Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 200

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhìn lại trong gương đồng một lần gương

mặt được hóa trang tỉ mỉ trong hơn một canh giờ, ta hài lòng đứng lên đi qua đi lại trước mặt Sử Nhã: “Thế nào? Sơ hở có rõ không?”

Sử Nhã đã nhìn kỹ dung mạo cơ hồ giống nàng như đúc suốt nửa ngày, lúc này lại hết nhìn đằng trước

lại ngắm đằng sau thêm nửa ngày nữa, mới vừa lòng gật đầu: “Công tử giả

trang thế này quả thật là y như thật, trừ những người vô cùng quen thuộc với chúng ta, nếu không sẽ không nhận ra. Nhưng mà, trang phục thế này

mà hành sự…”

Ta cười nhạt: “Đợi ngày mai trở về, bộ trang phục này sẽ phải bồi táng theo Hàn tiểu tử, cô cũng đừng đau lòng.”

Sử Nhã đỏ mặt: “Công tử…”

Ta cười lớn đi ra khỏi phòng. Ngoài cửa Phong Nguyên thấy ta bước ra, tiến lên hỏi: “Tình chủ tử,

ngài muốn ra ngoài? Có cần tôi chuẩn bị xe không? Không phải nói hôm nay ngài không ra khỏi cửa sao?”

Ta nén cười, cố ý nén giọng nói: “Ngươi gọi Thương Lam chuẩn bị xe theo ta ra ngoài, ngươi ở nhà là được.”

Phong Nguyên vâng một tiếng,

xoay người đi, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại xoay người nhìn ta

chằm chằm. Ta nhịn không được, cười lớn. Phong Nguyên lúc này mới hiểu

liền quay lại: “Ôi, ngài cũng thật…, hà, rất xinh đẹp.”

Ta giơ tay vỗ vai hắn: “Được rồi, không đùa nữa. Bên Vệ Khải thế nào rồi?”

Phong Nguyên cười trả lời:

“Hàn Toại đang mở tiệc tiễn biệt bọn họ, qua trưa sẽ rời thành, nếu đi

tốc độ nhanh, sẽ về tới Nghiệp thành trước hai ngày so với người của

chúng ta.”

Ta gật đầu: “Vậy là được rồi. Nhã cô nương đã viết thư xong, ngươi nhận lấy, tới lúc thì đưa cho Lý

ma ma. Đêm nay ngươi đóng chặt cửa phòng, không để ai gặp cô nương hết,

cũng không được hành động gì.”

Phong Nguyên gật đầu rồi lại

lo lắng nói: “Ngài cũng cẩn thận một chút. Võ nghệ Thương Lam cao tới

đâu, cũng phải đề phòng lỡ ra.”

Ta cười cười: “Bổn công tử

cũng không phải là kẻ đần độn, công phu của ta dù kém, đối phó với Hàn

Dịch vậy là đủ rồi. Kỳ thực, võ nghệ Nhã cô nương cũng rất giỏi, nhưng

ta không dám để nàng đi mạo hiểm. Với lại, trọng điểm của kế hoạch là

sáng sớm ngày mai. Ở chỗ ta mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, ngươi cần phải để ý thật tốt.”

Phong Nguyên nhẹ nhàng gật

đầu: “Ngài yêm tâm, ở đây sẽ không có sơ suất gì. Công tử, chủ công đã

dặn dò, sự tình bất kể thành công hay không, tính mạng của ngài mới quan trọng.”

Ta nhìn áng mây trắng trên

trời xanh phía đông, thở dài một tiếng: “Chủ công đối đãi chí tình, kiếp này làm sao mà báo đáp nổi đây. Không nói nữa, ta đi đây.”

Ở trong thành lãng phí hết

nửa ngày, lúc ta chậm rãi tới tiểu viện Dương Giảo đã an bài, trời đã

tối đen. Trong tiểu viện có ánh nến mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ

chiếu ra ngoài, khiến nơi này càng trở nên đen tối dị thường. Dương Giảo đang đi đi lại lại ngoài viện, thỉnh thoảng lại rướn cổ nhìn, thấy

chúng ta đến vội vàng ra đón. Ta không nhiều lời với hắn, chỉ gật đầu để Thương Lam kéo hắn sang một bên. Đứng ngoài sân thở dài một hồi, ta mới mang theo gương mặt tươi cười đẩy cửa bước vào. Nói thật, hạ sát một kẻ vừa bất lực vừa có chút si ngốc, đối với ta chính là lần đầu tiên, chỉ

có thể trách Hàn Dịch mạng khổ thôi!

Hàn Dịch cúi đầu, ngơ ngác

nhìn ánh nến, nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy. Thấy rõ người tiến vào, hắn mừng rỡ bước lên: “Nàng quả nhiên đã đến, ta…”

Ta dùng giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng bước tới nói: “Công tử cho rằng ta sẽ không đến sao? Dương Giảo

đâu? Ta vào mà không thấy hắn.”

Hàn Dịch cười cười, đưa tay

lên vuốt tóc ta: “Tiểu tử kia thông minh, vừa đưa ta tới thì đi rồi.

Tình, nàng thật đẹp, đặc biệt là đêm nay.”

Ta cười có chút không tự

nhiên, xoay người không nhìn mặt hắn, đi tới trước bàn bỏ bọc đồ xuống:

“Gian phòng này bố trí thật tốt. Còn chuẩn bị rượu và thức ăn.”

Hàn Dịch từ phía sau lưng ôm

lấy ta: “Không thể quang minh chính đại đón nàng vào cửa, cũng muốn

khiến ngươi có cảm giác thư thái mới được. Tình nhi, theo ta, nàng sẽ

không cần hối hận.”

Ta giãy giụa từ trong ngực hắn thoát ra: “Công tử, đêm còn dài, để Tình nhi giúp công tử uống rượu nhé.”

Hàn Dịch cười cười: “Đúng

đúng đúng, đây chính là rượu mừng. Tình nhi, nghe nói dưới trăng ngắm mỹ nhân là một loại hưởng thụ, nhưng nến đỏ này chiếu vào mỹ nhân mới là

đẹp nhất.”

Ta từ từ rót một chung rượu đưa tới bên miệng Hàn Dịch: “Công tử nói đúng. Tình nhi kính công tử.”

Hàn Dịch uống cạn chén rượu trên tay ta, nhìn ta cười: “Nàng còn gọi ta là công tử sao? Phải gọi là tướng công.”

