Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ánh mặt trời giữa

trưa xuyên qua bóng râm chiếu rát mặt, ta miễn cưỡng mở mắt, thật mệt

mỏi! Tôn Sách nằm bên cạnh nhìn ta như vậy liền bật cười. Ta quay đầu

sang nhìn hắn: “Huynh còn có thể cười sao? Ta còn chưa từng chịu khổ như vậy đâu, thật muốn đánh cho huynh một trận.” Tôn Sách uể oải nói dỗi:

“Ngươi nhàn nhã đã quen, ăn chút khổ cũng tốt!” Ta nổi giận: “Còn dám

nói? Đều tại huynh cả! Nói nhiều như vậy mà không chịu nghe. Thật sự cứ

để cho huynh bị thương nặng, đau chết đi xem còn cười được nữa không.”

Tôn Sách thở dài: “Thật không ngờ Cao Thuận lợi hại vậy, lần này chịu

thiệt lớn rồi.”

Ta lườm hắn nói: “Bá Phù, huynh cảm thấy

vì giấc mộng của mình khiến nhiều người chết như vậy có đáng hay không?” Tôn Sách không cần suy nghĩ: “Sao lại không đáng? Cũng không phải là

đáng giá hay không. Loạn thế này chính là kịch trường để các anh hùng

thi triển tài hoa, ngươi không tranh bá, người khác sẽ tranh, ngươi

không giết người, người ta sẽ tới giết ngươi. Ngươi cũng là người vào

nam ra bắc, chẳng lẽ còn không hiểu sao?” Ta cười khổ: “Ta hiểu. Nhưng

mà, chúng ta đừng tham dự vào có được không? Bá Phù, đừng tiếp tục đánh

nhau nữa được không? Ta rất sợ, sợ một ngày nào đó ta sẽ vĩnh viến mất

huynh và Công Cẩn, mất đi bằng hữu như các người, thật đấy.” Lúc chúng

ta trở thành địch nhân, ta sẽ thật sự mất đi các ngươi, chúng ta sẽ phải một mất một còn. Đến lúc đó ta có thể xuống tay sao? Các ngươi sẽ hận

ta đến mức nào? Ta có phải nên rời khỏi bọn họ, từ bỏ tình cảm bằng hữu

này không?

Tôn Sách nhìn ta: “Cám ơn ngươi, Tử Vân, ngươi lại cứu ta một lần. Ta biết ngươi lo lắng cho chúng ta, nhưng mà, nếu

đã bước vào, sẽ không thể lui lại. Mặc kệ sau này ra sao, chúng ta vĩnh

viễn vẫn là bằng hữu.” Hắn nói đúng, đã bước vào sẽ không thể trở ra. Ta thở dài: “Bỏ đi, không nói nữa, huynh ngủ thêm một lát, tối chúng ta

còn phải lên đường! Ôi, cả người bẩn thỉu, đợi lúc về phải tắm rửa thật

kỹ, trời ạ, hôi quá.” Còn không phải nữa, áo trắng trên người đều đã

thành màu xám, nhăn nhúm, bẩn thỉu.

Tôn Sách cười: “Ngươi đúng là đã quen hưởng thụ. Có điều, Tử Vân, trên người ngươi không có

mùi, còn có một mùi hương nhàn nhạt, ngươi sẽ không giống nữ nhân dùng

hoa tắm rửa chứ? (là ta dạy Tiểu Kiều tỷ tỷ) Thật là có tiền. Còn nữa,

bộ dáng ngươi lúc ngủ rất ngoan.” Mặt ta đỏ lên: “Xem ra thương thế của

huynh đã khá lên rồi, một ngày ôm huynh ta chết mệt như vậy, huynh còn…

Dám nhìn lén ta ngủ. Dứt khoát lần này về ta sẽ không để ý tới huynh

nữa.” Tôn Sách cười lớn, rồi bật ho: “Khụ, khụ…” Ta nhìn hắn: “Đáng đời, cứ cười đi, động miệng vết thương chưa, đau chết chưa, đau chết huynh

mới tốt.” Thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, ta lại mềm lòng, vội vã bôi thuốc cho hắn.

