớ lại kí ức cũ không có con thì...

- Được, được rồi nó cũng vừa nói y chang như vậy.

Chuyện ông đã quyết thì không thể thay đổi.

- Nhưng mà ông...

- Con muốn ông tức chết đúng không? Ông thấy cậu Hà Nhất Bạc đó cũng được mà sao con lại không chịu?

- Như lời ông nói thì con và anh ấy cũng tìm hiểu nhau một thời gian rồi nhưng con thật sự không có tình cảm với anh ấy

- Tội cho nó, luôn bên cạnh con chăm sóc, lo lắng cho con những năm qua.

- Thật không biết con hay anh ấy mới là cháu ông nữa đây

Người hiệu trưởng này lại cười rất vui vẻ:

- Cháu ông thì chỉ có mình con nhưng ông chấm Nhất Bạc là cháu rể chứ không phải cái cậu Trạch Hải kia.

Tịnh Kỳ cười khúc khích gấp thức ăn cho ông:

- Không hiểu tính khí này của ông thì sao bà có thể chịu nổi nữa

- Vợ của ông rất hạnh phúc đó, chứ không phải như đứa cháu ngốc này chọn phải loại người gì không biết nữa

- Ông ăn nhiều vào đi nha!

- Nịnh nọt thì hôm nay cũng phải về nhà mình không được ở đó nữa.

Lộ Khiết cứ nhắc con mãi

Trời đã tối nhem, Tịnh Kỳ cũng quay về nhà mình như lời căn dặn của ông, bước vào trong nhà thì có một cô bé xinh xắn đang ngồi ở phòng khách:

- Chị Tịnh Kỳ về rồi ông ơi!.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 115
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...