Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 2

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thời gian một năm qua đi rất nhanh, hiện tại điều duy nhất khiến Triệu Vân lo lắng chính là

sức khỏe phụ thân Vân Như càng ngày càng kém. Y thuật Triệu Vân Như có

cao nữa, cũng chỉ có thể duy trì mà thôi. Triệu Vân nhìn thấy hài tử năm ấy mới 8 tuổi đã giống người lớn phải lo liệu chuyện trong nhà, hắn vừa đau lòng vừa kinh dị (từ khi Triệu Vân Như thay đổi, cô bé mới là người quan tâm chăm sóc cha và Triệu Vân), nhiều lần muốn tham gia, nhưng

Triệu Vân Như căn bản không cho hắn nhúng tay vào việc nhà, cô bé nói

với Triệu Vân: “Ca ca làm tốt việc của mình là được rồi, trong nhà không cần huynh bận tâm, sớm muộn gì huynh cũng phải ra ngoài làm đại sự,

muội sẽ không liên lụy huynh.” Triệu Vân cũng đành chịu.

Thời gian lại trôi qua, trong thôn trang cuộc sống bình dị yên tĩnh, nhưng

thế giới bên ngoài đã hỗn loạn không chịu nổi. Bởi triều đình xuất binh

đánh dẹp, khởi nghĩa Hoàng Cân thất bại, nhưng giang sơn nhà Hán cũng

lung lay sắp đổ. Cùng lúc với đánh giặc Hoàng Cân, chư hầu các nơi đều

cấp tốc tăng cường lực lượng vũ trang riêng, sức khống chế của trung

ương tập quyền ngày càng yếu ớt.

Trung Bình năm thứ 5

(188), tôn thất nhà Hán Lưu Yên dựa vào chiến công tiêu diệt hai đạo

quân Hoàng Cân, nhân cơ hội lãnh chức Ích châu mục, trên thực tế đã trở

thành vua một cõi Ích châu. Bởi vậy để tăng cường lực lượng hộ vệ của

chính mình, năm 188, Hán Linh Đế thiết lập “Tây viên quân”, lệnh cho

hoạn quan Kiển Thạc làm thủ lĩnh, Tào Tháo cũng trở thành một trong “Tây viên Bát hiệu úy”. Mà thiên hạ lập tức sắp sửa đại loạn.

Đông Hán Trung Bình năm thứ 6 (189) Hán Linh Đế băng hà, mâu thuẫn giữa Đại

tướng quân Hà Tiến cùng Kiển Thạc về việc lập tân vương rốt cục đã bùng

nổ, kết cục cuối cùng là Kiển Thạc mất mạng, Hán Thiếu Đế đăng cơ. Đáng

tiếc Hà Tiến chỉ là một tên đồ tể, triều đình còn chưa ổn định, cái ghế

Đại tướng quân hắn còn chưa ngồi vững, ngay lập tức dưới sự xúi giục của Viên Thiệu, cái tên danh xưng “thành sự không có, bại sự có thừa” này

đã phát động công kích bộ máy chính quyền bị hoạn quan thao túng suốt

hơn trăm năm. Kết quả là gã đần này bị băm thành thịt nát. Tiếp đó, Đổng Trác theo lời kêu gọi của Hà Tiến, dẫn quân vào kinh, trải qua một hồi

tranh đấu quyền lực, phong ba phế đế lập vua, thiên hạ chư hầu phân

tranh, thật là đại loạn.

Hôm nay, Triệu Vân ra ngoài thôn trở về, Triệu Vân Như gọi hắn lại: “Vân ca ca, Như nhi có chuyện muốn

nói cùng ca ca.” Triệu Vân sửng sốt “Như nhi, chuyện gì vậy?”

Triệu Vân Như cười nói: “Ca ca, bệnh của phụ thân đã có chút khởi sắc, huynh

cũng không cần bận tâm nhiều. Muội xem bây giờ thiên hạ sắp đại loạn,

biết ca ca có ý muốn xây dựng công lao sự nghiệp, hiện tại vừa lúc có

thể ra ngoài. Không biết ca ca có tính toán gì hay không?”