Ta mỉm cười, cố gắng bảo trì khoảng cách với hắn: “Công tử, Tình nhi còn chưa quen! Nào, uống thêm một chén nữa.”

Hàn Dịch không tiếp rượu, mà

nắm lấy tay ta, chậm rãi nâng chung rượu đặt bên miệng: “Rượu của mỹ

nhân, nhất định ta phải uống. Tình nhi ngoan, chúng ta cùng uống đi.”

Uống được một nửa rồi đưa phần còn lại cho ta.

Ta làm bộ như thẹn thùng, tránh né: “Công tử thì ra là khinh bạc Tình nhi.”

Hàn Dịch cười lớn, đem phần

rượu còn lại một hơi cạn sạch: “Tình nhi của ta vẫn thẹn thùng như vậy.

Nàng sắp thành người của ta rồi, không cần thẹn thùng nữa. Nàng yên tâm, ta sẽ trân trọng nàng.”

Ta cũng cười, nghĩ một hồi,

có lẽ nên để hắn ra đi thoải mái một chút: “Công tử, thời gian còn dài,

Tình nhi sẽ vì công tử múa một điệu nhé!”

Hàn Dịch vỗ tay liên tục: “Tốt lắm, Tình nhi có hứng thú như vậy, ta còn ước không được!”

Ta mỉm cười, lui về phía sau

vài bước, chậm rãi xoay người nhảy múa. Ánh nến lung lay, chiếu trên

bóng hình xinh đẹp, dung mạo tuyệt mỹ, thời khắc cuối cùng trong cuộc

đời Hàn Dịch có lẽ là thời gian hắn thỏa mãn nhất. Hàn Dịch ngồi trước

bàn, thỏa mãn thưởng thức điệu mua ta đặc biệt vì hắn mà diễn, đắc ý, tự hào, cảm giác hạnh phúc đều lộ ra mặt.

Múa xong một điệu, Hàn Dịch

đứng dậy nhích lại gần: “Tình nhi ngoan, dung nhan mỹ lệ, vũ kỹ tuyệt

thế. Ta thật vui vẻ, thật thỏa mãn.”

Ta khẽ tựa trên người hắn, vì hắn rót đầy rượu: “Công tử vừa lòng vui vẻ là tốt rồi. Hôm nay là đại

hỷ của công tử, chung rượu thứ ba này, công tử phải uống.”

Hàn Dịch ngửa đầu một ngụm uống cạn: “Ngày đại hỷ của ta, cũng là của nàng. Đến đây, để ta rót một chén cho Tình nhi.”

Ta đè tay hắn lại, khôi phục

giọng nói vốn có, nhìn hắn cười nói: “Ba chung rượu công tử đã uống rồi, cũng nên đi thôi. Ta sẽ không để ngươi phải chịu thống khổ, xin lỗi.”

Hàn Dịch vẫn còn nụ cười trên mặt, trong nháy mắt hai mắt mở to, không tin nổi nhìn ta, lảo đảo vài

bước, chậm rãi ngã xuống. Ta nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, thở dài nói: “Chớ

trách ta độc ác, Tình nhi không thể theo công tử, nhưng nàng có thể nhớ

kỹ tình cảm công tử dành cho nàng. Ngươi yên tâm mà đi!”

Hàn Dịch máu trào lên trong

cổ họng cơ hồ phát ra mấy âm thanh mơ hồ, tay co rút huơ lên trong chốc

lát, rốt cuộc vẫn không nhúc nhích được. Chậm rãi buông xác Hàn Dịch

xuống, nhẹ vuốt mắt cho hắn, ta thở dài đứng dậy, cảm giác giết người

không tốt. Cởi bỏ thân nữ trang diễm lệ, đặt lên tay Hàn Dịch nói: “Coi

như là Tình nhi đang ở bên ngươi đi!”

Trang điểm lại xong, rời khỏi gian phòng đã trở nên yên ắng, Thương Lam đã sớm chờ ở ngoài. Thấy ta

đi ra, hắn gật đầu: “Tiểu tử kia cũng giải quyết rồi.”

Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời:

“Ngươi cất thủ cấp cho kỹ, sau này còn phải trả lại Hàn Toại. Thời gian

còn sớm, ta sang phòng khác nghỉ ngơi một chút. Ngựa bên kia đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Đều đã xong. Công tử, đợi lát nữa, hay là để tôi ra tay đi!”

Ta mỉm cười: “Ngươi lo lắng

ta? Yên tâm, bản lĩnh của Mã Siêu ta biết rõ, hắn không làm ta bị thương được. Ngươi chỉ cần nắm chắc thời cơ tiếp ứng thôi. Ta lúc này chỉ lo

hắn sẽ không đi.”

Thương Lam rất đảm bảo nói:

“Không đâu. Mỗi ngày vào canh giờ đó hắn đều tới bên bờ sông. Công tử,

hành động của ngài phải nhanh, người bên cạnh Mã Siêu cũng rất lợi hại.”

“Bàng Công Minh, phải không?

Người này có bản lĩnh, có điều, giáp lá cà hắn không bằng Hứa Trọng

Khang, tính linh hoạt càng kém. Đối thủ chủ yếu của ngươi là hắn, nhớ

kỹ, một kích liền lui, không thể ham chiến.”

Thương Lam trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”

Tia nắng ban mai vừa ló ra,

trên mặt sông trong suốt đã phản chiếu dáng hình hùng vĩ của con chiến

mã. Mã Siêu rất yêu quý chiến mã của mình, không phải tình huống đặc

biệt, việc dắt ngựa tản bộ chưa bao giờ để người khác nhúng tay, bởi vậy cũng luyện thành thói quen sáng sớm dắt ngựa đi dạo. Ta nắm chắc thói

quen này, hôm nay sớm đã tới bờ sông, chờ Mã Siêu đến.

Mã Siêu vẫn như bình thường,

dẫn theo mấy người cười nói, dắt ngựa xuyên qua rừng cây tới bên bờ

sông. Ta đứng bên bờ sông, làm bộ như rửa bảo kiếm, nghe được tiếng động vội quay đầu lại xem. Mã Siêu bọn họ cũng không ngờ bên sông lại có

người, đột nhiên gặp một người toàn thân mặc áo đen, cũng chấn động.

Song phương giằng co không lâu, Mã Đại mạnh mẽ tiến lên vài bước lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Ở đây làm gì?”

