Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 78

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mọi người lại cười

đùa trong chốc lát, Tuân Úc gánh vác nhiều việc, cáo từ đi trước. Đợi

Tuân Úc đi rồi, ta mới nghiêm túc nói với Tào Tháo: “Chủ công, hoàng đế

rất có dã tâm, ngài phải chú ý. Hắn tuổi trẻ khí thịnh, trong câu hỏi

của hắn, thần cảm thấy hắn có khát vọng trở thành Quang Võ đế muốn xoay

chuyển tình thế, thu thập lại non sông.” Tào Tháo thở dài: “Đúng vậy, ta cũng có cảm giác này.” Ta lắc đầu: “Nhưng mà, hắn không có thực lực.

Người bên cạnh hắn cũng không có. Thần thấy hắn cũng không tin tưởng vào chủ công, ngài nhất định phải chú ý. Còn nữa, tên Lưu Bị kia mấy ngày

nay cứ nói hươu nói vượn, rất sôi nổi, ngài cần có biện pháp khống chế

hắn, nhất thiết không thể cho hắn binh quyền.” Vì để sau này có thể tới

gặp Vân ca ca, ta cũng cố gắng làm quen với Lưu Bị. Lưu Bị biết ta là

một thương nhân và đại phu có tiếng, cho nên đối với ta cũng tươi cười

tiếp đón, coi như là quen biết với một người hữu dụng.

Tào Tháo nhíu mày: “Trọng Đức cũng nói với ta, người này dã tâm không nhỏ,

không phải người muốn sống yên vị. Có điều, chúng ta cũng không thể giết hắn, nếu không việc chiêu hiền của chúng ta gặp nhiều bất lợi.” Quách

Gia cũng gật đầu: “Không sai, người này không giết được. Nhưng Tử Vân

nói cũng đúng, không thể cho hắn binh quyền.” Tào Tháo gật đầu: “Được,

ta nghe lời các ngươi. Ôi, hai nghĩa đệ của Lưu Bị thật không tồi, đặc

biệt là Quan Vũ, là một đại tướng tài ba. Nếu…” Ta lắc đầu: “Chủ công

đừng mong đợi gì. Hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không rời khỏi Lưu Bị,

điểm ấy Tử Vân hiểu rất rõ. Thần đã theo hai người bọn họ nhiều tháng,

hiểu rõ tình cảm giữa bọn họ. Hai người kia coi Lưu Bị là huynh trưởng

ruột thịt, cũng là chủ công, tuyệt đối sẽ không theo ngài.”

Tào Tháo nhìn ta: “Ngươi theo bọn họ nhiều tháng? Lúc nào vậy? Có phải lần

đó bị thương không? Xem ra ngươi nói gặp phải loạn binh để gạt chúng

ta.” Ta le lưỡi: “Không để ý bị vạch trần rồi. Đúng vậy, hì, biết Lưu Bị và Viên Thuật đánh nhau, ta muốn xem năng lực hắn thế nào liền trà trộn vào quân doanh của hắn, trở thành một lính tốt. Lúc cùng hắn chạy trốn

không cẩn thận trúng một mũi tên.”

Tào Tháo nổi giận:

“Ngươi… lá gan của ngươi quá lớn đi, lính tốt cũng có thể lấy ra mà

đùa?” Ta không dám cãi nữa: “Người ta biết sai rồi, cũng sẽ không làm

như vậy nữa! Về sau sao cũng kệ, chủ công yên tâm đi.” Quách Gia hừ hừ:

“Ngươi biết sai sao? Một ngày nào đó, ngươi chịu hậu quả mới biết thế

nào là sai. Hừ, Hưng Bá là trang hán tử, nếu không, hắn trói ngươi đưa

tới chỗ Lưu Biểu, xem ngươi xử lý thế nào?” Tào Tháo mặt mày nhăn lại:

“Ngươi lại lớn mật làm ra chuyện gì rồi?” Ta nhìn Quách Gia, cắn răng

nói: “Chủ công đừng nghe lời Tam ca, hắn giận thần, chẳng qua vì thần

dọa lấy của hắn một khoản tiền đưa cho Nhị ca cùng Ngũ ca.” Huynh đệ

chúng ta cãi nhau nhiều lần, Tào Tháo cũng đã quen.

