Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 2

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bên ngoài có đến bốn năm người đàn ông cao to chạy vào.

Mộng Loan chỉ tay về hướng Tịnh Kỳ:

- Bắt nó đem nhốt vào phòng

Cứ thế bốn năm người ấy lôi kéo Tịnh Kỳ, chỉ có thể nhịn không thể manh động lúc này.

Dương Đằng muốn giữ Tịnh Kỳ lại nhưng không được thì có phần lớn tiếng:

- Sao mẹ có thể làm vậy với Tịnh Kỳ hả?

- Con tránh ra- Mộng Loan quát

Mộng Loan rất đắt ý bước lại gần nâng cằm Tịnh Kỳ:

- Tao sẽ bỏ đói mày tới chết, xem mày có còn láo toét thế không

Tịnh Kỳ vùng vẫy nhưng lại không dùng sức để kháng cự, thế là bị bọn họ đẩy vào phòng rồi khoá cửa lại.

Dương Đằng đứng trước phòng Tịnh Kỳ tức giận:

- Mẹ quá đáng lắm rồi đó!

Dương Đằng về phòng mình đóng rầm cửa lại.

Khả Nguyệt bước đến thì thầm bên tai mẹ:

- Mẹ làm như thế con thấy không ổn lắm

- Hù doạ nó thôi!- Mộng Loan thản nhiên

___________

Tịnh Kỳ ngồi lên giường lấy chiếc điện thoại từ trong balo ra và trên màn đang hiển thị chế độ ghi âm.

Tịnh Kỳ cầm điện thoại trên tay mà vẻ mặt tươi tắn hẳn:

- Công sức bao năm nay lén đi làm thêm dành dụm để mua được chiếc điện thoại này đúng là đáng đồng tiền bát gạo

Tịnh Kỳ lấy dưới gầm giường lên một chiếc vali màu đen khá đẹp, mở cái tủ nhỏ ở một góc phòng ra.

Trong đó là những quần áo tương đối tốt:

- Con gái nuôi mấy người lẽ nào để đi ra đường toàn mặc đồ cũ mà số đồ này còn không thấm thía phần nào số tiền luật sư gửi cho họ hằng tháng cả

Tịnh Kỳ bỏ hết toàn bộ đồ vào vali rồi có cả giày cao gót, giày thể thao, túi xách, một tí son phấn:

- Phải lấy hết, đây là tiền của cha mẹ mình.

Tất cả giấy tờ tùy thân nói chung những thứ đồ cần thiết đều cho cả vào vali.

Két...!két...

Bỗng có tiếng động Tịnh Kỳ nhanh chóng đưa vali chở về gầm giường rồi đóng cái tủ đã trống rỗng lại.

Tịnh Kỳ giả vờ chẳng hay biết đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời xa xôi kia.

Cánh cửa từ từ mở ra:

- Tịnh Kỳ anh đây- Dương Đằng nhẹ nhàng nói rồi kép cửa lại

Tịnh Kỳ vẻ mặt rất trầm tư quay lại thì nhìn thấy Dương Đằng:

- Anh vào đây làm gì?

- Anh lo cho em- Dương Đằng tiến lại gần

Tịnh Kỳ nở ra nụ cười chào đón anh rồi bước đến ngồi xuống giường:

- Em vẫn ổn không sao cả.

Cảm ơn anh đã lo lắng cho đứa em gái...!à giờ cũng không phải là em gái nữa

Dương Đằng cũng bước đến ngồi xuống giường gần bên cạnh của Tịnh Kỳ:

- Chỉ do mẹ nóng giận nhất thời thôi.

Em luôn là đứa em gái anh yêu thương nhất- Dương Đằng ôm lấy Tịnh Kỳ vào lòng ngực

Dương Đằng lúc này lại nở ra nụ cười khổ, chỉ có thể lấy tư cách là một người anh trai để quan tâm em ấy thôi! Tịnh Kỳ từ từ ra khỏi vòng tay Dương Đằng:

- Em hiểu anh là người thương em nhất trong ngôi nhà này, là một người anh trai mà em rất yêu quý nhưng em quả thực không thể chịu đựng được nữa.

Dương Đằng nắm lấy bàn tay, dùng sự ấm áp nhìn vào mắt Tịnh Kỳ:

- Không sao, có anh che chở cho em

Tịnh Kỳ lơ mắt đi chỗ khác, không biết phải đối diện với người anh này như thế nào:

- Nhưng như thế lại khiến anh phải đối đầu với gia đình của mình, em không muốn vì em mà anh phải như thế

- Em hãy tin anh nếu họ làm sai với em thì anh sẽ luôn đứng về phía em- Dương Đằng siết chặt tay

Tịnh Kỳ dường như đã cảm nhận được gì đó từ người anh trai của mình:

- Em chỉ mong muốn sau này em vẫn luôn có một người anh trai tốt như này thôi!

Em mong sau này chúng ta chỉ là anh em thôi sao? Tim Dương Đằng như nhói lên, khiến anh đau đến khó tả nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

- Anh sẽ là người anh tốt luôn ở bên giúp đỡ, sẽ không bỏ mặc những lúc em cần, luôn yêu thương em đều này sẽ không bao giờ thay đổi

- Em thật sự rất cảm ơn anh vì những gì anh nói và đã làm cho em bao năm qua, em thật sự rất cảm ơn anh

- Em đừng nói thế.