Ta chậm rãi đứng thẳng người, tra kiếm vào vỏ, từ từ đi lên bờ, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một

cái, xoay người rời đi. Mã Siêu bọn họ sao lại bỏ qua một người kỳ quái

như vậy, lập tức hướng ta dánh tới. Bàng Đức vừa chạy vừa gọi: “Đứng lại cho ta.”

Ta không thèm nghe lời hắn,

cấp tốc chạy về phía rừng cây. Giống hệt như ta nghĩ, Mã Siêu vẫn chưa

lên tiếng, nhưng động tác cực kỳ nhanh chóng, tên dài lên cung, một phát bắn tới. Nghe tiếng dây cung vang sau lưng, ta ngưng đà lao về phía

trước, cấp tốc lui về sau vài bước, trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Mã

Siêu: “Ép người quá đáng.”

Đám người Mã Siêu nghe thấy

tiếng ta đều sửng sốt, chợt nở nụ cười. Bàng Đức cũng dừng phắt lại,

cười nói: “Thì ra là một nữ tử.”

Ta lạnh lùng nhìn bọn họ,

trường kiếm chậm rãi thu hồi, rảo bước tới phía rừng cây. Mã Siêu cuối

cùng lên tiếng: “Chậm đã.”

Ta nghe vậy liền dừng lại,

mũi tên vẫn đang trên cung, chỉ vào ta. Ta nhìn hắn, chậm rãi nâng

trường kiếm, chỉ vào hắn, cũng không nói gì. Mã Siêu chậm rãi đi về phía ta, trong mắt không hề có sát khí, phần lớn là tò mò. Mắt thấy khoảng

cách ngày càng gần, ta vung kiếm vẽ một đường, thân hình nâng lên, chạy

về phía rừng cây.

Phía sau truyền tới tiếng hừ

lạnh của Mã Siêu, theo đó là tiếng trường tiễn xé không. Ta thở dài,

cùng lúc xoay người, tay nâng kiếm đánh gẫy tên, rồi xoay mặt về phía Mã Siêu. Mã Siêu đem cung tên đưa cho Mã Đại, tay cầm đoản kích mang theo

đám người Bàng Đức đi tới gần. Mũi tên trên tay Mã Đại lại nhắm vào ta,

ta làm ra vẻ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chờ Mã Siêu đến

gần.

Tới nơi, Mã Siêu nói: “Thân thủ không tồi. Nhưng cứ vậy mà đi, e khó mà nói được!”

Ta hạ giọng: “Ta làm chuyện của ta, không quan hệ tới các ngươi.”

Mã Siêu cười: “Không quan hệ? Trên đất của ta, không thể nào không quan hệ với ta. Bỏ khăn che mặt của ngươi xuống.”

Ta cười lạnh: “Bằng vào các

ngươi? Muốn quản chuyện của ta, còn kém một chút. Để ta đi, chúng ta

nước sông không phạm nước giếng.”

Mã Siêu lắc đầu, chặc lưỡi nói: “Một nữ tử sao? Ngươi không tự giác, đừng trách ta không khách khí.”

Ta chậm rãi rút kiếm chỉ vào Mã Siêu: “Đám nam nhân các người chỉ biết lấy mạnh ép yếu thôi.”

Mã Siêu cười lớn: “Nói được lắm. Xem ra thân thủ ngươi rất nhanh, để ta lĩnh giáo một chút.”

Ta hừ một tiếng: “Thắng thua tính thế nào?”

Mã Siêu mắt tỏa ra ánh sáng,

cao thấp đánh giá ta một hồi: “Dáng người rất đẹp, ta thích. Ta thua,

ngươi đi; ta thắng, ngươi không còn cơ hội đi nữa, ở lại bên cạnh ta.”

Ta làm ra vẻ tức giận: “Đường đường một đại tướng quân, cẩm y công tử mà cũng xấu xa như vậy. Muốn

giữ ta lại, ngươi có bản lĩnh này chắc.”

“Ha ha, xấu xa? Bốn tưởng

quân thích cô nương như vậy, có ý tứ. Không đánh cũng được, ta cũng thấy tiếc. Tháo khăn che mặt xuống, để ta nhìn xem mặt ngươi có đẹp hay

không.”

“Sắc lang! Muốn nhìn mặt ta? Dùng bản lĩnh mà làm!” Ta giận dữ mắng mỏ, huy kiếm tấn công hắn.

Mã Siêu không chút hoang

mang, nâng kích cản kiếm, trên miệng vẫn cười: “Không tồi, tốc độ rất

nhanh, đủ thú vị, Bổn tướng quân thật sự thích ngươi.”

Ta không nói gì, kiếm lại đâm ngay mặt, mượn lực của kích, cười một tiếng, nghiêng người nhảy lên,

trường kiếm trong tay cũng nghiêng theo, tạo ra đường cong quỷ dị, đâm

tới vai trái Mã Siêu. Ta đương nhiên không muốn tính mạng của hắn, một

kiếm này tốc độ đã giảm nửa phần, lực đạo chỉ dùng năm phần. Cho dù như

vậy, Mã Siêu vẫn ngạc nhiên a một tiếng, tay không dám chần chừ, cước bộ cấp tốc chuyển dời, đoản kích chuyển từ dưới lên trên, nhanh chóng đón

lấy. Kiếm kích lại một lần nữa đụng nhau, tiếng va chạm thanh thúy, ta

đã mượn lực bật lại đằng sau.

Nhịp thở hào hển, ngực thở

phập phồng khiến Mã Siêu chú ý, khóe miệng hắn tràn ra vẻ tươi cười,

chắc nhận ra ta cố ý lộ nhược điểm. Chậm rãi đem đoản kích nghiêng

xuống, Mã Siêu từ từ nói: “Càng lúc càng thú vị. Thân hình phiêu dật,

kiếm đi linh hoạt, thì ra là một nữ tử. Ta đối với ngươi càng thấy hứng

thú.”

Ta làm bộ không cam lòng yếu thế: “Nói thừa, truyền thuyết Mã Mạnh Khởi, thì ra cũng chỉ có vậy.”

