Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 31

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ta ở Thọ Quang xây

dựng căn cứ bí mât, hồn nhiên quên mất tình cảnh của Tào Tháo. Có lẽ

trong lòng, ta cho rằng Tào Tháo sẽ nghe lời ta, sẽ không lần thứ hai

chinh phạt Đào Khiêm. Đáng tiếc, sức mạnh của lòng hận thù cộng với dã

tâm, Tào Tháo ở Quyên thành nghỉ ngơi chỉnh đốn chừng hai tháng, dẫn

theo tám vạn đại quân, một lần nữa bắt đầu chinh phạt Từ châu. Lần này

tiến quân so với lần trước thuận lợi hơn nhiều, chỉ trong hai mươi ngày, hạ hết năm thành, hơn nữa ở bên ngoài Đàm thành đánh cho Lưu Bị cùng

Tào Báo chạy trối chết.

Đang lúc Tào Tháo định

phát động thừa lúc hăng hái chiếm lấy Đàm thành, lời ta tiên đoán một

lần nữa trở thành sự thực. Trần Cung cấu kết cùng Trương Mạc kéo Lữ Bố

và Trương Dương tới, ở sau lưng Tào Tháo phóng hỏa. Trần Cung này vốn là người Tào Tháo tin tưởng, lúc Tào Tháo mới lĩnh chức Thái thú Đông quận đã tìm tới bên cạnh. Lúc đầu, bên cạnh Tào Tháo không có mưu sĩ, nên

rất coi trọng y, lúc Tào Tháo được thăng Duyện châu mục, cũng nhờ y bỏ

nhiều công sức, cho nên, Tào Tháo vốn coi y là tâm phúc. Có điều, ta

biết lòng y chẳng hề ở bên Tào Tháo, cho nên, lúc ta bắt đầu đi theo Tào Tháo, liền xác định rõ một điểm: ta không thích người này, nhìn y không vừa mắt, kiên quyết yêu cầu Tào Tháo không thể lộ thân phận của ta với

y. Tào Tháo vẫn cho rằng đây là tính tình trẻ con của ta, tuy cảm thấy

buồn cười, nhưng cũng vì an toàn của ta, không nói với Trần Cung. Cho

nên, lúc ông ta nhận được tin tức Trần Cung phản bội, cả người toát mồ

hôi lạnh, thầm nghĩ, may mà nghe lời Tử Vân nói.

Trương Mạc đối với việc Viên Thiệu muốn Tào Tháo giết hắn vẫn canh cánh trong

lòng. Tuy rằng Tào Tháo không nghe theo Viên Thiệu, nhưng hắn có cảm

giác Tào Tháo ở Duyện châu khiến trên đầu hắn vẫn treo lơ lửng một thanh kiếm đoạt mạng. Cuối năm ngoái, Lữ Bố từ địa bàn của Viên Thiệu chạy

sang chỗ Trương Dương, đi qua quận Trần Lưu, Trương Mạc cảm thấy có thể

dựa vào võ nghệ của Lữ Bố nên cao hứng chạy tới cùng Lữ Bố bắt quan hệ.

Lữ Bố là một người không có nhiều tâm tư, có người nguyện ý đối tốt với

hắn, hắn đương nhiên vui mừng, cho nên hai người phối hợp ăn ý, đã trở

thành minh hữu cùng bằng hữu.

Trần Cung đã có bất mãn với Tào Tháo từ lâu, mắt thấy mưu sĩ bên cạnh Tào Tháo ngày càng

đông, ngày càng ít dựa vào mình, y không còn là người dưới một người

trên vạn người ở chỗ Tài Tháo nữa, nên đã sớm có lòng phản loạn. Y hiểu

rất rõ tâm lý của Trương Mạc. Lúc này, Tào Tháo rời xa Duyện châu, y cảm nhận được cơ hội đã tới. Ngay sau khi Tào Tháo xuất binh vài ngày, y đã tới chỗ Trương Mạc, Trương Mạc đã động tâm trước viễn cảnh tương lai do y ba hoa chích chòe vẽ ra, lại có Lữ Bố mạnh mẽ làm chỗ dựa vững chắc,

hai người hợp kế, dứt khoát mời Lữ Bố làm Duyện châu mục. Lữ Bố lưu lạc

khắp nơi gần hai năm, nghe thấy có thể dành được một nơi thuộc về mình,

sao lại không đồng ý. lập tức mang binh đánh Duyện châu. Được Trương Mạc cùng Trần Cung công khai ủng hộ, trừ bỏ Quyên thành, Đông A, huyện Phạm ba nơi, các địa phương khác đều nhao nhao dựng cờ nghênh đón, Duyện

châu rối loạn.

