Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 110

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hai người nằm trên giường bệnh nắm chặt tay cô bé hơn, thều thào cùng nhau nói lên:

- Sinh nhật vui vẻ nha con gái

Nói hết câu thì hai cánh tay ấy trở nên không còn lực mà buông lơ, máy đo nhịp tim hiển thị một đường thẳng dài.

Bác sĩ, y tá tấp nập chạy vào, cô bé bên cạnh khóc lớn rồi ngất lịm đi.

Tịnh Kỳ quan sát cảnh tượng này trước mắt mà không biết từ khi nào nước mắt đã chảy ướt mặt, còn cô ở hiện thực cũng đã rơi lệ.

Khung cảnh trong phòng dần hiện rõ trước mắt cô, Tịnh Kỳ ngồi dậy khẽ đưa tay lên lau giọt nước mắt còn đọng lại khoé mắt:

- Tịnh Kỳ, cô sao rồi vẫn ổn chứ?

- Không sao, tôi vẫn rất ổn

- Cô lâu lắm rồi mới tỉnh đó, tôi cứ tưởng cô sẽ không tỉnh dậy mất.

Hôm đó Trạch Hải cũng làm tôi sợ một phen

- Trạch Hải cũng rất lâu mới tỉnh sao? Vẻ mặt của anh ấy lúc mới tỉnh như thế nào?

- Khá phờ phạc, khá tệ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần mà rời đi

- Đó là lúc nào?

- Trước hôn lễ của Hoàng Phong mấy ngày

Tịnh Kỳ suy tư một lúc thì đứng lên vui vẻ cúi người trước Quốc An:

- Cảm ơn anh, tôi sẽ thanh toán ngay

- Không cần đâu, cô lấy lại được kí ức thì tốt rồi.

- Vậy tôi có chuyện đi trước đây.

Cô gái bước ra khỏi phòng, Quốc An đi tới đóng cánh cửa lại:

- Tịnh Kỳ đi xa rồi.1

____________

Cô gái thơ thẩn ngồi vào trong xe, tựa đầu vào ghế, đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ mà suy ngẫm mọi chuyện.

Thì ra đây là quà do Trạch Hải tặng, vậy là năm đó anh ấy đến những trại trẻ mồ côi là để tìm mình.

Những kí ức về Trạch Hải và lúc trong bệnh viện thì mình đều không nhớ được.

Chắc do cái chết của cha mẹ đả kích mình rất lớn khiến mình quên một sô chuyện

Trạch Hải sao lại đột nhiên muốn hại cha mẹ, anh ấy và cha mẹ đều rất vui vẻ với nhau...!Chú Lê Bách...!đúng là rất giỏi đó...

Tịnh Kỳ cầm điện thoại lên bấm số gọi:

- Gặp chỗ cũ

_____________

Trời cũng đã sế chiều, cô gái dừng xe lại tại một bờ vắng người, đi xuống xe thì đã thấy một vóc người quen thuộc đang hướng mặt ra sông:

- Chú Lê Bách sao lại suy tư vậy?

Tịnh Kỳ đi đến gần người đàn ông quay người lại, khuôn mặt bây giờ chắc đã bị thời gian ăn mòn khá nhiều:

- Sao lại đột nhiên kêu chú ra đây?

Cô gái bước tới vịn vào lan can phía trước, ánh mắt nhìn ra xa:

- Chỉ là muốn nói chuyện cùng với chú thôi!

- Sao lại dọn qua nhà họ Ngụy đó rồi?

- Chú nắm bắt thông tin cũng nhanh quá đó.

Vì trả thù

- Đừng để cho tên đó tẩy não của con đó

- Tại sao năm đó cha mẹ con lại lên xe của một người xa lạ vậy?

- Sao lại hỏi chuyện này nữa rồi không phải chú đã nói với con rồi sao

- Chỉ là con sợ mình nhớ nhầm thôi!

Tịnh Kỳ quay sang, đôi mắt khi này lại sắc bén nhìn thẳng vào mắt của Lê Bách nhưng người đàn ông vẫn rất bình tĩnh trả lời:

- Chú nhớ hình như ông bà chủ nói là lúc đó xe của họ hư rồi có một chàng trai đi đến ngỏ ý cho họ đi cùng mà ông bà chủ không đồng ý nhưng người này rất nhiệt tình và thấy cũng muộn rồi nên muốn nhanh về sớm đón sinh nhật cùng con.

Khi vừa lên xe thì người đó lại đi xuống nói là có việc nên đã để tài xế đưa họ về.

- Tên Ngụy Trạch Hải này đúng là lắm mưu nhiều kế thật!

- Chắc do ông bà chủ thấy cũng chỉ là một cậu thiếu niên thì không có làm việc xấu gì cho họ nên mới...!Thật là không ngờ được mà

- Nhưng sao cha mẹ lại không chịu nói cho con biết? Để con đem lòng yêu kẻ thù như thế hả? Nếu không nhờ chú nói cho con biết thì thật không biết mình bị lừa bao lâu nữa

Tịnh Kỳ đập mạnh tay vào lan can, khoé mắt ươn ướt, đôi mắt đỏ hoen.