Mã Siêu cười lớn, ánh mắt

ngưng trọng hơn rất nhiều, cước bộ cũng không ngừng lại, đoản kích vội

vã hướng đầu vai ta đâm tới, lần này hắn không nương tay nữa. Ta cười

nhạt, mắt lộ ra vẻ trào phúng, mũi chân điểm nhẹ, thẳng tắp dời sang bên trái hai thước, nhẹ nhàng tránh được kích này. Mã Siêu gật đầu, chân

phải ta khẽ đạp xuống, người nghiêng sang bên trái, kiếm trong tay không do dự đâm thẳng vào ngực phải Mã Siêu. Động tác của Mã Siêu cũng không

chậm, đoản kích nhanh chóng thu về, không chỉ chắn kiếm của ta, còn

thuận thế hướng cánh tay ta đánh tới.

Ta vội động eo, lắc mình một

cái, đã đổi từ bên trái sang phải, kiếm chiêu càng nhanh hơn vài phần.

Nụ cười trong mắt Mã Siêu không giảm, lực đạo trên tay mạnh thêm vào

phần, đoản kích theo sức gió va vào kiếm. Ta lộ ra thế yếu của nữ tử,

không dám đụng kích của hắn, cổ tay múa một hồi, tránh khỏi thế kích,

kiếm nhẹ nhàng đâm vào hông Mã Siêu. Mã Siêu đảo cổ tay, đoản kích hạ

xuống, ra sức đập mạnh vào trường kiếm. Không đợi kích của hắn đến, thân hình ta lập tức né sang, đã kịp tránh đi, đồng thời cước bộ liên tục

đổi vị trí, xoay vòng vòng quanh Mã Siêu. Mã Siêu thấy ta không dám đối

cứng với hắn, cũng không vội vã, đoản kích thu về bảo vệ thân thể, nhìn

kỹ thế kiếm rồi mới xuất thủ đón đánh. Một bên công, một bên thủ, trong

thời gian ngắn ở thế cân bằng.

Lại qua nửa canh giờ, ta đã

kiểm tra xong độ nông sâu của Mã Siêu, trời cũng ngày càng sáng, không

chần chừ nữa, cấp tốc múa trường kiếm, mạnh mẽ tấn công mấy chiêu, trong lúc Mã Siêu tập trung chống đỡ, đột nhiên phát lực lui về phía sau,

nhanh chóng chạy về hướng rừng cây. Phản ứng của Mã Siêu cũng mau, lập

tức đuổi theo: “Không được đi.”

Mắt thấy còn cách rừng cây

hơn mười bước, chợt nghe tiếng xé gió, một mũi trường tiễn phóng tới mặt ta, Mã Đại phản ứng không tệ. Ta vội quay ngược thân thể tránh mũi tên

này, một mũi tên khác cũng vừa tới. Huy kiếm đánh gãy tên, Mã Siêu đã

chạy tới, đâm thẳng đoản kích vào mặt ta. Ta vội xoay người né qua,

trường kiếm không dám chậm trễ, cấp tốc đâm tới, ngăn cản khí thế của Mã Siêu. Mã Siêu động tác cổ tay rất mau, mạnh mẽ lật ra phía ngoài, đón

đỡ trường kiếm. Ta cố ý làm bộ tránh né không kịp, kích kiếm chạm vào

nhau, kiếm bị văng ra, ngực lộ ra sơ hở. Mã Siêu thất nhiên sẽ không bỏ

qua cơ hội tốt như vậy, trong tiếng cười dài phản thủ đâm kích vào ngực

ta. Kiếm tất nhiên không thể thu hồi, ta giả như tránh né chật vật, vội

vặn lưng, né được kích này. Mã Siêu phóng lên trước, tay trái duỗi ra,

bắt lấy tay phải của ta. Ta sao có thể để hắn thực hiện được, nổi giận

quát một tiếng, trường kiếm quay lại hướng cổ tay hắn đâm qua. Điều này

đã nằm trong tính toán của Mã Siêu, hắn vội vã phát lực, đoản kích đánh

từ dưới lên, nện thẳng vào kiếm, ta rốt cuộc không giữ được kiếm nữa,

khẽ buông tay, trường kiếm văng ra rơi ở đằng xa.

Mã Siêu cũng thu hồi đoản kích, cười hắc hắc, đưa tay muốn gỡ dải lụa đen trên mặt ta: “Nhận thua chưa? Để ta gỡ xuống.”

Ta quay đầu tránh né tay hắn, đồng thời khẽ vươn tay, gỡ cây roi bên hông ra quất tới. Mã Siêu không

hề phòng bị, chắc chắn sẽ chịu thiệt. Chỉ nghe “ba” một tiếng, roi đã vẽ ra trên mu bàn tay hắn một vệt màu đỏ, đau đến Mã Siêu nhảy dựng lên,

lui lại mấy bước.

Nhìn vết roi trên mu bàn tay, Mã Siêu nhíu mày: “Bổn tướng quân thương hương tiếc ngọc, ngươi lại

không biết điều, chớ trách ta không khách khí.” Vừa nói xong, thân thể

đã nhảy về trước, đoản kích trong tay không chút khách khí đâm thẳng tới cổ họng ta.

Thân thể ta ngửa ra sau, né

qua, vặn lưng một cái, vung roi hướng cổ tay Mã Siêu đánh tới. Bộ tiên

pháp này ta học của Sử Nhã, mục đích là vì trận đấu hôm nay. Hiện tại

đánh ra, cũng học theo bộ pháp của Sử Nhã. Trong sự mềm mại linh hoạt,

roi sẽ phát huy được sở trường, quất, đánh, cuốn không ngừng biến hóa

tấn công các hướng vào thân thể Mã Siêu. Mã Siêu tới lúc này, cuối cùng

cũng nổi giận, không nương tay nữa, đoản kích trên dưới phóng tới, đập,

đụng, đâm, chém, trước sau ta đều bị tấn công.

Trận đấu ngày càng kịch liệt, bước chân ta dần trở nên chậm chạp, thân hình cũng không linh hoạt như

vừa rồi, còn Mã Siêu tấn công càng lúc càng nhanh, dần chiếm thế thượng

phong. Lúc này, mọi người vây quanh mới nhẹ nhàng thở ra, yên lặng đợi

Mã Siêu bắt được ta. Bọn họ không chú ý thấy, trong lúc đánh nhau, chúng ta đã tiến dần tới rừng cây, trong lòng ta cười trộm, đám người đó muốn cùng ta phân cao thấp, còn kém lắm.