Ở Từ châu, Tào Tháo nhận được

thông báo của Tuân Úc, ông ta hối hận, hối hận không nghe lời ta đừng

dụng binh đánh Từ châu nữa. Vừa may, Lữ Bố không phải là một cao thủ

dùng binh, hắn không ở trên đường Tào Tháo lui quân dẫn binh chặn đánh,

mà lại hao tổn binh tực cùng Tuân Úc ở Quyên thành, Đông A, huyện Phạm,

muốn nhân lúc hăng hái chiếm luôn căn cứ của Tào Tháo. Đáng tiếc, Trần

Cung tự cao tự đại, mưu kế của y so với Tuân Úc, Trình Dục, Hi Chí Tài

căn bản không thể so sánh, đánh vội vã hơn hai mươi ngày, không có cách

nào lấy được ba nơi này. Lúc này, Tào Tháo đã dẫn đại quân trở về, Lữ Bố đành phải bố trí phòng tuyến, cùng Tào Tháo ở Bộc Dương khai chiến.

Ở Đàm thành Từ châu, Đào Khiêm nghe tin Tào Tháo lui binh, thở phào một

hơi, lão cũng không có đủ dũng cảm và lực lượng để truy kích Tào Tháo,

tự đem công lao lui binh địch gắn cho Lưu Bị.

Lúc này, ta đang ở Thọ Quang chờ Tần Dũng đến, còn đang tính kế hoạch gom

tiền xây dựng thủy quân. Tần Dũng chưa tới, thuộc hạ ở hiệu thuốc Xương

Ấp đã tới trước: “Công tử, chúng tôi nhận được tin tức từ Nghiệp thành,

lão chủ công bên kia xảy ra chuyện rồi.”

Ta giật cả mình: “Thế là thế nào? Đại nhân xảy ra chuyện gì?”

“Đại nhân không có chuyện gì, tên thuộc hạ đó nói, Trần Cung, Trương Mạc

phản bội, Lữ Bố tiến đánh Duyện châu. Hiện tại, Duyện châu đang náo

loạn. Lão chủ công ở Từ châu chưa kịp trở về.”

Trời ạ, Tào Tháo vẫn không nghe lời ta, để Duyện châu rối loạn, ta làm sao

lại quên chuyện này. Hiện tại, ta nên làm gì bây giờ? Ta bước qua bước

lại, tên thuộc hạ kia nhìn ta tha thiết mong chờ, ta đột nhiên hiểu

được, người nhà tên thuộc hạ kia đều ở Nghiệp thành, bọn họ cũng đang lo cho người trong nhà. Ta cười an ủi hắn: “Trở về nói với mọi người,

Duyện châu dù loạn, Nghiệp thành cũng không loạn, các người cứ yên tâm

đi. Đúng rồi, một năm nay, ta cho các người đem lương thực gom được đi

Đông A, các ngươi làm thế nào rồi?”

Tên thuộc hạ

gật đầu: “Đã đưa hàng được ba đợt. Chúng tôi vẫn chưa gặp được Trình đại nhân, nhưng theo phân phó của công tử, chúng tôi lưu lại hai người ở đó coi chừng chỗ lương thực, chờ thời điểm Trình đại nhân trưng thu lương

thực sẽ dâng lên. Điểm ấy ngài cứ yên tâm.”

Vậy

là tốt, ta đúng là yên tâm: “Như thế, ngươi lập tức trở về đi, báo cho

thương đội, tạm thời đừng tới Duyện châu, như thực lực trước mắt của

chúng ta chưa đủ để bảo vệ mình lúc hỗn loạn. Việc buôn bán ở phương

bắc, cứ tiến hành ngay ở U châu và Ký châu được rồi, Ta cảnh báo lần nữa cho các ngươi, mạng người hơn hết thảy, hiểu chưa?” Tên thuộc hạ đáp

ứng rời đi.