Triệu Vân nhìn cô bé hết sức nghi hoặc: “Như nhi, làm sao muội biết thiên hạ

sắp loạn?” Triệu Vân Như nói: “Đêm qua Vân Như nằm mộng, nơi nơi đánh

nhau, nơi nơi có người chạy trốn, lửa cháy hừng hực, thiêu trụi rất

nhiều phòng ốc đẹp đẽ, đáng sợ lắm.”

Triệu Vân gật đầu

(hắn đã quen với chuyện muội muội nhỏ có khả năng kì dị này): “Huynh có ý định này, chỉ có điều, bệnh tình Nhị thúc đang rất nghiêm trọng; hơn

nữa tình thế bên ngoài còn chưa rõ ràng, huynh vẫn chưa biết phải đi đâu nhờ cậy ai.”

Triệu Vân Như cũng đồng ý cách nhìn của

hắn, dù sao Tào Tháo còn đang bận hành thích Đổng Trác, hiện tại chưa

cần phải đi: “Vậy ca ca còn muốn đợi thêm mấy năm nữa thế?” Triệu Vân

cười cười: “Để qua một đoạn thời gian nữa hẵng nói. Đúng rồi. Như nhi,

ngày hôm qua muội cưỡi ngựa rồi à, có bị ngã không vậy?”

Triệu Vân Như nhoẻn cười: “Ngựa của ca ca không tốt, sau này Như nhi nhất

định tìm cho huynh một con thật tốt.” Triệu Vân cười: “Sau này? Chờ muội lớn hơn chút nữa phải lập gia đình, không thể ngày nào cũng đi theo

ta!”

Triệu Vân Như cười tinh nghịch: “Như nhi cũng muốn

giống ca ca làm nên sự nghiệp, giải cứu dân chúng thiên hạ khỏi nước sôi lửa bỏng.”

Triệu Vân cười ha hả: “Như nhi, một nữ hài tử như muội nói những lời này muốn làm người ta cười chết.”

Triệu Vân Như tức giận nói: “Nữ hài tử thì sao chứ? So với nam tử ta còn lợi

hại hơn. Như nhi cũng đã sớm nói rồi, nhất định phải trợ giúp ca ca kiến công lập nghiệp.”

Triệu Vân vui vẻ, tiến lên xoa đầu

nàng: “Được, được, được, Như nhi của ca ca thật là ngoan, ca tin muội,

được chưa?” “Như vậy còn tạm được!” Triệu Vân Như cười duyên đi vào nhà.

Thời cuộc phát triển rất nhanh, tháng 10 năm Trung Bình thứ 6 (189), hành

thích Đổng Trác thất bại, Tào Tháo chạy khỏi Lạc Dương. Tháng 12, Tào

Tháo phát hịch, hiệu triệu các trấn chư hầu cùng khởi binh thảo phạt

Đổng Trác.

Năm Sơ Bình thứ nhất (190), tháng 1, liên quân thảo phạt họ Đổng đưa Viên Thiệu lên làm minh chủ, tiến vào chiếm giữ

Toan Tảo, tìm cơ hội tiến công Đổng Trác (căn cứ sử sách ghi lại, Lưu

Quan Trương căn bản không thể tham gia hành động lần này. Hoa Hùng chết

trong tay thuộc hạ của Tôn Kiên. La lão tiên sinh vì điểm tô cho Lưu tai to cùng huynh đệ của y nên mới không gì không tranh thủ tận dụng. Không biết vị hảo hán nào đã giết Hoa Hùng nhưng không được lưu danh sử sách, có đạp mồ sống dậy tìm lão La tính sổ hay không?). Trên thực tế, cuộc

chiến thảo phạt họ Đổng đã trở thành một trò cười trong lịch sử. Nếu như không phải La tiên sinh đưa lão ra làm nền đánh bóng cho Lưu Quan

Trương, thì cũng chẳng mấy ai quan tâm tới nó.

