Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 64

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thấy Tào Tháo có vẻ

vẫn không cam lòng, ta cười nói: “Được rồi, chủ công, nếu một năm sau,

Trương Tú còn chưa quy thuận, thần cam đoan theo ngài đi chinh phạt, thế nào?”

Tào Tháo mở to mắt không tin tưởng nhìn ta nói: “Một năm, một năm sau hắn sẽ tới sao? Tử Vân, ngươi có nắm chắc không?”

Ta đương nhiên là có: “Chủ công, thần nghĩ, hiện tại chúng ta phải lo thu

thập Lữ Bố đã! Chỉ cần chúng ta có được Lữ Bố trong tay, Trương Tú không chạy đến mới lạ.” Mọi người lại nhìn ta như quái vật. Ta cũng bày ra vẻ mặt mơ hồ: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Đừng có nói các ông chưa bàn nhau trước tiên phải thu phục Lữ Bố, sau đó mới có thể đánh đổ Viên Thiệu

chứ. Tam ca, các người đâu có đần!”

Tào Tháo đột nhiên

cười ha hả, Quách Gia cùng Tuân Du cũng cười, cười đến nỗi ta không hiểu ra sao nữa. Đợi Tào Tháo cười xong, hướng Quách Gia nói: “Văn Nhược

thua rồi.”

Quách Gia gật đầu: “Hôm nay ông ấy phải mời rồi.”

Tuy rằng ta không rõ bọn họ nói gì, nhưng khẳng định có liên quan đến ta: “Chủ công, các người dùng ta để cá cược sao!”

Quách Gia cười ồ lên: “Ngươi nói đúng. Ta cùng Văn Nhược đánh cược, chủ công

làm chứng. Ta cá ngươi nghĩ giống bọn ta, trước tiên đánh Lữ Bố, sau khi lấy được Từ Châu sẽ đấu với Viên Thiệu; Văn Nhược nói ngươi sẽ bắt

Trương Tú trước, sau đó chiêu hàng nhị ca.”

Ta thở dài:

“Tuổi nhỏ đúng là xui xẻo, tự nhiên thành đối tượng đánh đố của các

người. Hừ, tối nay ta phải ăn chết Văn Nhược thì thôi.”

Tào Tháo cười nói: “Lần trước các ngươi uống rượu thống khoái, Trường Văn

lại dâng cáo trạng, ta đã nói lần sau sẽ không có ngoại lệ nữa.”

Ta than thở: “Chủ công ơi, ngài uốn nắn tác phong kỷ luật cũng không sai,

nhưng mà, chúng thần không được tự do. Thôi vậy, thần đành phải tiết

kiệm ít tiền cho Văn Nhược đại nhân. Nhưng mà, ông ấy không hiểu thần.

Nhị ca ở chỗ Lữ Bố, thần sẽ không vì thế mà phản đối việc đánh Lữ Bố.

Công là công, tư là tư, thần biết, chủ công đã hạ lệnh bắt sống Nhị ca

đúng không?”

Tào Tháo nhìn ta cười: “Ngươi không phải đã

nói rồi sao, cả Lữ Bố cũng phải sống. Đúng rồi, chúng ta sắp sửa đánh

với Lữ Bố, sư huynh ngươi ở đâu, có thể tới không?”

Ôi,

ông ấy nhớ rõ: “Chuyện này Tử Vân ngày mai sẽ đi tìm huynh ấy. Nhưng mà, chủ công đừng chờ huynh ấy. Ngài không cần sư huynh cũng có thể thắng

Lữ Bố, hắn làm gì có bản lĩnh gì, chuyện này ngài cũng biết.” Hì, sư

huynh xuất hiện chỉ để thu phục Lữ Bố thôi, sẽ không tham gia chiến

trận.