Tào

Tháo nhìn ta thở dài: “Tử Vân, lần này ngươi tới chỗ Viên Thiệu không

thể mạo hiểm nữa.” Ta gật đầu lia lịa: “Chủ công yên tâm đi. Thần sẽ

không giả mạo lính tốt nữa đâu! Cũng sẽ không liều lĩnh nữa.” Tuân Du

cũng nói: “Tử Vân, mọi người đều rất lo lắng cho an toàn của ngươi.

Ngươi nên cẩn thận một chút! Chuyện mạo hiểm quá đừng có làm. Thúc thúc

thường xuyên nói, ngươi còn nhỏ mà lá gan quá lớn, cứ như vậy sẽ gặp

nạn. Hi Chí Tài trước khi đi, cũng từng dặn thúc thúc khuyên ngươi ở lại bên cạnh chủ công.” Ánh mắt ta điểm hồng, Chí Tài huynh, ta thật hối

hận không thể gặp huynh lần cuối.

Không chỉ có Tào Tháo,

Tuân Du bọn họ nói ta, mấy vị ca ca cũng nói nhiều lần. Thật ra ở cùng

các ca ca hai tháng qua, với ta mà nói rất quý giá. Ta quanh năm bôn ba ở bên ngoài, ba vị ca ca ngoài miệng không nói, trong lòng không thể

không lo lắng. Lúc này năm vị ca ca đã cùng ở một chỗ, chuyện ta làm

loạn chính là chủ đề chính để các huynh ấy phê phán. Phê phán cũng được, quá đáng hơn là, Quách Gia nói huynh trưởng như cha, ta không nghe lời

các ca ca nhất định phải chịu giáo huấn, phải cái đại ca mạnh tay, vì

nghĩ cho ta, bèn giao sự nghiệp giáo huấn ta cho Cam Ninh. Cam Ninh đối

với việc giáo huấn ta (đánh vào tay cùng mông đít) rất có hứng thú (biến thái), cho nên, tay của ta ơi!!!!

Lúc chúng ta gặp nhau, Cam Ninh nghe xong chuyện ta và Trương Liêu, cau mày nói: “Triệu Tử

Vân, ngươi làm như vậy không phải hành vi của đấng trượng phu.” Ta cũng

không phải đại trượng phu, trong lòng nghĩ vậy, miệng nói: “Ngũ ca, lúc

ấy ta muốn quen biết Nhị ca thôi, đâu có nghĩ tới chuyện lợi dụng gì đó

đâu. Các huynh không nên nghĩ ta xấu như vậy!”

Cam Ninh

lắc đầu: “Không phải nói chuyện lợi dụng hay không lợi dụng, ngươi không nghĩ tới chuyện hai bên vẫn còn là địch nhân, lỡ như Nhị ca bất kể phải trái, ngươi làm thế nào? Chuyện trên chiến trường, ngươi nói rõ được

sao? Còn chưa nói ngươi chắc chắn lợi dụng Nhị ca.” Ta thở dài: “Lúc ấy

đâu có nghĩ tới những chuyện đó, sau này nghĩ tới, ta cũng muốn đưa Nhị

ca về đây, nhưng mà huynh ấy cùng Cao tướng quân quá trung thành. Nếu

nói lợi dụng, ta chỉ là đem ưu nhược điểm của Hãm Trận Doanh nói cho chủ công biết thôi.” Cam Ninh cười ha ha: “Ngươi đã thừa nhận lợi dụng nhị

ca, vậy nên chịu trừng phạt, ngoan ngoãn đưa tay qua đây.” Nhìn mấy ca

ca, không thấy ai muốn xin giúp, ta cũng chỉ biết giơ tay lên.

