Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 69

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đêm tháng chạp, gió

lạnh lẽo, Lữ Bố trong phủ của mình ở thành Hạ Bì, nhìn mình trong gương

đồng nửa năm trước còn mười phần bá khí, giờ mặt mũi gầy yếu, trong lòng cũng lạnh buốt như gió ngoài cửa sổ. Lúc còn thiếu niên khí thịnh, hắn

đi theo Đinh Nguyên bước vào chiến trường Trung nguyên, hoàn toàn không

ngờ tới ngày hôm nay. Mới bốn mươi tuổi, trong nửa tháng ngắn ngủi, trên đầu tóc đã bạc gần hết. Cho dù không cam lòng thất bại, nhưng vận mệnh

là như vậy, hắn không có lựa chọn nào khác.

Lúc

này, hắn nhìn bản thân trong gương đồng, mặt mũi tang thương, lại nghĩ

tới lúc ban ngày, Cao Thuận tiếp tục khuyên hắn suy nghĩ về con đường

sau này, mà Trần Cung lại bi quan nói Tào Tháo tất không dung hắn, hắn

không nhịn được cảm thấy buồn bực. Đứng dậy bước ra sảnh lớn, nhìn trên

án mây là đồ uống rượu, Lữ Bố đột nhiên nổi nóng, lập tức đem hết đồ vứt trên mặt đất, la lớn: “Người đâu.” Thủ hạ vội vàng tiến vào. Lữ Bố lạnh lùng nói: “Truyền lệnh ta kể từ hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không

được uống rượu, trái lệnh xử theo quân pháp.” Thủ hạ không dám nói lời

nào vội lui xuống. Lữ Bố đứng trong vườn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một

cảm giác cô tịch bất lực tràn ngập trong lòng. Tiểu thiếp của hắn bước

tới nói: “Tướng quân, vẫn nên đi ngủ sớm thôi! Ngài đã mệt rồi.” Lữ Bố

nhìn nàng lắc đầu cười khổ không nói gì.

Trong

doanh trướng Tào quân ngoài thành, Tào Tháo mấy hôm nay tâm trạng cũng

không tốt. Hai ngày trước lúc đang vây thành Hạ Bì, ông ta được tin Tào

Ngang bệnh chết. Mặc dù biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng nỗi buồn mất

con khiến ông ta bi thống vạn phần. Mọi người khuyên nhủ mãi hai ngày

tới hôm nay mới khá hơn. Lúc này, ông ta có chút không bình tĩnh: “Phụng Hiếu, ngươi nói xem, Lữ Bố này tới lúc nào sẽ không chống đỡ nổi nữa

đây, nước đã ngập thành hơn nửa tháng rồi.” Quách Gia cười: “Chủ công,

chúng ta kiên nhẫn chờ là được, hiện tại trong thành lòng người hoang

mang, Lữ Bố không chịu được bao lâu nữa đâu. Dù sao chúng ta đã khiến

hắn tiêu hao cả rồi.”

Tào Tháo gật đầu: “Không

sai. Nhưng mà, Tử Vân nói sư huynh hắn đó, không biết lúc nào mới tới.

So với Lữ Bố võ nghệ còn lợi hại hơn sao? Ôi…” Quách Gia buồn cười: “Chủ công, thần cảm thấy đây là lời nói đùa của Tử Vân thôi, sao có người

như vậy được? Lại còn là một kỳ nhân không lộ mặt? Chưa từng nghe nói

qua.” Tào Tháo sửng sốt một chút: “Phụng Hiếu nói cũng đúng, như cá tính của Tử Vân, hắn có thể đùa như vậy lắm. Chẳng trách hắn nói chúng ta

không cần chờ sư huynh hắn. Hầy, tên đó thật là.” Quách Gia cười lớn.

Thời gian lại thêm mười ngày nữa, hôm đó, một trong bát tướng của Lữ Bố là

Hầu Thành tìm lại được mười lăm con ngựa bị thủ hạ trộm đi. Tống Hiến,

Ngụy Tục nghe nói liền chạy tới. Tống Hiến cười nói: “Hầu huynh, chuyện

vui vẻ thế này chúng ta cũng phải chúc mừng một chút, thế nào?” Hầu

Thành cũng cao hứng, lập tức ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị một bữa tiệc.