Tào Tháo gật đầu không nói gì. Ta lúc này thật sự

muốn đi, hôn lễ của Tôn Sách và Chu Du cùng Đại, Tiểu Kiều năm nay tổ

chức rồi, ta phải đi chúc mừng, tiện thể đem Lục ca Cam Ninh kéo tới

đây. Có lẽ ta phải trình bày chuyện với Tôn Sách ra thôi. Do dự nửa

ngày, cuối cùng mở miệng: “Có chuyện này, chủ công, năm đó thần vì cứu

Tứ ca đã kết giao bằng hữu với Tôn Sách…”

Tào Tháo nhìn

ta buồn cười: “Ta biết rồi! Ngươi năm ngoái không phải còn để Hoàng đế

phong hắn làm Thảo Nghịch tướng quân sao. Thế nào? Ngập ngừng ấp úng,

không giống tính cách của ngươi!”

Ta nhìn Tào Tháo thở

dài: “Nhưng Tôn Sách là người có lòng tranh bá, hắn với Lữ Bố không

giống nhau, thần không biết nên nói thế nào. Tôn Sách là người thông

minh quả cảm, độc đoán, anh dũng trong thiên hạ, sau khi phụ thân hắn là Tôn Kiên chết trận, hắn dùng ngọc tỉ đổi lấy binh tướng để báo thù,

xoay chuyển ngàn dặm, phát triển rất thuận lợi ở Giang Đông. Lúc này

thần lo lắng sự nghiệp của hắn phát triển quá thuận lợi, quá nhanh

chóng, sợ hắn về sau uy hiếp cũng ta, nhưng lại không muốn mất đi bằng

hữu này, để người khác thay thế hắn, thần rất mâu thuẫn, chủ công.”

Tào Tháo không cười nữa: “Không sai, Tôn Sách là hổ phụ sinh hổ tử. Hắn

thành nghiệp lớn, tất là cường địch của chúng ta, rất khó!”

Quách Gia nghe chúng ta nói, cười khẽ một tiếng: “Sách khinh suất không phòng bị, tuy có người đông trăm vạn, cũng chẳng khác độc hành Trung Nguyên.

Nếu cho thích khách mai phục, một người đấu không lại. Như ta thấy, chết là chắc, sợ cái gì?”

Ta nhìn hắn cười khổ: “Nhưng mà, Như lại không muốn nhìn hắn chết.”

Quách Gia chau mày: “Chuyện cỡ này ngươi không thể trẻ con đùa giỡn được.”

Ta ôi một tiếng: “Tam ca, đệ đâu có đùa giỡn đâu? Còn chưa nói đệ đã lớn

rồi, không phải trẻ con nữa!!! Trương Liêu là nhị ca của chúng ta, đệ

còn không cố kỵ, huống chi Tôn Sách và Chu Du chỉ là bằng hữu? Chủ công, tam ca, ta không muốn Tôn Sách chết, là suy nghĩ cho sự nghiệp thống

nhất thiên hạ của chúng ta sau này.” Tào Tháo bọn họ đều dùng ánh mắt

hỏi thăm nhìn ta.

Ta vừa nghĩ vừa nói: “Ưu điểm và khuyết điểm của Tôn Sách rất rõ ràng, hắn là loại người liếc một cái có thể

nhìn thấu. Tôn Sách có tư dung, hay nói cười, tính tình rộng rãi, biết

lắng nghe, giỏi dùng người, nhân sĩ hay dân chúng ai nấy đều tận tâm

phục vụ, đến chết vẫn vui lòng. Hắn tính cách ngay thẳng, có hào khí,

đối xử với mọi người trọng nghĩa khinh tài, có thể dung được người có

tài năng, đây là ưu điểm của hắn. Nhưng khuyết điểm của hắn không ít.

Không chỉ như tam ca nói, khinh suất không phòng bị, quan trọng hơn là,

hắn cho rằng quan hệ giữa người với người đều là đối đãi thẳng thắn

thành khẩn, không thích âm mưu quỷ kế. Hơn nữa, tính tình tàn bạo, ai

không như ý, giết sạch không tha. Cho nên, Tôn Sách mới nói với đệ đệ

của hắn là Tôn Quyền rằng: Dẫn quân Giang Đông, quyết mưu giữa trận,

cùng thiên hạ phân cao thấp, khanh không bằng ta; dùng người hiền tài,

có được lòng người, bảo vệ Giang Đông, ta không bằng khanh.”