Tới lúc ta ở một bên thổi tay phù phù, Thái Sử Từ ở bên kia rùng mình nói:

“Nói tới đây, Tử Vân, sư huynh kia của ngươi thật quá đáng, làm ba chúng ta sợ run cả người. Lúc ấy chúng ta vừa không muốn hắn thua, lại rất sợ hắn thắng rồi sẽ giết Nhị ca, ôi.” Ta buồn cười nói: “Chuyện này, hì,

dù sao cũng là đùa thôi, sư huynh làm sao để Nhị ca chết được? Tam ca,

ngươi thông minh như vậy mà không nhìn ra sao?” Quách Gia trợn trắng

mắt: “Đùa? Sư huynh đó của ngươi thật kỳ quái, giọng nói có thể hù chết

người, ai biết hắn nói đùa?”

Cam Ninh nhìn bọn họ không

hiểu chuyện gì, Thái Sử Từ thở dài đem chuyện kia kể lại một lần. Cam

Ninh nghe được vô cùng kinh hãi, cuối cùng nói: “Tử Vân, sư huynh đó của ngươi lúc này ở đâu? Thật lợi hại.” Ta chỉ cười khổ, nghĩ thầm, về sau

họ biết là ta sẽ xử lý thế nào? Nhìn Điển Vi mông ta lại nhói đau.

Nói tới chuyện ta đưa Cam Ninh về đây, Quách Gia thật sự nhịn không được:

“Tử Vân, ngươi quá lớn gan. Cũng may Hưng Bá thật sự là hào kiệt, không

đem ngươi giao cho Lưu Biểu, lỡ mà…” Ta hừ hừ: “Tam ca, đến Ngũ ca là

hạng người gì mà ta còn nhìn không ra, sao có thể làm việc? Sớm đã chết ở nơi nào không biết rồi.” Còn Cam Ninh nghe Thái Sử Từ kể chuyện ta đánh cược cùng Tôn Sách cùng trận chiến ở Uyển Thành, ta làm thế nào đem

ngựa cho đại ca để huynh ấy đi trước, hắn nghĩ thầm, Tử Vân thật sự là

người nghĩa khí, làm huynh đệ với bọn họ, vận khí của ta không tồi, lúc

đánh vào tay ta, cũng nhẹ đi không ít, hì.

Trương Liêu

lần đầu nghe chuyện ta cùng Tôn Sách đánh cược, hắn lại hít một hơi: “Lá gan Tử Vân không phải lớn bình thường, cái đó gọi là đánh cược sao, là

cược mạng đó! Ngươi bây giờ lại là bằng hữu của Tôn Sách, trời ạ, lỡ

như…” Ta nhún nhún vai: “Ta không phải không có chuyện gì rồi sao!” Nhìn biểu hiện nhất trí muốn giết người của mấy vị ca ca, Cam Ninh nhấc tay

nhìn mông đít ta, ta vội vã giơ tay đầu hàng: “Được rồi, đệ về sau chú ý là được. Tôn Sách là bằng hữu của ta, chỉ cần người ở đây không nói, ta không sao hết. Ngũ ca tha cho đệ đi!” Tuy rằng bị Ngũ ca giáo huấn vài

lần, nhưng có thể vui đùa cùng các ca ca hàng ngày, thật sự rất vui vẻ,

cũng rất hòa thuận!!