Ta ngồi xuống, cẩn thận tự hỏi: xem

ra, chiến cuộc ở Duyện châu đã vậy, ta cũng không sợ chuyện gì ngoài ý

muốn. Có điều, hiện tại ta có tới cũng chẳng có tác dụng gì. Tính thời

gian, bây giờ là tháng năm, Tào Tháo cùng Lữ Bố đã khai chiến ở Bộc

Dương. Dù sao thắng thua không quan trọng, phải để Điển Vi đi, để hắn

hiển lộ thân thủ.

Nghĩ tới đây, ta đi tìm Điển

Vi: “Đại ca, huynh còn nhớ rõ đệ từng nói, sẽ tìm cho ca ca một minh

chủ, để huynh kiến công lập nghiệp không?” Điển Vi gật đầu.

Ta nói: “Minh chủ này chính là Duyện châu mục Tào Tháo, Tào Mạnh Đức. Đệ

hôm nay cũng xin nói thật với ca ca, đệ chính là mưu sĩ của ông ấy. Hiện tại, chủ công đang khai chiến cùng Lữ Bố, chính là cần đại tướng như

huynh. Nếu ca ca đồng ý, ngày mai, huynh hãy tới đại doanh Tào quân ở

Bộc Dương, tìm tướng quân Tào Hồng, hắn sẽ đưa huynh đi gặp chủ công,

thế nào?”

Điển Vi nhìn ta: “Hà, đã hơn một năm,

ta chỉ biết tiểu gia hỏa ngươi không phải người đơn giản. Ta đã nói sẽ

nghe lời ngươi, ngày mai ta đi.”

“Tốt, ca, ở đây

có thư đệ viết cho chủ công, huynh mang tới giúp đệ. Đúng rồi, ngoại trừ với chủ công, trước mặt bất kỳ ai khác, huynh cũng không được nói ra

đệ, hiểu không ? Chuyện này có quan hệ tới tính mạng đệ đó!”

Điển Vi cười: “Đệ yên tâm, chuyện ấy ta hiểu rõ. Đúng rồi, khi nào ngươi đưa Tử Nghĩa trở về?”

“Còn gần một năm nữa. Chuyện đó ca ca không cần quan tâm, đệ tự biết an bài.” Điển Vi gật đầu.

Ngoài thành Bộc Dương, Tào Tháo đang nổi giận! Hai canh giờ trước, ông ta vừa chạy ra từ thành Bộc Dương. Ông ta trúng phải kế trá hàng của Điền

Nguyệt gia tộc Điền thị, tưởng rằng bọn chúng đồng ý nội ứng ngoại hợp,

phản lại Lữ Bố. Ông ta dẫn theo năm nghìn binh mã, sau khi có người mở

cửa thành tiếp ứng, liền vọt vào cửa bắc Bộc Dương. Ai biết sau khi vào

thành, lại bị binh mã Lữ Bố bao vây, may mắn Lữ Bố không biết mình, lửa ở Bắc môn cũng không lớn, thêm vào bản thân mạng lớn mới chạy ra được,

nếu không hậu quả khó lường.

Tào Tháo ngồi trong

doanh trướng, vẻ mặt buồn bực, trận này đánh hơn một tháng, đã không hạ

được, còn suýt nữa chết trong thành, thật sự không biết làm thế nào !

Đang thở dài, Tào Hồng dẫn Điển Vi vào : “Huynh trưởng, vị tướng quân

này do Tử Vân tiên sinh tiến cử tới.”

Điển Vi

tiến lên chào: “Tôi tên Điển Vi, là đại ca của Tử Vân. Đệ ấy nói Tào đại nhân là anh hùng, có thể làm đại sự, tôi đến muốn đi theo ngài.”

Tào Tháo biết hắn, lần trước ta tới Quyên thành đã nói cho ông ta biết ta

có một vị ca ca kết bái, là từ chỗ Trương Mạc kéo ra. Lúc đó Tào Tháo và Trương Mạc là bằng hữu, hắn đến không tốt, hiện tại đã trở mặt, đương

nhiên có thể đến. Ông ta lập tức cầm tay Điển Vi: “Tháo đã nghe Tử Vân

nói qua, Điển tướng quân võ nghệ cao siêu, là người nghĩa khí, Tháo

trông mong tướng quân đã lâu. Nay Tháo lâm vào hiểm cảnh, không thể

khiến tướng quân vừa lòng, chỉ có thể ủy khuất tướng trước tiên làm

thiên tướng* ở chỗ Diệu Tài*, không biết tướng quân có bằng lòng không?”