Trong mắt bọn họ, bước chân

của ta đã bắt đầu toán loạn, nhiều lần suýt không tránh được công kích

của Mã Siêu. Đoản kích trong tay Mã Siêu giống như có mắt, quanh người

ta vũ động, đồng thời, tay trái lại linh hoạt lôi kéo roi của ta, nụ

cười trong mắt ngày càng nhiều. Thấy thời gian không chênh lệch nhiều

nữa, ta làm bộ cật lực tránh né đoản kích, cuối cùng không tránh được,

bị đoản kích quẹt qua tay trái tạo ra một vết rách. Lảo đảo lui ra sau

vài bước đến giữa hai thân cây, tay phải che miệng vết thương, đuối sức

nhìn Mã Siêu. Mã Siêu chặc lưỡi hai tiếng, ra bộ luyến tiếc, khiến ta

nổi giận, muốn cho hắn chút giáo huấn, nhưng nghĩ tới kế hoạch tiếp

theo, không thể không kiềm chế.

Lúc này, một tiếng thét dài

vang lên, trong rừng cây hiện lên một thân ảnh, trường kích trong tay

cấp tốc đâm tới Mã Siêu. Mã Siêu phản ứng rất nhanh, mạnh mẽ xoay người

một cái, đem đoản kích nghênh chiến. Trong lòng phát hỏa, ta cũng thét

lên một tiếng, roi da quất về hướng Mã Siêu vài cái. Mã Siêu gặp phải

giáp công trái phải, không thể không liên tiếp lùi về phía sau. Ta nắm

lấy cơ hội này, thân hình lưu chuyển, tránh vào trong rừng. Mã Siêu

không từ bỏ, vội vã theo vào, còn đại đao của Bàng Đức đã đón đánh

Thương Lam.

Cổ tay ta vung lên, Mã Siêu

lắc mình cực nhanh, roi đánh không trúng, cuốn một nhánh cây, người mượn lực nhảy lên, hướng vào trong rừng chạy trốn. Hoàn toàn giống như kế

hoạch của ta. Mã Siêu cười dài, nhanh chóng đuổi theo phía sau. Ta xoay

người, trước hết rút lui, Mã Siêu cười cười khẽ lắc mình, đoản kích đưa

sang tay trái, tay phải nhanh chóng chụp lấy cây roi. Ta hồi tay, hất

roi lên một nhánh cây trên cao, mượn lực phi thân nghiêng qua, nhảy tới

một cây đại thụ. Mã Siêu sao có thể buông tha, gầm một tiếng, đoản kích

đã bay tới chân ta, người cũng nhanh chóng đánh tới.

Ta ở giữa không trung xoay

người một cái, né tránh đoản kích, lại “không cẩn thận” bị nhánh cây

vướng vào khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt “không hề xa lạ” với Mã Siêu.

Không ngoài dự tính, Mã Siêu vừa nhìn thấy mặt “Giả Tình”, hốt hoảng

ngây ngốc ngay tại chỗ. Ta thừa dịp hắn sững sờ nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng, chỉ để lại trên nhánh cây một chiếc khăn che mặt màu đen

phiêu phiêu trong gió.

Thấy ta đã thành công “thoát

hiểm”, Thương Lam hét dài một tiếng, trường kích hất mạnh bụi đất về

phía Bàng Đức. Bàng Đức dưới thế công của Thương Lam đã ứng phó có chút

khó khăn, một kích này mang theo sát khí cường đại đánh tới, không chỉ

có hắn, đến đám người Mã Đại vừa đuổi tới nơi cũng bị khí thế này đả

kinh, đều lui về sau hơn mười bước. Thương Lam lúc đó cười lớn, nhờ bụi

đất che dấu, nhanh chóng chạy vào rừng, đợi Bàng Đức bọn họ phản ứng

được, chỉ còn thấy bóng lưng mờ mờ lóe lên trong rừng.

Bàng Đức muốn xông lên, bị Mã Siêu ngăn lại. Mã Siêu nhìn bóng người đã đi xa, trong tay nắm chặt tấm khăn che mặt, khóe miệng hiện lên nét cười nhạt: “Không cần đuổi, ta

nghĩ, bọn họ là ai ta đã biết.”

Ta cùng Thương Lam dùng tốc

độ nhanh nhất trở lại chỗ ở tạm, Phong Nguyên cùng Sử Nhã khẩn trương ra đón. Thấy chúng ta không sao, hai người đều thở phào. Ta mỉm cười: “Đại công cơ bản đã hoàn thành, sau này sẽ khó khăn hơn. Phong bá, ngươi đi

báo cho tiểu Ngốc, Thương Lam, ngươi hỏa tốc mang thứ đó giao cho người

của chúng ta, bảo bọn họ cấp tốc khởi hành. Muội muội theo ta vào

trong.”

Ta kéo tay Sử Nhã trở vào

phòng trong: “Mở tay trái ra.” Sử Nhã tuy rằng nghi ngờ, vẫn nhanh chóng vươn tay tới trước mặt ta.

Ta lấy ra chủy thủ: “Cố

nhịn.” Rồi nhanh chóng vạch một đường trên cánh tay nàng. Sử Nhã hét một tiếng kinh hãi, ta lấy thuốc trị thượng nhẹ nhàng đắp lên cho nàng: “Ta bị Mã Siêu đả thương ở chỗ này, nhất định phải khiến cô cũng có. Không

nặng đâu, vài ngày là khỏi rồi.” Không muốn nói cho nàng biết, thương

thế kia là do ta cố ý tạo ra, để Mã Siêu có cái chứng thực.

Sử Nhã nhịn đau, vội vàng hỏi ta: “Vậy ngài bị thương có nặng không? Để tôi xem cho.”

Băng bó vết thương cho nàng

xong, ta cười nói: “Ta thường xuyên bị thương, vết thương này với ta mà

nói không đáng kể. Thế này càng tốt, Mã Siêu chắc chắn sẽ không hoài

nghi gì nữa.”

Sử Nhã há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, ta ngăn nàng lại: “Không cần nói nữa, trên đường về ta đã xử lý vết thương rồi, cô yên tâm. Đúng rồi, chuyện vết thương này chỉ hai

chúng ta biết, cô không được nói cho bất cứ ai nhé. Được rồi, nghỉ ngơi

đi, ta mệt. Các người cũng một đêm bất an, chắc chắn có mệt mỏi, nghỉ

ngơi cho tốt, mai kia mới có tinh thần tiến hành tiếp. Phải biết là đại

sự còn ở phía sau”.