Mấy ngày nay, mọi người trong lòng đều sợ hãi, coi như là trong khổ tìm

vui đi. Tiệc rượu bày ra, Hầu Thành đột nhiên nghĩ muốn nói với chủ công một tiếng, một mặt nịnh nọt lấy lòng, tỏ rõ lòng trung, mặt khác muốn

thể hiện chút ít năng lực, tìm lại thứ đã mất. Hắn hấp tấp cho thủ hạ

mang chút rượu và thức ăn tới phủ đệ Lữ Bố.

Lữ Bố vừa nghe, lại nhìn đến, cơn giận đột nhiên bộc phát: “Ngươi dám chống

lại mệnh lệnh của ta! Ta đã nói trong thành không được phép uống rượu,

các ngươi dám chuẩn bị tiệc rượu, còn để ta cùng các ngươi uống, muốn

khiến ta nuốt lời sao? Người đâu, đánh hai mươi quân côn thật mạnh cho

ta.” Hầu Thành sợ tới mức quỳ sụp, không dám nói lời nào. Đám người Tống Hiến vội vàng cầu xin, Lữ Bố hầm hừ bỏ vào trong. Mấy người trở lại phủ Hầu Thành, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng giận, thương lượng một

hồi, Tào quân ngoài thành thế lớn, căn bản không có dấu hiệu lui binh,

bốn phía thành bị nước vậy, sinh lộ không có. Dứt khoát phản thôi. Ngụy

Tục nói: “Tào công chỉ hận Trần Cung thôi. Chúng ta có thể lập công!”

Hầu Thành gật đầu đồng ý. Ba người liền tới chỗ Trần Cung, giả xưng Lữ

Bố có lời mời, gọi Trần Cung đi ra, ba người trói hắn lại, trực tiếp mở

cửa bắc chạy tới Tào doanh cầu kiến Tào Tháo.

Tào Tháo mừng rỡ, lập tức lệnh tiến quân vào thành. Quân Tào ùa vào Hạ Bì.

Lữ Bố nghe báo đã muộn. Tào quân tiến vào, thủ hạ Lữ Bố hoàn toàn buông

bỏ, rất nhanh chóng mất hết lực chiến đấu, Lữ Bố một mạch rút lui tới

lầu Bạch Môn, không còn đường lui nữa. Nhìn dưới cổng thành Tào quân như thủy triều, Lữ Bố biết không thể cứu vãn, không chống cự lập tức xuống

lầu, chủ động chịu trói.

Trong đại doanh Tào quân ngoài thành, Tào Tháo vô cùng cao hứng, bình định được Từ châu rồi. Ông ta hăng hái ngồi trong trướng chờ tin tức. Lưu Bị ngồi ở bên cạnh, cũng vô cùng đắc ý, hừ, Lữ Bố này chiếm bát cơm của mình, cuối cùng cũng

chịu ác báo. Trong đám đại tướng của Lữ Bố, Cao Thuận là người đầu tiên

bị bắt đến trước mặt Tào Tháo. Hắn lúc ở Bắc Môn gặp phải Tào quân dũng

mãnh tràn vào, đích thực là trong chiến tranh người đông thế mạnh, đại

tướng dù lợi hại cũng không chống đỡ được quyền cước của số đông. Lúc

Cao Thuận bị áp tới, Tào Tháo còn đang tận tình khuyên bảo Trần Cung

quay đầu.

Trần Cung bị đưa tới Tào doanh đã không nghĩ có thể sống nữa, nhưng mà, hắn cũng không ngờ Tào Tháo đối với hắn vẫn không cầm lòng. Vừa thấy Trần Cung, Tào Tháo liền cười: “Công Đài,

đã lâu không gặp.” Trần Cung cười khổ: “Lữ Phụng Tiên không nghe lời ta, mới bại thế này. Ta không phải bại dưới tay ngươi.” Tào Tháo nghe được