Người đàn ông dịu dàng khoác vai cô:

- Chắc có lẽ ông bà chủ không muốn con gặp nguy hiểm khi trả thù, không muốn con phải suy nghĩ nhiều.

Con hãy mạnh mẽ lên ông bà chủ sẽ luôn ủng hộ con, nếu có gì cần thì chú sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

Vài giọt lệ lại tự dưng rơi xuống mu bàn tay của người đàn ông, Tịnh Kỳ nghẹn ngào lên tiếng:

- Chỉ có chú là người Tịnh Kỳ dám tin tưởng

Lê Bách lại ấm áp đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt mềm mại ấy:

- Khóc như thế thì kẻ thù sẽ rất hả hê đó.

Bây giờ cũng sắp tối rồi con quay về đi, đừng để cho tên đó nghi ngờ.

- Được con về trước đây

Tịnh Kỳ quay người lại đi ra xe thì khuôn mặt người đàn ông lại trở nên rất hài lòng.

Cô gái ngồi vào trong xe thì sắc mặt đau lòng kia lập tức thay đổi bằng khuôn mặt vô cùng sắc lạnh, khoé miệng lại cười, quá hoàn hảo rồi đó chú! Tịnh Kỳ lái xe đi rời khỏi đó thì lại kết nối điện thoại với ai đó:

- Giúp tôi điều tra...

_____________

Tịnh Kỳ quay về ngôi biệt thự của Trạch Hải thì liền đi đến trước cửa phòng của bà gõ cửa:

- Bà có trong phòng không?

- Vào đi Tịnh Kỳ

Người bà đang ngồi trên ghế tay thì lại cầm iPad, Tịnh Kỳ mở cửa đi vào, bà đặt nó xuống bàn:

- Qua đây ngồi với bà

Tịnh Kỳ ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cánh tay bà, dựa vào vai của bà:

- Tịnh Kỳ có vài chuyện có thể khiến bà buồn...!muốn hỏi bà được không?

- Nói đi còn gì lại khiến bà buồn

- Có phải ngày mà cha mẹ Trạch Hải mất trời mưa có tiếng rầm cùng sấm sét rất lớn đúng không?

- Con người ai rồi cũng sẽ về với cõi vĩnh hằng, buồn thì cũng đã hết rồi, con không cần bận tâm.

Đúng thật là thời tiết hôm đó là như thế! Khi nhìn cha mẹ chút hơi thở cuối thì sắc mặt nó rất tệ rồi bỏ đi đâu đó tới gần tới trở về thì trạng thái có vẻ tốt hơn nhiều

- Bà có vì sao không?

- Nó cũng không nói rõ chỉ nói là quen biết được một cô bé rất tốt

Có thêm lời nói của bà thì mình càng chắc chắn những kí ức mình nhìn thấy là đúng với sự thật.

Tịnh Kỳ nắm lấy lòng bàn tay bà:

- Sau khoảng thời gian đó cỡ 4 tháng thì Trạch Hải có biểu hiện gì lạ không?

- Nói tới thì bà mới nhớ, bà nhớ ngày hôm đó sáng sớm nó đi ra khỏi nhà rất sớm tâm trạng vô cùng vui vẻ nhưng chiều tối quay về thì lại vô cùng suy sụp rồi đổ bệnh nặng gần hai tuần mới xuống giường được.

Trong lúc mê ngủ lại lầm bầm nói "xin lỗi" rồi gì mà "đừng rời bỏ"

- Bà có nhớ chuyện gì đã xảy ra với Trạch Hải không?

- Lâu quá bà cũng không nhớ có chuyện gì nhưng vừa xuống giường chưa bình phục thì nó liên tục đến những trại trẻ mồ côi để tìm ai đó, con người của nó cũng thay đổi trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Sau đó thì rất vui khi tìm ra được Vũ Đình nhưng thời gian sau lại trở nên rất hụt hẫng rồi đến lúc con xuất hiện thì con người nó trở nên rất tốt.

Tịnh Kỳ siết chặt lòng bàn tay, tim không hiểu sau lúc này lại quặn thắt, tay ôm bà chặt hơn, gương mặt vui vẻ:

- Cảm ơn bà đã cho Tịnh Kỳ thông tin quan trọng, Tịnh Kỳ hơi mệt nên về phòng nghỉ, bà ăn cơm trước đi nha!

- Mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi

Tịnh Kỳ cười rất tươi với bà rồi đi ra khỏi phòng, bà thì nhìn vào cánh cửa đó:

- Con bé đã chịu những đả kích gì rồi

Cô gái vẫn giữ vẻ mặt vui vẻ ấy đến bước vào phòng mình đóng cửa lại thì liền khụy xuống sàn dựa vào cánh cửa.

Gương mặt trở nên rất đau khổ, mình đã làm gì vậy? Sự bồng bột của mình đã làm phí hoài 5 năm sao?

Ngụy Trạch Hải, rốt cuộc anh đã phải chịu những gì? Thật không ngờ mình lại bị người ta quay như chong chóng mà vẫn không hay biết.

Mọi kế hoạch của mình tìm đến sai người thật rồi sao?.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 110
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...