Triệu gia

trang, ngay lúc này cũng xảy ra một chuyện, phụ thân Triệu Vân Như bệnh

lâu ngày không trị, tháng 12 năm Trung Bình thứ 6 (189) đã qua đời. Lo

liệu hậu sự của lão nhân gia xong xuôi, Triệu Vân do dự mất vài ngày.

Hắn định ra đi, nhưng lại lo cho Triệu Vân Như. Tuy rằng hắn cũng biết,

Vân Như hiện tại so với người làm ca ca là hắn không kém bao nhiêu,

nhưng cô bé vẫn chỉ là một tiểu nữ tử chưa tới 10 tuổi, hắn thật sự lo

lắng.

Triệu Vân Như nhìn bộ dáng của hắn, tự nhiên hiểu

rõ tâm tư hắn. Hôm nay, cô bé nói với Triệu Vân: “Vân ca ca, Như nhi đã

trưởng thành, không cần huynh lo lắng nữa. Phải đi thì cứ đi đi”. Triệu

Vân nhìn vị muội muội tuổi nhỏ đã sớm trưởng thành: “Như nhi, huynh thực không yên lòng về muội!”

“Như nhi mấy năm nay vẫn tốt

lắm mà. Muội có thể tự chiếu cố chính mình. Vả lại, còn có đại ca chiếu

cố, muội muội sẽ không khổ đâu. Nhưng còn ca ca, bên ngoài các thế lực

chư hầu mới nổi đã rõ ràng, nghe nói có rất nhiều chư hầu đang tụ tập ở

Toan Tảo thảo phạt Đổng Trác. Ca ca đã tới lúc phải ra ngoài, không cần

lo cho Như nhi. Đúng rồi, muội đã vì ca ca sửa sang lại hành trang, ngày mai huynh hãy đi đi. Hảo hán nam nhi làng xóm xung quanh đều đang nhìn

vào ca ca đấy!”

Triệu Vân nhìn nàng, cảm động không thôi: “Cám ơn Như nhi, muội còn suy nghĩ cho ca ca thật chu đáo. Muội yên

tâm, vi huynh một khi có chỗ đứng chắc chắn, nhất định sẽ tới đón muội

muội.” Triệu Vân Như nở nụ cười: “Được, đến lúc đó, nói không chừng là

Như nhi đi tìm ca ca đó!” Huynh muội bèn nhìn nhau cười.

Ngày hôm sau, Triệu Vân ở quê nhà triệu tập trăm gã trai trẻ, đầu nhập Viên

Thiệu, chưa được một năm, nhìn ra Viên Thiệu chỉ là kẻ vô dụng, hắn lại

trực tiếp đến cậy nhờ Công Tôn Toản là kẻ đối địch với Viên Thiệu.

Sau khi Triệu Vân rời khỏi quê nhà, Triệu Vân Như cũng không lên đường ngay lập tức, cô bé vẫn nhớ kỹ thanh âm trong đầu kia “Vân Như, từ hôm nay

trở đi, muội chính là ta, ta chính là muội. Lúc mới bắt đầu, ý thức của

ta có lẽ sẽ mạnh hơn của muội. Nhưng theo thời gian, ta sẽ từ từ biến

mất. Đến lúc đó muội có thể làm chủ chính mình rồi.” Nhưng trên thực tế, trừ những khi cần có kiến thức hoặc cô bé không hiểu rõ chuyện cần nhờ

thanh âm kia xuất hiện, thì âm thanh kia căn bản không hề khống chế tư

tưởng của cô bé.

Thanh âm này, nói cụ thể là linh hồn của một người khác, tên là Triệu Vũ. Bởi một cơ hội đặc biệt, linh hồn hắn

tiến vào cơ thể Triệu Vân Như, đây mới là nguyên nhân cơ bản khiến Triệu Vân Như biến hóa đột ngột bốn năm trước. Triệu Vân Như biết hắn là một

người từ thời không sau thời đại Tam quốc đến đây. Mà Triệu Vân Như tiếp nhận hắn, đồng thời cũng tiếp nhận tất cả bản lĩnh và kiến thức của

hắn, hơn nữa hắn biết rất nhiều chuyện. Đương nhiên những chuyện này là

hắn nguyện ý nói cho Triệu Vân Như. Cho nên ba năm trước, Triệu Vân Như

mặc dù mới bảy tuổi, đã có suy nghĩ của người trưởng thành cùng tri thức mấy ngàn năm.