Điển Vi cười nói: “Tôi tới nơi này, là vì Tử Vân nói ngài là minh chủ, không phải đến thụ lộc, huống chi tôi không có công lao gì, sao có thể hưởng

địa vị cao? Để sau này tôi giết địch lập công, ngài phong thưởng không

muộn.”

Tào Tháo nghe được rất thoải mái. Kỳ thực, những lời Điển Vi nói đó, đều là do ta dặn. Hiện tại, Tào Tháo rất coi

trọng hắn, vì hắn là ca ca kết nghĩa của ta, mặt khác, Tào Tháo cũng

biết, nếu là người không có khả năng, ta sẽ không tiến cử.

Khách khí một hồi, Điển Vi đưa thư của ta giao cho Tào Tháo: “Đây là do tiểu tử bảo tôi mang tới.”

Tào Tháo cao hứng, vẫn là Tử Vân hiểu rõ hoàn cảnh của ta. Nhận được thư,

ông ta lệnh Tào Hồng sắp xếp Điển Vi tới chỗ Hạ Hầu Đôn rồi mở thư của

ta ra, vừa đọc, chỉ thấy tám chữ : «kéo dài thời gian, vây mà không

đánh». Ôi, đây là ý tứ gì? Tào Tháo mông lung.

Gọi Hi Chí Tài và Mãn Sủng tới, Tào Tháo đưa thư của ta cho bọn họ xem: “Các ngươi đọc xem, ý Tử Vân là sao?”

Hi Chí Tài nghĩ một hồi: “Xem ra, ý của Tử Vân hẳn là muốn chúng ta dần

dần tiêu hao Lữ Bố. Nhưng mà, cứ tiêu hao như vậy, là có ý gì?”

Mãn Sủng lắc đầu: “Hiện tại, chúng ta không tấn công, Lữ Bố cũng không ra

khỏi thành, hơn nữa, tôi thấy Lữ Bố cũng không có ý xông ra. Vây mà

không đánh? Trừ bỏ tránh được thương vong, nào có ý gì nữa đâu?”

Tào Tháo thở dài: “Tử Vân vẫn tính trẻ con, hắn không muốn có nhiều thương

vong. Có điều, chiến tranh làm sao không có người chết. Lần này, là do

ta không nghe hắn, hắn đã nói nhiều lần, Duyện châu không ổn, không thể

tin Trương Mạc, là do ta không nghe lời hắn thôi!”

Hi Chí Tài lắc đầu: “Chủ công, tôi cảm thấy ý tứ của Tử Vân còn nằm ở bốn

chữ kéo dài thời gian nữa, ở đây kéo dài thời gian đúng là với chúng ta

có lợi hơn. Lữ Bố không biết dùng binh, Bộc Dương thành tuy rằng vừa lớn vừa kiên cố, nhưng nó cũng chỉ là một tòa thành bị cô lập, bảo vệ nó có ý nghĩa gì? Thời gian càng dài, chúng ta ở bên ngoài có thể lấy được

lương thảo, vật dụng, trong thành cái gì cũng không có, một khi hết

lương, Lữ Bố hắn dựa vào cái gì mà thủ thành? Cho nên, Tử Vân mới nói

kéo dài thời gian.’’ Cái này, Tào Tháo cùng Mãn Sủng đều gật đầu.

Lại nói, Điển Vi nhìn thấy Hạ Hầu Đôn, nói thẳng với hắn: “Tiểu tử bảo ta

tiện thể nhắn với ngươi, nói ngươi chú ý loạn tiễn, đừng để tên trúng

vào mắt.” Hạ Hầu Đôn sửng sốt, hắn vẫn chưa hiểu.

Thời gian trôi đi từng ngày, Tào Tháo không triển khai công thành nữa, chỉ

thỉnh thoảng đánh vài trận nhỏ, hì, chuyện này được lợi nhiều nhất là Hạ Hầu Đôn, không có công thành kịch liệt, con mắt hắn được bảo vệ. Mặc dù đối với hắn thiếu mất một vài câu chuyện anh hùng, nhưng mà ta nghĩ,

hắn muốn con mắt, không muốn làm anh hùng.