Tần Dũng còn chưa đưa ngựa trở về,

ta không có thời gian chờ hắn, liền nhắn hắn ở lại Hứa Đô đợi ta, tháng 2 năm 199, ta đi theo Trương Dương cùng Lữ Bố về phía bắc. Trương Dương

phải đi thu hồi thủ hạ của ông ta về Hứa Đô, Lữ Bố đi theo là do ta đề

nghị, Tào Tháo bọn họ cũng đồng ý, mục đích là để kiểm tra Lữ Bố một

chút, cho nên ta cũng đi theo. Đương nhiên, không thể nói ra nguyên nhân này, lý do của Tào Tháo khiến Lữ Bố vô cùng cảm động. Ông ta nói: “Ôn

hầu, đáng lẽ không để ngươi đi mệt nhọc, nhưng mà ta thật sự không đi

được! Tử Vân còn nói, thủ hạ của Trương tư mã không nghe lời ông ta lắm, đặc biệt là Khuê Cố là tàn dư của giặc Hoàng Cân, lỡ như bọn chúng muốn chạy tới chỗ Viên Thiệu, ta sợ sẽ tổn hại tới Trương tư mã, đành khiến

ngươi khổ cực một chuyến, dù sao những kẻ đó trước mặt ngươi không dám

làm bậy. Đúng rồi, ngươi mang theo hai ngàn Hổ Báo kỵ đi, để Từ Hoảng đi với ngươi. Ôi, Cao tướng quân mới đưa Hãm Doanh Trận tập hợp về đây,

phải nghỉ ngơi chỉnh đốn!”

Lữ Bố trong lòng ngập tràn cảm kích mang theo ta, đi cùng Trương Dương tới thành Dã Vương. Hì, mọi

chuyện đều thuận lợi. Lúc chúng ta tới, Khuê Cố đã lôi kéo được một đám

người đồng ý cùng hắn tới đầu Viên Thiệu, trước khi đi sống mái với nhau một hồi, giết mất Dương Xú thuộc phe tích cực hàng Tào. Vậy cũng tốt,

chúng ta có cớ, Lữ Bố mang theo Từ Hoảng, dẫn hai ngàn Hổ Báo Kỵ rất

nhanh chóng chặn đường rút lui của Khuê Cố về Nghiệp Thành. Mấy người đó không phải là đối thủ của Lữ Bố, đại quân vừa chạm mặt, mới hai hiệp

Khuê Cố đã chết dưới tay Từ Hoảng, binh sĩ còn sót lại, một nửa tan tác, một nửa quy hàng. Để Từ Hoảng lại Dã Vương thành thu thập tàn cục, Lữ

Bố cùng Trương Dương đem một ngàn tàn binh (là thủ hạ của Trương Dương)

về Hứa Đô, Tào Tháo tự mình ra khỏi thành nghênh đón, cũng thưởng vàng

bạc mười cân, tơ lụa mười lăm thớt, rất nể mặt Lữ Bố.

Bọn Lữ Bố vô cùng cao hứng (một trận nhỏ mà long trọng như vậy, quá đáng)

trở về Hứa Đô, ta lại đem theo đau lòng (bao nhiêu tiền của ta lại lọt

ra ngoài mất rồi!!!!) đi tới Nghiệp Thành. Viên Thiệu không ở đó mà đã

đi Dịch Kinh. Cũng đúng, con rùa đen Công Tôn Toản đã bị hỏa thiêu, y

chắc chắn là đi tiếp thu thành quả thắng lợi. Ta ở trong thành rất nhàm

chán, có nên tới đó góp vui không? Nghĩ lại lại thôi, chẳng có ý nghĩa

gì. Đúng rồi, không có việc gì thì đi tìm Vân ca ca, xem huynh ấy có

phải đã tới Nghiệp thành chưa. Có điều, khả năng này quá nhỏ, Lưu Bị kia còn ở Hứa Đô bận bịu móc nối, ca ca sẽ không tới đây. Nghĩ tới Lưu Bị

ta lại thấy bực mình, muốn làm thịt hắn. Nhưng mà, Vân ca ca sẽ hận ta

cả đời, ôi… Ta lại nghĩ, không tìm được ca ca, cũng không biết huynh ấy

đang ở đâu, liệu có phải tới Thọ Quang tìm ta không?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 78
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...