Triệu Vũ nói với Triệu Vân Như rất nhiều

từ cô bé căn bản không hiểu được. Cô bé chỉ biết rõ một điều là Triệu Vũ khi còn sống ở thời đại kia, là đệ đệ Triệu Vân thừa nhận, hơn nữa muốn đi theo Triệu Vân cả đời. Thế nhưng, Triệu Vân ở thời đại kia thờ sai

một kẻ tiểu nhân – Lưu Bị, thế nên huynh đệ bọn họ phải chịu nhiều cực

khổ. Đặc biệt Triệu Vũ, trong tình thế không còn cách nào khác, phải lựa chọn chết dưới ngân thương của Triệu Vân, khiến hắn chết rất không cam

lòng. Bây giờ thời gian chảy ngược trở về, hắn muốn mượn cơ thể Triệu

Vân Như để thực hiện chuyện mà ở thời đại kia hắn không làm được.

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Triệu Vân Như dâng lên một cảm giác bi thương. Lại nghĩ tới chuyện xưa của Triệu Vũ.

Hôm đó,

Triệu Vũ kể chậm rãi: “Tại nơi ta ở, sau khi ta chết năm mươi tám năm,

Tấn diệt Ngô, ba nước về Tấn. Năm tháng trôi đi, Mai Hoa sơn trang đã đã trở thành một truyền thuyết bị người đời lãng quên trong sông dài lịch

sử. Mà linh hồn của ta, bởi vì trước khi chết oán hận và không cam lòng

mãnh liệt, không thể tiêu tán, cũng có thể là do ta vốn không phải vong

linh của thời không này, tóm lại, ta thủy chung phiêu bạt giữa thời

không, cho đến ngày đó, xuất hiện một loại sóng chấn động thời không mà

ta cũng không rõ ràng lắm, đẩy ta xộc vào thân thể của muội. Vậy là

chúng ta hòa thành một thể, muội cũng có được tất cả trí nhớ và bản lĩnh của ta. Hiện tại, Vân Như, muội đã biết hết thảy về ta, con đường sau

này ta phải nhờ vào muội để làm những việc lúc trước ta không làm được,

muội nguyện ý không?”

Nghe xong chuyện xưa kinh tâm động

phách, Triệu Vân Như bị rung động sâu sắc, tâm tình của cô bé cũng phập

phồng theo dòng chuyện. Lúc này, trong đầu cô bé chỉ có một ý nghĩ: “Vũ

ca ca, huynh yên tâm, Như nhi nhất định hoàn thành nốt tâm nguyện của

huynh. Muội sẽ đi trợ giúp Tào Tháo thống nhất thiên hạ, sẽ không để cho Vân ca ca lại đi theo cái tên Lưu Bị bại hoại kia.”

Triệu Vũ thở dài: “Như nhi, con đường này có lẽ rất gian nan đấy. Muội phải

biết rằng, ta chỉ có thể cho muội biết trí nhớ của ta về lịch sử, mọi

chuyện còn lại phải dựa vào chính muội. Đặc biệt là khi muốn cải biến

những sự kiện lịch sử ban đầu, muội phải dùng trí tuệ của mình để đối

mặt với hết thảy. Muội phải có tư tưởng chuẩn bị.”

Triệu

Vân Như cười: “Vũ ca ca, hãy tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng Như

nhi, được không?” Triệu Vũ cũng cười lớn: “Tốt, tốt, để chúng ta cùng

mạo hiểm lần này đi.”

Nghĩ đến đây, Triệu Vân Như thở

dài, lẩm bẩm: “Vũ ca ca, huynh chịu khổ quá nhiều rồi. Như nhi sẽ dựa

theo ý nghĩ của huynh để hành động, chờ thống nhất thiên hạ, huynh thật

sự sẽ rời khỏi Như nhi sao? Đến lúc đó, huynh có thể đi nơi nào đây?”