thở dài, Triệu Như nói rất đúng, người kia chính là quá tự cho mình là

đúng: “Công Đài bỏ Tháo mà đi, hôm nay làm được gì?” Trần Cung cười

cười, ngươi muốn trêu đùa ta: “Cũng chỉ là chết mà thôi!” Tào Tháo thở

dài : “Tháo sao nhẫn tâm giết ông, trở lại đi!” Trần Cung lắc đầu: “Là

thần bất trung, là con bất hiếu, sống cũng như chết.” Tào Tháo không

đành lòng: “Ngươi mà chết, lão mẫu, thê tử trong nhà làm thế nào?” Trần

Cung nhìn Tào Tháo: “Cung nghe nói người đem hiếu trị thiên hạ thì nhân

từ với người thân của người khác; thực hiện nền chính trị nhân từ với

thiên hạ là không làm đứt mạch tự của người khác, lão mẫu, thê tử trong

nhà, tất cả nhờ minh công vậy.” Tào Tháo sửng sốt, Trần Cung cười: “Xin

cứ giết để giữ nghiêm quân pháp.” Hắn xoay người rời đi, Tào Tháo đành

khóc mà đưa tiễn, sau này quả thật vì hắn nuôi dưỡng mẹ già, an ủi vợ

con, gả xuất nhi nữ.

Đưa Trần Cung đi, Tào Tháo

trở lại trong trướng, trong lòng có mùi vị chua chát. Ông ta nhìn Cao

Thuận luôn được tôn sùng mới tiến vào, nhíu mày hỏi: “Ngươi có hàng

không?” Cao Thuận cúi đầu, không nhìn Tào Tháo. Từ lúc bị bắt, trong

lòng hắn đã có ý niệm muốn chết. Tuy rằng, hắn cũng muốn trả lời, nhưng

mà, Lữ Bố dù không tốt, đối với hắn cũng không có gì không phải, huống

hồ, tư tưởng ăn lộc vua, trung với vua của hắn quá mạnh mẽ, nếu bị bắt,

chỉ có chết, sao có thể thay chủ. Cho nên, Tào Tháo hỏi hắn, hắn không

nói được lời nào. Tào Tháo hỏi liền hai lần, hắn vẫn không mở miệng. Tào Tháo vừa mất Trần Cung, tâm tình không tốt, xem bộ dạng hắn, càng không bình tĩnh, vung tay sai người đưa ra, chu toàn lòng trung của hắn. Thủ

hạ đáp ứng, đưa Cao Thuận ra khỏi lều trại.

Bên

này, Lữ Bố bị dẫn tới. Tào Tháo nhìn Lữ Bố, nghĩ lời ta nói: Lữ Bố là

một viên tướng vô địch, hãy thu dụng mà dùng. Nhưng mà, ông ta vẫn còn

do dự. Lữ Bố nhìn thấy Tào Tháo, lại hỏi trước: “Minh công sao gầy vậy?” Tào Tháo kỳ quái: “Tướng quân vì sao biết Tháo?” Lữ Bố thở dài: “Ngày

xưa ở Lạc Dương, gặp trong vườn nhà họ Ôn.” Tào Tháo a một tiếng, tự

giễu: “Ta đã quên mất. Sở dĩ gầy đi, vì hận không sớm gặp được Ôn hầu

đó.” Lữ Bố vừa nghe, lập tức nói: “Tề Hoàn bỏ thú vui vô bổ, được Quản

Trọng trợ giúp; nay cho Bố tận tâm tậm lực, xung phong vì ngài, có thể

không?” Tào Tháo do dự không đáp. Lữ Bố vội la lên: “Bố đối đãi với chư

tướng không bạc, chư tướng lâm trận đều vội vã phản lại Bố.” Tào Tháo

thở dài: “Ngươi nghe lời vợ, không nghe chư tướng, sao lại nói là không

bạc?” Lữ Bố im lặng. Vì sợ võ nghệ của Bố, dây trói rất chặt. Lữ Bố nói

với Tào Tháo: “Trói chặt quá, nới ra một chút.” Tào Tháo gật đầu, ý muốn thả cho đường sống, sai người nới dây. Chủ bộ Vương Tất vội nói: “Bố bị bắt làm tù binh. Người của hắn ở gần bên ngoài, không thể nới rộng.”

Tào Tháo cảm thán: “Vốn muốn nới dây, chủ bộ không nghe, làm sao đây?”