Tào Tháo bọn họ nghe thấy liền động dung. Ta thở dài, tiếp tục nói: “Tôn

Quyền, Tôn Trọng Mưu đó không phải là một kẻ đơn giản. Hắn nhỏ hơn Tử

Vân hai tuổi, nhưng đã sớm trưởng thành (Vũ ca ca nói hắn vì quyền lực

có thể giết người thân, là hạng người ngoan độc), rất có mưu kế ứng

biến. Đúng rồi, thần nghe nói, chủ công đã dâng biểu cho hắn làm Hiếu

Liêm, hắn chẳng qua mới mười lăm tuổi!!”

Tào Tháo gật

đầu: “Quả nhiên là có nguyên nhân, ta còn tưởng dâng biểu xin Tôn Quyền

làm Hiếu Liêm, là do Tôn Sách ưu ái đệ đệ, thì ra là thế.”

Ta gật đầu, tiếp tục chụp mũ cho Tôn Quyền: “Tôn Sách khi hành quân nghị

sự, thường cho Tôn Quyền ngồi bên cạnh, nói: những người đang ngồi ở

đây, đều là ta chuẩn bị cho đệ dùng. Bởi vậy có thể thấy, Tôn Quyền này

thật sự rất lợi hại. Chủ công, ngài muốn giao tiếp với một người liếc

mắt một cái có thể nhìn thấy, hay giao tiếp với một người mưu kế đa

đoan? Thần chính là tự lựa chọn trước cho ngài.” Tào Tháo bọn họ nhìn

nhau, đều gật đầu, hiển nhiên đều đồng ý với ta.

Ta âm

thầm thở phào, tiếp tục nói: “Giang Đông đất rộng người thưa, lại thêm

đất hoang hóa rất nhiều. Giàu có thịnh vượng chỉ tập trung ở khu bên bờ

sông, Tôn Sách cũng tập trung khai phá sự nghiệp ở đây. Có điều, khi nơi ấy cường thịnh trở lại, cũng không thể mạnh hơn Trung Nguyên. Từ trước

tới nay, chưa có chư hầu nào ở Giang Nam có thể xưng bá ở Trung Nguyên.

Thời Xuân Thu hai nhà Ngô, Việt chẳng qua là bá danh suông mà thôi, đâu

ai có thể tranh dành Trung Nguyên đâu? Hoàn cảnh địa lý, phong thổ nhân

tình ở đó đều là trói buộc đối với hắn, nếu không, lấy tài trí Tôn Vũ,

làm sao chỉ có công trạng bậc đó? Cho nên, Tôn Sách lấy Giang Đông làm

nền tảng để xưng bá Trung Nguyên, nhất thống thiên hạ, chỉ là nằm mơ

thôi!”

Tào Tháo bọn họ nghe được liên tiếp gật đầu, đặc

biệt khi ta nói chuyện Tôn Vũ. Đúng vậy, Tôn Vũ còn không được, Tôn Sách hắn là con cháu đời sau, cho dù võ công cường hãn, cũng không thể sánh

bằng lão tổ tông. Ta âm thầm bật cười, nếu ta thống lĩnh Giang Đông,

cướp lấy Trung Nguyên cũng không phải khó. Có điều, ta là người của Tào

Tháo nên thôi vậy: “Cho nên, chủ công, ý của thần là, không ngại mượn

sức Tôn Sách, kết giao bằng hữu, chân thành đối đãi mặt ngoài. Khuyết

điểm lớn nhất của hắn là muốn được người khác coi trọng, vậy chúng ta

theo ý hắn, đem hắn nâng lên một chút. Như vậy trong mắt hắn, chúng ta

xem như là người tốt. Người xấu tất nhiên là Viên Thuật, Lưu Biểu vv.

Đặc biệt là Lưu Biểu, có thù giết cha với hắn. Tôn Sách còn sống sẽ

không liên kết cùng Lưu Biểu. Chúng ta lợi dụng điểm này, nâng Tôn Sách

lên, hạ thấp Lưu Biểu, dù sao Lưu Biểu cũng là địch nhân của chúng ta,

thần đây cũng sẽ tận lực làm bổn phận của tiểu nhân, ở trước mặt Tôn

Sách nói bậy Lưu Biểu vài câu. Như vậy, cho dù Tôn Sách muốn bắc thượng, hắn cũng phải nghĩ cách diệt Lưu Biểu trước, rồi mới đối phó chúng ta.