Tôn Sách hồi phục lại, thở hồng hộc còn cố nói: “Ta không nhìn lén, vì ta không động đậy được, ngươi ngủ trước mặt ta,

ta lại không phải người mù, không nhìn sao được? Tử Vân, người khác đều

nói Công Cẩn là một mỹ nam tử, kỳ thật ngươi còn đẹp hơn hắn nhiều,

nhưng mà ngươi có chút yếu đuối, không có khí khái anh hùng của Công

Cẩn. Có điều, nam tử nhu mỹ như ngươi cũng ít có.” Ta nhìn hắn: “Người

ta đâu chỉ nói như vậy. Họ còn nói, Tôn lang ở Giang Đông là mỹ nhan tư, Chu Lang là mỹ thiếu niên, một đôi người ngọc, lại sánh đôi với hai đại mỹ nữ, hoa tỷ muội, khiến người ta hâm mộ, ta không thể sánh được.” Tôn Sách cười cười: “Tử Vân, để ta dạy võ cho ngươi! Ngươi chỉ biết mấy thủ thuật nhỏ (dĩ nhiên ta phải kể chuyện tạt vôi cứu hắn), chung quy không dùng được.” Ta cười gian: “Ta không thèm học, võ nghệ huynh tốt như vậy cũng không bằng đám vôi của ta.” Tôn Sách lắc đầu: “Ngươi đó, mấy trò

đó có thể dùng được bao nhiêu lần?” Ta cười: “Có thể dùng mấy lần thì

dùng. Lần này vận khí không tồi, Cao Thanh An tướng quân không tự mình

truy đuổi chúng ta, nếu không khó nói.”

Tôn Sách không

cười nữa: “Tử Vân, Cao Thuận có nhận ra ngươi không? Lỡ…” Ta lắc đầu:

“Không biết. Lúc ấy trời tối, ta lại che mặt, hắn không thể nhìn thấy

ta. Với lại lúc ta tạt vôi, hắn quay đầu tránh, tuyệt đối không nhìn tới ta.” Tôn Sách gật đầu: “Vậy thì tốt, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.” Ta tùy tiện nói: “Tào công sớm biết quan hệ giữa ta với các huynh, ông

ta cũng không nói gì!” Tôn Sách thở dài: “Ngươi ở chỗ này làm ăn với

việc cứu ta là hai chuyện khác nhau đó!” Ta cười: “Đừng dọa ta, đừng nói ông ta biết ta cứu huynh, cho dù biết ta cũng không sợ. Tình bằng hữu

thôi!” Tôn Sách không nói gì. Kỳ thực, bản thân ta cũng không chắc Cao

Thuận có nhận ra ta hay không, trở về làm thế nào giải thích cho Tào

Tháo cũng đau đầu. Có điều, chuyện đã rồi, trở về nói ra Tào Tháo chắc

cũng không vì vậy mà lấy đầu ta đâu!

Ta mang theo Tôn

Sách vừa đi vừa ngừng, sáu ngày sau cuối cùng cũng tới kênh đào ở Cao

Bưu. Ngày hôm đó chúng ta cũng giống mấy ngày trước, trốn vào rừng nghỉ

ngơi, chuẩn bị buổi tối tìm tìm chỗ qua sông. Trong mười ngày đi lại,

thể lực ta đã cạn kiệt, lương thực vị cô nương kia chuẩn bị cho chúng ta đã gần hết, toàn bộ ta để dành lại cho Tôn Sách, bản thân miễn cưỡng

tìm chút đồ lèn bụng, thật sự vừa mệt vừa đói, thật hâm mộ Tiểu Bạch,

chỉ cần ăn cỏ cũng no bụng. Tình hình Tôn Sách càng không tốt, cuộc sống trốn chạy như vậy, khiến thương thế của hắn tái phát, mà thuốc trên

người cũng chỉ đủ dùng vài ngày nữa, phải tìm một tòa thành để mua

thuốc, nhưng lại lo để hắn một mình ở lại. Thấy khuôn mặt tái nhợt của

Tôn Sách, lông mày nhíu chặt, càng lúc càng ít cười, ta mặc dù biết hắn

khó chịu, vẫn hung hăng gây chuyện với hắn, có điều hắn thật sự không

còn khí lực đấu với ta.

Bên này ta cùng Tôn Sách đang

trốn chạy, Lăng Thao bên kia đã vội muốn điên. Ở phụ cận Hu Dị tìm kiếm

vài ngày, một chút kết quả cũng không có. Ngày nọ có thủ hạ chạy tới

báo, nói có nghe được tin tức, lúc tìm kiếm trên đường tới Thành Đức, có người phát hiện giáp trụ của Ngô hầu có mang vết máu, người của Tào

Tháo đang ở bên đó điều tra. Lăng Thao nóng ruột mang theo mấy thủ hạ

tới tìm. Có điều bọn họ tới chậm, ta đã đưa Tôn Sách rời khỏi thôn trang đi về phía nam. Ở đó tìm ba ngày không có kết quả, Lăng Thao để lại một nhóm tiếp tục tìm, bản thân dẫn người cũng đi về nam. Hắn suy đoán ở

đây nhiều người tìm kiếm như vậy, chủ công không thể ở lại. Nhưng mà,

hành động của họ ở đây lại bị đối phương phát hiện. Người cầm đầu đội

điều tra kia là một kẻ thông minh, hắn không vội báo tin (muốn lập công

lớn), mà mang theo mấy huynh đệ đuổi theo bọn Lăng Thao.