Lúc

song phương còn đang giằng co, Tào Tháo lại chiếm được nơi tích trữ

lương thảo của Lữ Bố – Biệt Đồn. Giống như tình huống phát sinh sau này ở trận chiến Quan Độ, để phá hủy lương thảo của Lữ Bố, Tào Tháo tự mình

mang một ngàn binh đi Biệt Đồn tập kích lương thảo của Lữ Bố. Lữ Bố được tin báo, cũng tự mang binh tìm cách cứu viện. Tào Tháo động tác chậm

một chút, bị Lữ quân vây khốn trong Biệt thành. Tào Tháo lúc đó mới thấy được sự lợi hại của Điển Vi. Trận quyết đấu này, Tào Tháo thiêu cháy

lương thảo của Lữ Bố, mà Lữ Bố cũng là nộ hỏa công tâm (không có cái ăn, ai mà chịu nổi), cho nên trận này đánh từ sáng tới tối. Mắt thấy Lữ Bố

điên tiết không ngừng vây công, Tào Tháo nhìn bốn phía : “Ta muốn dùng

dũng sĩ đánh vào Lữ quân, ai dám đảm đương?” Điển Vi đứng dậy đáp: “Tôi

xin ra trước.” Chiêu mộ được hơn mười người, lấy song giáp khoác lên

mình, bỏ thuẫn, cầm trường mâu ra khiêu khích quân địch. Chỉ trong chốc

lát, quân địch phía tây công kích dồn dập, Điển Vi giết hết chúng. Lúc

Lữ quân thấy hắn dũng mãnh, bắn tên vào, Vi không thèm để ý (hai tầng

giáp trụ, cần gì để ý), nói với tùy tùng: “Giặc đến gần mười bước, thì

hô lên.” Tùy tùng nói: “Mười bước rồi.” Vi lại nói: “Năm bước thì hô.”

Tùy tùng e ngại, hô to: “Giặc tới rồi”! Vi cầm trong tay hơn mười kích,

hô lớn, những kẻ ngăn cản đều bị hất ngã. Quân Lữ Bố kinh hãi thoái lui. Tới lúc hoàng hôn, Tào Tháo vội vã dẫn quân phá vây mà đi. Trở về doanh trướng vô cùng mừng rỡ, có được tướng giỏi. Lập tức phong Điển Vi làm

Đô úy. Từ đó đem theo Vi bên mình, xem như tùy tùng.

Có điều, theo thời gian, lương thảo hai bên đều xuất hiện khó khăn. Lữ Bố ở trong thành tất nhiên đem tất cả những gì thu thập được ra ăn, ăn hết,

toàn quân đã tới tình trạng một ngày ăn một bữa. Cuộc sống của Tào Tháo

cũng không tốt lắm. Năm nay hạn lớn, Duyện châu cùng Thanh châu hoa mầu

hầu như không thu hoạch được một hạt. Thật may mắn, ta đã chuẩn bị lương khô, Trình Dục ở Đông A lấy được lương thảo một phần ba là do ta cung

cấp. Tên thuộc hạ hộ tống lương thảo nói với ông ta một câu: hiệu thuốc

Đức Tường kính hiến. Trình Dục lúc ấy chính là cảm tạ, đến chỗ Tào Tháo, vừa nói xong, Tào Tháo thở dài, giải thích với ông ta, Trình Dục miệng

há hốc nói không nên lời. Đến cuối tháng tám, mọi người đều chống đỡ

không nổi. Tào Tháo nghe lời đám người Hi Chí Tài, mang hết tất cả lương thực có thể thu gặt lẫn không thể thu gặt mười mấy dặm quanh thành Bộc

Dương theo, trở lại Quyên thành.

Lữ Bố thấy Tào

Tháo thu binh giải vây mà đi, mới dám thở phào một hơi, đã phát hiện

chung quanh chẳng còn gì để ăn, rơi vào đường cùng, dẫn Trương Mạc, Trần Cung cùng tất cả binh sĩ, rời bỏ Bộc Dương, xuất phát về hướng đông

nam, chuyển căn cứ về quận Sơn Dương. Phần đầu cuộc chiến này, coi như

hạ màn.

Chú thích :

* Thiên tướng : tướng quân cấp thấp nhất, thống lĩnh 3000 quân

* Diệu Tài: tức Hạ Hầu Uyên

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...