Mã Siêu trở lại chỗ ở, cẩn

thận nghĩ lại một lần chuyện xảy ra lúc sáng sớm, càng nghĩ càng có ý

tứ. Mã Đại cùng Bàng Đức không biết hắn đang suy nghĩ gì, nghi ngờ nhìn

Mã Siêu trầm tư. Qua thật lâu, Mã Siêu nhìn nhìn vệt hồng trên mu bàn

tay, đột nhiên hỏi Bàng Đức: “Người giao thủ với ngươi võ nghệ thế nào?”

Bàng Đức liên tục gật đầu: “Lợi hại. Tốc độ cùng sức mạnh đều lớn, là cao thủ.”

Mã Đại nghi ngờ: “Người lợi

hại như vậy sao, thân thủ nữ tử kia cũng không tồi, bọn họ là ai nhỉ?

Kim thành từ lúc nào lại có người như vậy? Đại ca, huynh vì sao không

cho chúng ta đuổi theo?”

Khóe miệng Mã Siêu chậm rãi

nhấc lên một tia cười: “Không cần đuổi theo, ta biết bọn họ là ai. Nghe

nói sứ giả của Tào Tháo sắp về, bảo thuộc hạ chuẩn bị chút quà tặng,

chúng ta tới đưa tiễn. Sau đó ta muốn đi xem ca vũ.”

“Xem ca vũ?” Mã Đại nháy mắt

mấy cái: “Đại ca, huynh thích vũ nữ kia thật sao? Đệ nghe nói, tiểu tử

Hàn Dịch kia cũng theo đuổi rất sát. Huynh không phải nói không muốn trở mặt với Hàn Toại sao?”

“Hàn Dịch? Ha ha, thứ bao cỏ

kia… Được rồi, không nói nữa, ta có quyết định của ta. Công Minh, buổi

chiều ngươi đi theo ta. Đông Nhạc (tên tự của Mã Đại không tìm được),

ngươi dẫn người kiểm tra bờ sông xem, hai người kia vì sao xuất hiện ở

đó, phải làm cho rõ ràng, muốn trêu đùa ta hay có mục đích gì? Ha ha,

rất thú vị, ta muốn xem xem các ngươi muốn làm gì.”

Lý ma ma vừa nhìn thấy Mã

Siêu, bị dọa run người, hôm nay Mã Siêu mặt lạnh, cả người tỏa ra khí

lạnh, người nhìn thấy hắn đều không tự giác tránh ra, sợ hơi lạnh lan

tới mình. Lý ma ma run nửa ngày, đành to gan tiến lên: “Tướng quân hôm

nay đến sớm vậy!”

Mã Siêu khẽ hừ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống bàn khách quý: “Tình cô nương lúc nào bắt đầu múa?”

Lý ma ma cười: “Cô nương sức khỏe không tốt, hôm nay nói không múa…”

Mã Siêu vỗ bàn “ba” một

tiếng, lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh, khiến mọi người sợ hãi muốn

chạy: “Bổn tướng quân hôm nay muốn xem, nàng phải ra múa.”

Lý ma ma sợ muốn ngã ra đất, không ngớt lời đáp: “Tướng quân nguôi giận, tôi lập tức đi gọi nàng. Ngài cứ từ từ, từ từ.”

Nghe xong Lý ma ma cầu xin,

ta thoáng nhìn Sử Nhã cười: “Mã tướng quân muốn xem muội múa, sao lại

nóng vội thành ra như vậy? Ma ma, bà trở về bảo hắn, chúng ta đúng giờ

sẽ ra.”

Đợi Lý ma ma đi xa, Sử Nhã

mới cau mày nhìn ta: “Ngài buổi sáng ép hắn quá hả? Lý ma ma bị dọa đến

như vậy. Nhưng mà, thương thế của tôi…”

Ta lạnh mặt, nhìn ra ngoài

nói: “Ta cứ nghĩ mai hắn mới tới, không ngờ hắn vội như vậy. Sáng nay ta khiến hắn chịu chút thiệt thòi, nhưng ta cũng bị thương trong tay hắn.

Ta nghĩ mục đích của hắn lúc này chủ yếu là chứng thực cô có phải người

tập kích hắn sáng nay không. Ta tạo vết thương cho cô, chính là khiến

hắn nghĩ vậy, xem ra, kế hoạch của chúng ta phải thực hiện sớm rồi.”

Sử Nhã khẩn trương: “Công tử, chúng ta có thể làm được không? Thi thể Hàn Dịch hình như chưa bị phát hiện.”

Ta cười nhạt: “Không mau như

vậy, nhưng không được tới hai ngày đâu. Cho nên cô nhất định phải cố qua ngày hôm nay, đợi ngài mai lúc Mã Siêu tới, chúng ta sẽ khởi hành trở

về. Thời gian tuyệt đối không thể lệch. Trận này muốn thắng đẹp cũng

không dễ đâu. Còn nữa, Sử Nhã, cô không được để lộ chút dấu vết nào

trước mặt Mã Siêu, không chỉ lúc này, dù là sau đó, cũng không thể đem

chuyện ta giả làm cô nói ra, đây là bí mật cả đời của chúng ta.”

Sử Nhã gật đầu, ánh mắt có

chút tịch liêu. Ta thở dài khuyên nàng: “Không phải ta muốn lợi dụng cô, làm như vậy mới có lợi cho cô, không có gì xấu cả. Mã Mạnh Khởi sau này cũng là quan lớn một phương, vẫn là có năng lực. Cô gả cho hắn, vô hình đã nâng cao địa vị của đệ đệ cô ở Lương châu, còn có thể khiến Tào công yên tâm với các người, đây là một chuyện hiếm có. Ta nói thật với cô,

nếu không phải có rất nhiều lợi ích với tỷ đệ cô, ta sẽ không phí lực

như thế, trực tiếp giết Mã Siêu, với ta mà nói còn đơn giản hơn.”

Sử Nhã nghe đến đây, trong

mắt đã có lệ, nàng nhẹ nhàng thi lễ: “Ân nghĩa của công tử, Sử Nhã ghi

nhớ trong lòng. Nhưng mà…, tôi không thể hoàn thành hy vọng của nghĩa

phụ.”

“Hy vọng của Tào công?”

Ta nghi ngờ nhìn nàng. Sử Nhã cắn chặt răng xoay người sang chỗ khác: “Nghĩa phụ, nghĩa phụ hy vọng

ta có thể ở lại bên cạnh công tử.”