Nhưng có phải hôm nay em có chút quá đáng khi đã đánh mẹ, từ trước giờ dù mẹ có đối xử tuy có chút không tốt với em nhưng mẹ chưa bao giờ đánh em cả.

Cái có chút đó của anh là do anh thấy còn phía sau đó là như thế nào anh có biết không? Đôi mắt Tịnh Kỳ lúc này lại không còn gì gọi là vui vẻ mà chất chứa trong đó lại có phần thất vọng.

Tịnh Kỳ rút tay ra đứng lên lại nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Em quá đáng sao? Anh có biết rằng...

Cốc...!cốc...!cốc

Tiếng rõ cửa vang lên.

Bên ngoài có giọng nói một người đàn ông vọng vào:

- Cha vào nha Tịnh Kỳ!

Cái giọng của người cha nuôi Bạch Từ Đạt đầy sự giả tạo này khiến Tịnh Kỳ phát ngán.

Bạch Từ Đạt mở cửa ra bước vào, Dương Đằng liền chào hỏi:

- Con chào cha

Từ Đạt thế mà chỉ cười cho qua với Dương Đằng rồi bước lại chỗ Tịnh Kỳ:.

Truyện Xuyên Không

- Tịnh Kỳ hôm nay là do mẹ con quá tức giận nên đã không đúng với con, con đừng giận mẹ

Ông ta lại chẳng thèm để ý đến đứa con trai ruột mà bước vào đã muốn hối lỗi với mình.

Tịnh Kỳ quay người lại gương mặt sắt lạnh:

Cha nuôi à, mẹ nuôi chưa nói cho cha biết là bà ấy đã xác định quan hệ giữa chúng ta, giờ Trần Tịnh Kỳ này không còn là con gái nuôi của Bạch gia nữa.

Dương Đằng bước gần lại nhìn Tịnh Kỳ đầy sự lo lắng:

- Tịnh Kỳ em đừng nói nữa.

Từ Đạt đều bỏ qua lời nói của đứa con gái nuôi, lại bắt đầu nhẹ nhàng, từ tốn bảo:

- Không sao đâu Dương Đằng để cha nói chuyện với con bé, nó có chút ngang bướng thôi!

Bạch Từ Đạt làm người cha ấm áp bước lại đặt hai tay lên vai Tịnh Kỳ:

- Tịnh Kỳ con đừng chấp nhất bà ấy, chỉ do bà ấy nóng giận nên mới lỡ lời nói thế thôi, sao con lại nghĩ là thật.

Tịnh Kỳ kéo tay vị cha nuôi này ra và đi ra chỗ khác, đưa ánh mắt nhìn thẳng vào Từ Đạt:

- Ông nghĩ bà ấy là lỡ lời à hay bao năm qua bà ấy chửi mắng, miệt thị tôi cũng chỉ là lỡ lời.

- Con hãy nghe cha nói, chỉ do tính tình bà ấy hay nóng giận thất thường thôi!

Dương Đằng thấy cục diện không ổn rồi nên lại đưa ra lời khuyên:

- Hai người đừng căn thẳng như thế nữa, chúng ta vẫn là người một nhà mà!

- Anh nghĩ thế nhưng họ...

- Không! Chúng ta đang rất bình thường nói chuyện với nhau thôi! Con đừng nghĩ nhiều- Từ Đạt cắt lời Tịnh Kỳ

Bên ngoài Mộng Loan bước vào vẻ mặt lại trở thành người mẹ hiền từ quan tâm con cái:

- Mẹ lúc nãy có phần nóng giận nên mới cư xử như thế.

Mẹ thật ra rất thương con.

Tịnh Kỳ bỗng bật cười, ghê gớm thiệt, lật mặt quá nhanh.

Cô con gái nuôi này bắt đầu nói rõ từng chữ một:

- Thương tôi hay tôi còn giá trị với mấy người.

- Mày...

Tâm lí yếu vậy sao chỉ mới một câu mà đã thế rồi, thế mà muốn chơi với tôi.

Tịnh Kỳ chỉ khẽ cười không nói gì còn Từ Đạt lại bắt đầu giữ lấy bình tĩnh lên tiếng:

- Gia đình chúng ta không phải trước giờ luôn yêu thương nhau hay sao làm gì có việc lợi dụng.

Tịnh Kỳ bước lại gần Từ Đạt, không dùng vẻ nhẹ nhàng nói chuyện nữa mà quát ông:

- Những lúc hai mẹ con họ đối xử với tôi không như con người thì ông lại giả vờ không biết gì thế đó là yêu thương nhau.

Thật chất yêu thương nhau chỉ có gia đình các người không hề có tôi.

Tôi chỉ như công cụ cho mấy người thôi!

Từ Đạt dường như không còn nhẵn nhịn được nữa.

Ông bốp lấy cổ Tịnh Kỳ đè sát vào tường:

- Con gái à đừng được đằng chân lân đằng đầu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 2
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...