Hì, Lưu Biểu cũng không phải loại người dễ đối phó, lão trấn thủ ở Kinh

châu nhiều năm, đã ăn sâu bám rễ, cành lá xum xuê, ai có thể nhổ bật một cách dễ dàng chứ? Tôn Sách và Chu Du có lợi hại hơn nữa, hai chục năm

cũng chưa chắc đã xong. Chờ hắn có đủ khả năng, chúng ta đã có thể giúp

hắn báo thù giết cha, Kinh châu cũng tới tay chúng ta. Còn chưa nói,

Giang Đông còn có tộc Sơn Việt, luôn không chịu quản thúc, mà Tôn Sách

là loại người xem thường các dân tộc thiểu số, gọi là man di. Thần nghĩ, chỉ cần chúng ta sử dụng chút thủ thuật, khiến người Sơn Việt cùng Tôn

Sách náo loạn, Giang Đông sẽ phát triển chậm lại.”

Tào

Tháo nghe được cười, Tuân Du thở dài: “Tử Vân đó, may mà chúng ta là

đồng liêu, không phải bằng hữu, nếu không, ta ngay cả chết trong tay

ngươi thế nào cũng không biết.”

Quách Gia cũng bĩu môi: “Kết giao với một bằng hữu như ngươi, ta khóc thay cho Tôn Bá Phù.”

Ta nhìn đám hỗn đản đó nổi giận: “Mấy người các ngươi, ta vì công bỏ tư,

trong lòng không biết có bao nhiêu thống khổ. Không an ủi người ta thì

thôi, còn nói những lời đó. Hừ, đây mới là kết giao sai bạn bè.”

Tào Tháo cười nói: “Lòng trung thành của Tử Vân, Tháo đương nhiên hiểu rõ.

Ngươi ra tay hành sự, không sợ cố kỵ. Tôn Sách kia ở Giang Đông phát

triển càng tốt, đối với Lưu Biểu uy hiếp càng mạnh, chúng ta càng ít

phải chịu uy hiếp từ phía nam. Trước khi hạ được Viên Thiệu, cứ theo lời Tử Vân mà làm, phong Tôn Sách làm Ngô hầu, thế nào?”

Ta

gật đầu, chỉ là chuyện sớm muộn thôi, cũng không thể thiếu cảnh giác,

Chu Du chính là phần tử nguy hiểm, còn có Trương Chiêu chính là một con

cáo già. Nghĩ tới đây, ta vội nói: “Chủ công, Tào Thuần tướng quân huấn

luyện tinh binh thế nào rồi? Được bao nhiêu nhân mã?”

Tào Tháo cười ồ lên: “Tử Vân, phương pháp của ngươi thật tốt, huấn luyện ra binh lính thật lợi hại. Mấy trò leo núi, chạy việt dã, vác nặng vv,

ngươi làm sao nghĩ ra vậy? Giờ mới được một năm, đã chọn được một vạn bộ binh, năm ngàn kỵ binh. Hơn nữa chính sách kia của chúng ta, những năm

này rất phù hợp với tiểu binh, bình thường đều tự giác khổ luyện, đều

muốn được vào đội tinh binh.” Ta lại rất thất vọng, mới được một vạn

tinh binh thôi, ôi, cũng đúng, điều kiện còn rất khó khăn, từ từ sẽ

được, dù sao từ nay tới lúc khai chiến với Viên Thiệu vẫn còn một năm

dài.