Ta sợ ngây người, nửa ngày

mới phản ứng được, thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng quay về phía ta.

Nàng đã thẹn đỏ mặt, lại bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Nghĩ tới những quan

tâm của nàng, những cái nhìn chăm chú dành cho ta dọc đường từ Lương

châu tới đây, sợ là cô gái này đã động tâm với ta. Nghĩ tới đây, trong

miệng ta đắng ngắt, tuy rằng đây là sự tin tưởng và sủng ái của Tào Tháo dành cho ta, nhưng… Nghĩ một hồi, ta từ từ nói: “Ta biết lòng của muội. Hôm nay ta sẽ nói cho muội biết một bí mật rất lớn, ta hy vọng muội

đừng quá kinh ngạc. Bí mật này liên quan tới tính mạng của ta, muội nhất định phải bảo vệ.”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Sử

Nhã, ta cười khổ nắm tay nàng, chậm rãi đặt lên ngực ta. Sử Nhã giãy

người một cái, đợi tới lúc ta dùng sức đặt tay nàng ép lên lồng ngực ta, nàng bắt đầu giật mình. Ta từ từ buông tay nàng, cười khổ nói: “Ta có

thể giữ kín bí mật này, nhưng ta không muốn trong lòng muội vẫn thống

khổ cùng tiếc nuối, không muốn muội hối hận. Muội muội, bí mật của ta

không ai biết, Tào công cũng không biết. Nhưng từ hôm nay trở đi, muội

sẽ cùng ta chia sẻ.”

Sử Nhã chậm rãi thu hồi tay

lại, mở to mắt nhìn ta rất lâu, lại nhìn tay mình, cuối cùng bật cười:

“Trời ạ, thần linh của ta, ngài, ngài vậy mà, vậy mà…”

Ta thở dài: “Vốn chỉ là sự

hứng khởi nhất thời thuở thiếu niên, ai biết sự tình sau đó ta không làm chủ được nữa, tới hôm nay ta đã đâm lao phải theo lao, đành kiên trì

tiếp tục. Muội muội, muội đã biết, chắc cũng biết nguyên nhân ta nhất

định muốn muội theo ta tới Lương châu. Hôm qua, Mã Mạnh Khởi gặp chính

là một nữ tử hàng thật giá thật, cho nên muội không cần lo lắng hắn sẽ

nghi ngờ. Tỉ tỉ cầu chúc muội một đời hạnh phúc.”

Sử Nhã nắm lấy tay ta: “Ta

hiểu rồi, tỷ tốt với ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Tỷ yên tâm, ta thề,

ta thề sẽ dùng sinh mệnh bảo vệ bí mật của tỷ, ngoại trừ thiên địa quỷ

thần, không ai có thể từ ta lấy được bí mật này.”

Ta cười, nhẹ nhàng lắc lắc

tay nàng: “Ta tin tưởng muội. Muội mau chuẩn bị đi, hôm quay qua đi,

hạnh phúc có thể tới tay rồi.” Nhẹ nhàng thay Sử Nhã đóng cửa phòng, ta

lặng lẽ ra ngoài, trong lòng không ngừng nóng lên, cười cười tự giễu, ta lại thành toàn cho một muội muội, không biết khi nào mới thành toàn

được cho chính mình.

Ca diễn buổi tối đúng giờ bắt đầu, hôm nay Sử Nhã thay một thân trang phục đỏ thẫm từ trong ra ngoài

kéo dài trên đất, khiến làn da nàng càng thêm trắng nõn. Trong tay một

nhành liễu xanh biếc, khẽ run run tựa hồ có giọt nước muốn rơi. Điệu múa của Sử Nhã hôm nay là Xuân chi vũ, dùng vũ kỹ cực kỳ mềm mại để thể

hiện khúc ca mùa xuân, phong vị mùa xuân, tư thái quyến rũ càng khiến

mọi người thần hồn thất thố. Ta quan sát ánh mắt Mã Siêu, trên khóe

miệng hắn có một tia cười, chung rượu trong tay chậm rãi uống, ánh mắt

không rời Sử Nhã lần nào. Đáy mắt hắn vô cùng thâm thúy, biểu hiện trước sau không thay đổi, ta không nhìn rõ hỉ nộ ái ố của hắn.

Đợi Sử Nhã múa xong, sắp rời khỏi sân khấu, Mã Siêu đứng lên: “Chậm đã.”

Lý ma ma sợ run người, vội chạy tới trước mặt hắn: “Mã tướng quân, ngài muốn…”

Mã Siêu đẩy bà ta ra, tới bên cạnh Sử Nhã, ta ngăn Phong Nguyên lại, lặng lẽ nhìn Mã Siêu. Mã Siêu

cười với Sử Nhã: “Tình cô nương thật biết giấu nghề, điệu này múa thật

nhu hòa. Có thể vì Bổn tướng quân múa thêm một điệu không?”

Sử Nhã hít sâu một hơi, cúi

người bái tạ: “Tướng quân khen ngợi là phúc khí của Tình nhi. Nhưng mà

Tình nhi đã ước hẹn với ma ma, một ngày chỉ múa một điệu, thứ cho tôi

không thể tuân mệnh.”

Mã Siêu cười cười, xuất thủ

bắt lấy cánh tay Sử Nhã, không có gì bất ngờ nhìn Sử Nhã khẽ nhíu mày,

hắn cầm tay đối phương khẽ dùng lực rồi nói: “Nhưng bổn tướng quân hôm

nay rất cao hứng, muốn xem cô nương nhảy lại Khương vũ.”

Miệng vết thương nhói đau

khiến Sử Nhã nhíu mày, sắc mặt cũng trắng bợt, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng cắn chặt răng, nhịn xuống, hít mạnh một hơi, cười nói: “Tướng quân nâng đỡ, Tình nhi đáng lẽ không nên chối từ, chỉ là sức khỏe không được tốt

lắm, vừa rồi múa cũng là miễn cưỡng, nếu tướng quân chịu nương tay, ngày mai Tình nhi múa mấy điệu cho Tướng quân cũng được.”

Thấy mục đích của Mã Siêu đã

đạt được, ta vội vàng đi ra: “Mã tướng quân, muội muội sức khỏe không

tốt, tướng quân cũng là người thương hoa tiếc ngọc, có thể rộng lượng

giúp đỡ không?”