Ta đang nghĩ làm thế nào trộm thuyền qua sông, bờ bên kia đã có người đưa

thuyền tiến sang. Chu Du thật vội vã, ra roi thúc ngựa tới tận bờ sông.

Hắn không đi Hu Dị, mà bảo mọi người tản ra, tìm dọc theo bờ sông. Cuộc

chiến Hu Dị đã kết thúc nhiều ngày, Tôn Sách không thể nào vẫn còn ở gần Hu Dị, huống chi ta cũng mất tích. Người khác không quan tâm ta, nhưng

hắn quan tâm, biết ta đi theo Tôn Sách, lại không thấy tin tức của ta,

Chu Du liền đoán được hai chúng ta ở chung một chỗ, hắn chỉ là không

khẳng định được chúng ta ai cứu ai thôi. Cho nên, lúc này bọn họ ở bên

kia sông cướp thuyền mà sang (chủ thuyền bỗng nhiên mất mạng, ôi).

Trời tối đúng là thời điểm làm chuyện xấu, huống hồ hôm nay không trăng. Ta

cố nén lòng, giấu Tôn Sách ở một đạo quán cũ nát (có lẽ là thờ hà bá),

bản thân mò tới bên bờ sông, xem có thể trộm thuyền hay không. Đi dọc

một đoạn, một chút khói lửa cũng không thấy, không phải xui xẻo vậy chứ? Ta vừa than thở vừa nhìn kỹ xung quanh. Đi thêm một đoạn nữa, cảm giác

chỗ này chẳng có một bóng người, ta đành quay trở lại, định đi thử sang

hướng khác. Lúc ta về tới chỗ cách đạo quán không xa, phát hiện trên mặt sông có một con thuyền, thật cao hứng, vội vàng cúi người chờ thuyền

cập bờ. Không lâu sau, thuyền vào tới nơi, thật sự là một con thuyền

nhỏ, trên thuyền có mười mấy người nhảy xuống.

Ta đang

cao hứng, bỗng thấy đám người kia hướng đạo quán đi tới. Ta kinh hãi

không có thời gian nghĩ ngợi nữa, nếu như bọn họ phát hiện Tôn Sách thì

thảm rồi. Ta cố ý vươn người đứng dậy chạy tới con thuyền nhỏ, đem

thuyền đẩy ra, các ngươi sẽ đuổi theo ta chứ? Động tác của ta quả nhiên

kinh động mấy người trên bờ, bọn họ nhìn thấy có người chạy tới thuyền,

cũng lập tức quay người trở lại, trong tay hình như đều có vũ khí, ấy,

phản ứng sao lại dữ dội vậy? Ta giật mình, vừa định nhảy xuống nước, đã

có hai người vọt tới thuyền, vừa lúc chặn trước mặt ta. Ta không có tâm

tình than thở, thấy đám người cầm vũ khí vây lại, từ từ lùi về phía sau, vội vàng bịa đặt giải thích hành vi vừa rồi (ta không ngu mà động thủ,

còn chưa tới tình trạng bất đắc dĩ): “Các vị, các vị, các vị đừng như

vậy, ta không phải người xấu, ta chỉ…” Không đợi ta nói xong, trong đám

người đối diện chợt có tiếng thét kinh hãi: “Ngươi là Tử Vân sao? Trời

ạ.” Ta giật mình, ngồi bệt xuống đất mếu máo: “Công Cẩn, trời ơi, là

Công Cẩn.”

Chu Du dẫn đám người Trung Xung tiến lại đỡ ta đứng dậy: “Sao ngươi lại ở đây? Bá Phù có phải ở cùng ngươi không?” Ta

nghẹn ngào gật đầu: “Đúng, đúng, chúng ta thật khổ…” Chu Du vội hỏi: “Bá Phù đâu? Có khỏe không?” Ta ổn định lại cảm xúc của mình rồi nói:

“Không ổn lắm, các người đi theo ta.” Chu Du trong lòng căng thẳng, dẫn

mọi người theo ta chạy vào đạo quán. Lúc Chu Du ôm Tôn Sách từ sau pho

tượng cũ nát bước ra, mọi người khóc òa, bao nhiêu ngày lo lắng, huống

hồ, Tôn Sách trước mặt bọn họ vẫn mang bộ dáng sắp chết. Nhưng Tôn Sách

nhìn thấy bọn họ liền thở phào, cười nói: “Ta không chết, các ngươi khóc cái gì?” Ta lúc này cũng bình tĩnh trở lại: “Tốt rồi, các người đã tới, ta an tâm rồi. Các người cứ yên tâm, thương thế Bá Phù tuy nặng nhưng

không nguy tới tính mạng.” Mọi người đều thở phào nhẹ nhóm.