Thanh âm Triệu Vũ đột nhiên vang lên: “Như nhi, đến lúc chúng ta cần phải đi

rồi. Ca ca đã đi, chúng ta cũng có thể đi tìm Tào Tháo. Đương nhiên, nếu như muội không đồng ý, ta sẽ không miễn cưỡng muội.”

Triệu Vân Như vội vàng nói: “Vũ ca ca, Như nhi đương nhiên đồng ý. Không chỉ

vì huynh nói phải trợ giúp Vân ca ca kiến nghiệp, còn muốn cho thiên hạ

bớt người chịu khổ.”

Tiếng cười Triệu Vũ vang lên: “Xem

ra, Như nhi thật sự đã trưởng thành. Được, nếu đã nói như vậy, ta lập

tức đem tất cả kiến thức cùng chuyện về sau này rót vào đầu muội. Từ nay về sau, không có chuyện cần ta sẽ không ra ngoài.”

Triệu Vân Như kinh hãi: “Vũ ca ca, vì sao vậy, không phải huynh nói chờ thống nhất thiên hạ, huynh mới rời khỏi Như nhi sao?”

Linh hồn Triệu Vũ thở dài: “Hai linh hồn cùng chiếm một cái đầu, sớm muộn cũng

xảy ra vấn đề. Như nhi, muội hiện tại đã có khả năng tự mình làm rất

nhiều chuyện, không cần ta thường xuyên xuất hiện. Hơn nữa, ta cũng rất

mệt. Bất quá tạm thời ta sẽ không rời khỏi thân thể muội, chỉ là ở một

góc nghỉ ngơi vài năm thôi. Đến khi muội cần, ta sẽ ra ngoài. Còn nữa,

Như nhi, ra ngoài thiên hạ, muội vẫn nên cải nam trang tốt hơn.”

Triệu Vân Như đắc ý nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, trước mắt người đời tên ta sẽ là Triệu Như, tên chữ Tử Vân, là một nam nhân. Vũ ca ca, vốn ta muốn dùng

tên của huynh, nhưng sợ huynh không đồng ý thôi.”

Triệu

Vũ cười: “Muội là muội, ta là ta, vốn dĩ là hai người, sao phải dùng

danh tự của ta. Được, Triệu Như, Triệu Tử Vân, tên rất hay. Cứ vậy chúng ta bắt đầu đi!”

Chú giải thêm:

- từ phần sau trở đi, Triệu Vân Như sẽ là nhân vật chính, trong sách cũng bắt đầu dùng ngôi thứ nhất.

- về Triệu Vũ, Triệu Tử Ngọc, là nhân vật chính trong ngoại truyện “Nghĩa chi truyền thuyết” của sách này.

Về ngoại truyện “Nghĩa chi truyền thuyết”: Mộng Ngưng Tiểu Trúc viết

Nghĩa chi truyền thuyết trước, kể về chuyện Triệu Vũ ở năm 2951 do xảo

hợp xuyên không về thời đại Tam Quốc. Hắn nhận huynh đệ với Triệu Vân

Triệu Tử Long để tìm một nơi nương tựa, phát lời thề cả đời sẽ đi theo

huynh trưởng của mình. Sau này, Triệu Vũ rong chơi trong tam quốc, kết

nghĩa huynh đệ với 6 vị ca ca khác, đều là những nhân vật trọng yếu của

Tam Quốc. Mặc dù hắn luôn không muốn tham gia vào dòng chảy lịch sử,

nhưng tình nghĩa với các vị ca ca đã khiến hắn không thể làm chủ được số phận của mình, cuối cùng chịu chết dưới tay Triệu Vân huynh trưởng, cho dù không cam lòng. Sau khi truyện kết thúc, cả Mộng Ngưng và độc giả

đều cảm thấy không đành cho Triệu Vũ, Mộng Ngưng liền viết tiếp Loạn thế phong vân – Phượng Tường tam quốc, biến Nghĩa chi truyền thuyết thành

ngoại truyện.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 2
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...