Mã Siêu cười cười, chậm rãi

buông tay, lui về phía sau hai bước nói: “Nói cũng đúng. Thương hoa tiếc ngọc, đã nói ra câu này, ta còn ép cô nương, rõ ràng là quá đáng. Nhưng mà, có thể không múa, cùng ta uống vài chén rượu được chứ?”

Ta cười đứng xen vào giữa Mã

Siêu và Sử Nhã: “Mã tướng quân có lệnh, tỷ muội chúng tôi không dám bất

kính. Ngài xem, người xung quanh đều chờ xem các tỷ muội khác biểu diễn, mời tướng quân đi theo chúng ta được không?”

Sử Nhã hung hăng nhìn Mã Siêu một cái rồi xoay người đi về phía sau. Mã Siêu nở nụ cười: “Càng ngày

càng thú vị. Được, ta theo các ngươi, xem các ngươi còn trò gì nữa. Công Minh, đi theo ta.”

Dặn Phong Nguyên đi chuẩn bị

một bàn tiệc, ta cùng Sử Nhã lấy cớ thay đồ trở lại nhà trong, không

ngoài dự liệu, vết thương của Sử Nhã lại xuất huyết. Mã Siêu này xuống

tay cũng thật ác. Sau khi băng bó lại, ta có chút áy náy nhìn Sử Nhã

nói: “Hay là muội về trước tránh đi, ta ra ngoài ứng phó hắn là được.”

Sử Nhã cười: “Tỷ mạo hiểm như vậy còn không sao, chút thương tích này của ta có là gì. Tỷ yên tâm, ta sẽ đúng mực.”

Ta gật đầu, đỡ Sử Nhã tới bên bàn tiệc. Mã Siêu chăm chú nhìn Sử Nhã nói: “Tình cô nương đúng là

không thoải mái thật, đi lâu như vậy. Ta còn tưởng nàng trốn rồi.”

Sử Nhã khẽ cười một tiếng,

rót một chung rượu đưa tới: “Tướng quân nói đùa rồi, sao ta phải trốn?

Cho dù muốn trốn, nơi này là địa bàn của tướng quân, ta cũng không trốn

được! Ngài nói có đúng hay không?”

Mã Siêu tiếp rượu uống một

hơi cạn sạch: “Ha ha, nói không sai. Tình cô nương thân thủ tốt như vậy

lại làm một vũ nữ, chẳng phải thiệt thòi cho bản thân sao?”

Sử Nhã cười: “Tôi chẳng qua chỉ là một vũ nữ, thân thủ dù tốt, cũng chỉ là nhảy múa thôi, sao lại nói là thiệt thòi?”

Mã Siêu nói: “Chỉ là vũ nữ

sao? Sợ rằng không phải! Từ lần đầu gặp nàng, ta đã thấy nàng rất khác

thường. Nàng cùng vị tỉ tỉ này hình như rất khác nhau.” Hắn nhìn ta một

bên đang vội vàng rót rượu cười nói: “Tỉ tỉ nàng mới giống vũ nữ.”

Sử Nhã ngồi thẳng người: “Lời này tướng quân nói tôi không hiểu. Trên dưới Kim thành ai không biết vũ kỹ của ta dù là do tỉ tỉ dạy, nhưng còn cao hơn tỉ tỉ.”

Mã Siêu cười lớn: “Ta tin

tưởng vũ kỹ của nàng do tỉ tỉ nàng dạy. Có điều nếu nói nàng là một vũ

nữ, ta không tin. Đoàn của các nàng tới Kim thành, chỉ sợ không phải vì

ca vũ mưu sinh chứ?” nói xong nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Sử Nhã cùng ta bất vi sở động*, ta tiếp tục rót rượu chia thức ăn, Sử Nhã liền nói: “Lời này tướng quân nói tôi càng không hiểu. Tỷ muội chúng tôi vốn là dùng ca vũ để mưu

sinh, tướng quân nói không phải, vậy ngài nghĩ chúng tôi có thể làm gì?”

Mã Siêu lắc đầu: “Không rõ, nhưng mà, theo thân thủ của các người, ám sát vài người, chắc không thành vấn đề chứ?”

Sắc mặt ta lập tức biến đổi,

đồ ăn trong tay rơi xuống đất, vội ho khan vài tiếng khỏa lấp. Sử Nhã nở nụ cười: “Tướng quân nói đùa rồi. Ám sát? Nữ nhi chúng ta làm Yêu Ly** sao được.”

Mã Siêu cười lớn nói: “Yêu Ly có là gì, chẳng qua là tử sĩ. Thân thủ cô nương mạnh hơn hắn rất nhiều, có thể dùng mềm mại thướt tha, mau lẹ linh hoạt để mô tả. Không chỉ có

cô nương, đến vị hộ vệ ngoài cửa kia của nàng, võ nghệ cũng không thể

coi thường!”

Sử Nhã liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, rồi lại nhìn ta, xong mới cười nói: “Tướng quân thật biết chê

cười. Lam tiểu tử kỹ thuật đánh xe không tệ, nói võ nghệ, làm gì có, hắn chẳng qua là một hán tử cao lớn thôi, khiến tướng quân hiểu lầm.”

Mã Siêu cười: “Vậy sao? Phó tướng của ta đây cũng thân thể cao lớn, hay là cho bọn họ thử tài, xem ai thân thể tốt hơn?”

Sử Nhã nghiêm sắc mặt, muốn

nói gì đó, ta vội vàng mở miệng: “Ai da, Mã tướng quân, như vậy sao

được? Tục ngữ nói rất đúng, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, phó

tướng này của ngài vừa trông đã thấy là một nhân vật lợi hại, thuộc hạ

kia của chúng ta cái gì cũng không biết, sao có thể cùng Bàng tướng quân so tài! Nào nào, để tiểu nữ kính Bàng tướng quân một chung, xem như xin ngài buông tha cho Thương Lam nhé.”

Bàng Đức lắc đầu: “Ta rất để ý tiểu tử kia, so tài với hắn cũng được.”

Mã Siêu cũng nói: “Yên tâm,

ta đã dặn hắn không đả thương thuộc hạ của các người.” Rồi đưa mắt ra

hiệu, Bàng Đức rút chân đi ra ngoài.

Chú thích:

* Bất vi sở động: không có hành động gì.

** Yêu Ly: một thích khách nước Ngô thời Chiến quốc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 200
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...