Lữ Bố hướng Lưu Bị nói: “Huyền Đức, ngươi ngồi ghế khách, ta là tù binh, không thể nói một lời giúp ta sao?” Tào Tháo nhìn Lưu Bị, Lưu Bị cười,

tiến lên nói: “Minh công không thấy việc Bố với Đinh Kiến Dương và Đổng

Thái sư sao!” Đúng tiêu chuẩn ném đá xuống giếng. Tào Tháo nghe xong,

thấy không sai, rất có đạo lý. Lữ Bố này thật khó dung dưỡng, ôi, chuyện sư huynh của Triệu Như xem ra thật sự chỉ là lời nói đùa, chỗ này không ai có thể chế trụ Lữ Bố, tuy rằng ta rất muốn lưu lại hắn, nhưng mà…

Tào Tháo nhìn Lữ Bố, vẫn rất khó hạ quyết tâm. Lưu Bị ở bên cạnh than

thở: “Dưỡng hổ để lại hậu hoạn, giữ không được đâu.” Lữ Bố khó thở, mắng Lưu Bị: “Đúng là đồ vô tín.” Tào Tháo lại do dự nửa ngày, giết hay là

không giết, thật khó quyết định. Ông ta cân nhắc mãi, lại nhìn mấy thủ

hạ, có gật đầu, có lắc đầu, ông ta than tiếc nửa ngày vẫn chưa quyết

định được, nhưng ta đã tới rồi.

Lại nói, Cao

Thuận bị mang ra khỏi đại trướng, thấy thủ cấp Trần Cung đã đặt trong

hộp gỗ, hắn ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nghĩ, chết cũng là giải thoát. Đáng tiếc, hắn muốn chết ta cũng không cho hắn cơ hội. Từ Dã Vương trở

về, ta không vội vã đến Tào doanh, không cần tham gia chiến đấu. Mắt

thấy Lữ Bố bị áp giải từ Bắc môn về Tào doanh, ta mang mạng che mặt đi,

cũng hóa trang cho Tiểu Bạch, thúc ngựa vọt vào Tào doanh. Tiểu Bạch tốc độ mau, trong chiến tranh có chút hỗn loạn, lúc ta vọt vào trung quân

gặp đài hành hình trước tiên, Tào quân mới thấy cảm giác khác thường.

Vừa hay ta tới đúng lúc, nhìn thấy tiểu binh đưa Cao Thuận đến, ta cũng

không nói gì, trực tiếp vọt tới, thương trong tay nhẹ nhàng ngăn lại,

bức tiểu binh tránh ra, thuận tay đem Cao Thuận nâng lên, đặt ngang trên ngựa, tiếp tục hướng trung quân phi tới.

Lúc này Tào quân mới kịp la to phản ứng, chạy theo phía sau ta, vừa chạy vừa

kêu. Động tác của ta quá nhanh, lúc vọt tới cửa đại doanh trướng, quân

sĩ chung quanh mới phồi phục tinh thần, có người chạy vọt vào trướng báo cùng Tào Tháo, đại bộ phận khác xông tới. Đợi ta dừng lại, bỏ Cao Thuận xuống dưới, Cao Thuận mới nói ra được: “Thả ta ra.” Ta không chỉ cố ý

giảm thấp âm xuống, còn trong miệng ngậm một đống vải bông, âm thanh có

vẻ trầm thấp, mơ hồ: “Không phải đã thả rồi thôi!” Một loại cảm giác âm

u, đến ta cũng giật mình.

Đám người Tào Tháo thấy một con ngựa mặc trang phục nhiều màu xông vào, lại thấy người trên

ngựa, một thân hắc y che mặt, trước tiên giật nảy mình, tiếp theo liền

nghe binh sĩ bên ngoài hô lớn xông tới: “Tướng quân, có người cướp

doanh.” Hứa Chử, Quách Gia bên cạnh Tào Tháo đều bước lên chặn trước mặt ông ta. Ta ngồi trên lưng ngựa không xuống, từ trong lòng lấy ra một

bức thư, ném cho một tên lính: “Cầm lấy đưa cho Tào công.” Quân Tào thấy ta không có hành động gì, cũng không dám xằng bậy, vội vàng đem thư

mang vào. Tào Tháo nhìn thấy trang phục trên người ta, đang nửa tin nửa

ngờ, xem thư xong ông ta cười lớn, đem thư đưa cho Quách Gia. Quách Gia

đã hiểu rõ, hắn cũng không đọc thư, trực tiếp cất vào ngực, cười nói với Tào Tháo: “Gia lại sai rồi, mời chủ công đi trước.” Tào Tháo cười, tự

mình ra ngoài gặp ta. Những người còn lại trong doanh trước đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu tại sao?