Ta cười cười (cười so với khóc còn khó coi hơn):

“Chủ công, thu phục Lữ Bố, chúng ta sẽ lấy được Từ châu, Dương châu ở

Giang Bắc cũng phải lấy. Tôn Sách dũng mãnh, Chu Du tài năng, Trương

Chiêu có mưu kế vẫn không thể không cảnh giác. Đến lúc hai bên tranh bá, tất sẽ có một hồi đại chiến. Cho nên chúng ta trước hết phải chuẩn bị

sẵn sàng. Theo Như thấy, chúng ta có mấy nơi phải có quân phòng thủ,

ngăn chặn khả năng Bắc thượng của Tôn Sách. Mấy nơi đó là: Thọ Xuân, Hợp Phì, Lư Giang, Hu Dị. Chúng ta không có ưu thế của thủy quân Giang

Đông, đành phải lợi dụng ưu thế thủ thành của bộ binh, mấy nơi ấy chống

đỡ cho nhau, nhất hô bá ứng, mới có thể ngăn chặn Tôn Sách, nếu không,

một khi bị tập kích bất ngờ, tiến sát vào Hứa Đô, sẽ rất nguy hiểm. Để

có thể bảo vệ những nơi ấy, binh mã ít cũng phải hai ba vạn, nhưng mà,

hiện tại người quá ít. Chỉ mong Tôn Sách trong vòng năm năm, không có ý

định bắc thượng.”

Mọi người đều không nói gì. Đúng vậy,

đầu người ta mọc trên vai người ta, ai cũng không thể nói chắc được. Ta

nghĩ một hồi, Tôn Sách vốn quan hệ không tệ với Tào Tháo, sau này vì Tào Tháo cự tuyệt cho hắn làm Đại tư mã, mới bắt đầu lâm vào bế tắc, vậy

vẫn nên chiều theo hắn. Có điều giờ còn sớm, sang năm hãy nói, ta đi lần này, dứt khoát dùng danh nghĩa Tào Tháo tặng cho hắn hồng bao đi, ta

cũng có thể ở chỗ Tào Tháo quang minh chính đại.

Nghĩ đến đây, ta nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công, người có biết Tôn Sách cùng Chu

Du sắp đón dâu?” Tào Tháo lắc đầu. Ta cười: “Người bọn họ muốn kết thân, chủ công cũng quen biết, chính là tôn nữ nhà Kiều gia. Các nàng không

biết từ lúc nào lưu lạc tới Giang Đông. Tuấn nam xứng với mỹ nữ, hai đôi uyên ương làm cho người ta ngưỡng mộ!” Đúng vậy, Đại Kiều Tiểu Kiều kia cũng không lớn hơn ta bao nhiêu!

Tào Tháo à một tiếng:

“Có chuyện như vậy sao? Không thể nào chứ? Kiều thái úy là người đức cao vọng trọng, ta nhiều lần phái người chiếu cố gia đình ông ấy, sao lại

không biết tôn nữ của ông ấy lưu lạc bên ngoài? Có việc này thật sao?”

Ta nghĩ thầm, loại chuyện này khó nói rõ ràng, có điều: “Chủ công có tấm

lòng với Kiều thái úy, thiên hạ đều biết. Nếu tôn nữ Kiều thái úy xuất

giá, chủ công khẳng định phải có hồng bao! Lúc trước, chủ công cùng Tôn

Kiên chung một mối thù, cùng nhau truy kích Đổng Trác, đương nhiên là

bằng hữu chung chí hướng, con trai ông ấy đón dâu, cũng nên thể hiện một chút đúng không? Theo Như thấy, hay là thần mang theo lễ vật của chủ

công, hoặc là chủ công đặc biệt phái người mang quà mừng tới cửa, thế

nào? Vừa phong hầu, vừa tặng quà, vừa biểu hiện chủ công có lòng nhớ tới người cũ, lại bóng gió quan hệ của chủ công với Tôn Sách rất tốt.”

Tào Tháo ngẫm lại, quả nhiên diệu kế, không chỉ khiến Tôn Sách cảm thấy ta

cho hắn mặt mũi, với bên ngoài lại ngầm tỏ ý ta cùng Tôn Sách là liên

minh, quan hệ thân hữu, chuyện này tốt. Ông ta càng nghĩ càng cười: “Kế

này của Tử Vân tuyệt không thể tả. Ta sẽ gióng trống khua chiêng phái sứ giả đưa đại lễ tới.”

Ông ta cười thập phần vui vẻ, ta

đắc ý cười, Quách Gia cùng Tuân Du ở bên cạnh rùng mình: hai người này

một già một trẻ, thật sự đáng sợ, ngay cả bằng hữu cũng tính kế, đến

người chết cũng lợi dụng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 64
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...