Ta thấy Tào Tháo đi

ra, cố ý dùng mười phần ngạo khí nói: “Ta là ai, ông đã biết rồi. Việc

hôm nay, trong thư đã nói chưa?” Tào Tháo gật đầu: “Tháo đa tạ hiệp sĩ

đến tương trợ. Việc hôm nay cứ như trong thư, để ngươi làm chủ.” Ta gật

đầu xuống ngựa: “Tào công bớt phiền não. Có điều, việc ta làm, không

phải vì các ông.” Tào Tháo thở dài: “Tháo hiểu rõ. Tuy là thế, Tháo vẫn

muốn đa tạ!” Ta không nói gì nữa.

Đúng lúc đó,

binh sĩ đã áp giải Trương Liêu tới, Thái Sử Từ theo sát phía sau, xem

ra, bọn họ sợ Trương Liêu bị thiệt thòi! Ta nhìn Trương Liêu một thân

ướt sũng bị dẫn tới, cũng đau lòng không thôi, lại nhìn vẻ mặt bất đắc

dĩ của Thái Sử Từ, đoán rằng Trương Liêu không chịu về dưới trướng Tào

Tháo. Tào Tháo nhìn thấy Trương Liêu, nghĩ một chút rồi nhíu mày: “Người này sao quen mặt vậy nhỉ?” Trương Liêu đang thở phì phò, nghe Tào Tháo

nói, hắn đột nhiên cười to: “Trong thành Bộc Dương, ông chạy cũng nhanh

lắm.” Tào Tháo cũng cười: “Thì ra ngươi cũng nhớ rõ.” Trương Liêu hắc

hắc cười: “Đáng tiếc ngày đó lửa nhỏ quá, không thiêu chết ông.” Thái Sử Từ, Quách Gia sắc mặt đại biến, đang muốn tiến lên, lại nghe tiếng Tào

Tháo giận dữ: “Ngươi hôm nay bại trong tay ta, còn dám làm nhục ta?”

Trương Liêu cười to: “Đại trượng phu chết thì chết, không thể cúi đầu!”

Tào Tháo căm tức nhìn Trương Liêu, Trương Liêu không hề úy kỵ, cùng ông

ta đối mặt. Tào Tháo đột nhiên cất tiếng cười to: “Quả nhiên là một hảo

hán, Tháo làm sao có thể đả thương ngươi được?” Ông ta vừa cười vừa bước tới, muốn tự mình cởi trói cho Trương Liêu. Thái Sử Từ, Quách Gia nhẹ

nhàng thở phào.

Ta từ đầu đến cuối không nói

chuyện, trong bụng cười thầm, xem Tào Tháo diễn xong kịch, ta tiến lên

cười lạnh (ông diễn xong rồi, ta còn chưa lên sân khấu đây!): “Tào công, việc hôm nay, ông đã quên rồi sao?” Tào Tháo sửng sốt, nhìn ta không

nói lời nào. Ta lạnh lùng nói: “Người này ta biết cách xử trí, Tào công

xin hãy chờ.” Tuy rằng ta nhìn bộ dáng Trương Liêu cũng đau lòng, nghe

xong lời hắn nói mới rồi, lại nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tháo Sử Từ, ta thật giận, nói nát cả lưỡi, Trương Liêu ngươi còn hoành hành như vậy,

không giáo huấn một chút không được. Lại nói… Hì.

Tào Tháo lại nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu, ông ta suy nghĩ, ngươi là sư huynh

của Triệu Như, Trương Liêu là nhị ca của Triệu Như, chẳng lẽ ngươi không quen? Phải, cũng có khả năng. Nếu vậy, ta cứ từ từ xem sao, không phải

chuyện xấu. Ông ta thở dài bước đi, ngẫm lại không cam lòng, lại nhìn

Trương Liêu trên người ướt sũng, trời lạnh thế này, ông ta cởi cẩm bào

trên người xuống, choàng lên người Trương Liêu, thở dài bước sang bên

cạnh, mọi người thấy vậy đều trợn mắt há mồm. Trương Liêu không hiểu ý

ông ta, nhưng bị hành động của ông ta khiến cảm động, cúi đầu trầm tư

không nói. Mà Quách Gia, Thái Sử Từ cùng ta quả thật vô cùng cảm động.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...