Chu Du lập tức hạ lệnh, cho thân binh gọi bọn Chu Trị ở bờ bên kia sang. Ta sửng sốt: “Sao còn muốn qua đây? Chúng ta cần phải sang đó chứ! Chẳng

lẽ không đi Quảng Lăng?” Tôn Sách cũng sững sờ. Chu Du thở dài: “Lúc

chúng ta về được đó có lẽ Trình đô đốc đã trở về Đan Đồ, tới cũng vô

ích, phải mau chóng trở lại Đan Đồ thì hơn! Chúng ta đi từ chỗ này xuống hạ du, sau đó qua sông sẽ gần Đan Đồ hơn, không dễ bị phát hiện.” Tôn

Sách vội hỏi: “Chiến sự bất lợi sao? Hay là ta…” Ta đã hiểu rõ, lập tức

nói: “Công Cẩn nói rất đúng, mặc kệ chiến sự thế nào, huynh về Đan Đồ

dưỡng thương trước đã.” Chu Du gật đầu: “Không sai, Bá Phù yên tâm, lão

tướng quân có kinh nghiệm cầm quân, không sao cả đâu, chúng ta trở về

trước rồi nói.” Tôn Sách không nói gì. Ta vội bảo người tới chỗ rừng cây chúng ta ẩn thân ban ngày, đem cáng tới, đã có người, chuyện gì làm

cũng dễ. Lại bảo bọn họ lấy đồ ăn cho Tôn Sách (hai ngày qua hắn ăn cũng không no), dặn dò xong mấy việc này, tinh thần ta thả lỏng, nằm xuống

ngủ luôn, quá mệt mỏi.

Tôn Sách dựa vào người Chu Du,

nhìn ta nằm xuống đã ngủ, liền thở dài: “Tử Vân vì ta chịu khổ, trên

người hắn cũng bị thương. Công Cẩn, hắn lại cứu ta một lần. Các ngươi

chuẩn bị ít thức hăn, đợi hắn tỉnh sẽ dùng. Vài ngày qua hắn cũng chẳng

ăn được gì, cứ tưởng ta không biết, gạt ta nói có ăn, thực ra…” Hắn

không nói được nữa. Chu Du gật đầu: “Nhận được tin huynh mất tích, cũng

không thấy hắn đâu, tôi cũng đoán hai người ở một chỗ. Hắn yếu ớt như

vậy, lại quen hưởng thụ an nhàn, có thể chống đỡ tới hôm nay là quá

giỏi. Tử Vân cũng thật lợi hại, công phu giữ mạng không tồi, tình huống

loạn lạc như vậy còn có thể cứu huynh chạy thoát, tôi cứ cho rằng huynh

cứu hắn.” Tôn Sách cười, đơn giản nói kinh nghiệm của chúng ta: “Đệ nói

đúng, nếu nói giữ mạng, chúng ta không bằng hắn, ta bảo hắn học võ, hắn

cười nhạo ta, nói võ nghệ cao tới đâu cũng không bằng vôi bột của hắn.”

Chu Du cười: “Tên gia hỏa này, mấy chiêu cổ quái thật nhiều, khó trách

hắn làm ăn tốt như vậy!”

Bọn họ chờ ta tỉnh lại, sắc trời đã sắp sáng, đám người Chu Trị cũng đều đã tới. Ta mở mắt mông lung

nhìn thấy mọi người, nửa ngày mới nghĩ ra chuyện tối qua, chua xót cười: “Ai, thật không tin nổi chúng ta chia tay đã lâu như vậy, ta cứ cho

rằng chuyện mấy ngày nay chỉ là mơ.” Chu Du bọn họ vừa buồn cười, vừa

thương tâm, vội vàng bảo ta ăn chút đồ, sau đó sẽ lên đường. Lúc này ta

mới có cảm giác đói không chịu nổi, vừa nhét thức ăn lia lịa vào mồm,

vừa nói lung tung: “Trời ạ, đói chết ta mất, có đồ ăn mà không sớm đánh

thức người ta.” Chu Du vội nói: “Chậm một chút kẻo nghẹn.” Tôn Sách cũng quay đầu rơi lệ.

Đợi lúc mọi người chuẩn bị xong, mới

thảo luận lộ tuyến xuôi nam. Ta không biết tình hình ở Quảng Lăng, tuy

rằng đoán được bọn Cao Thuận sẽ tập kích quân tiếp viện bên Ngô, cũng

không nghĩ ưu thế lại nghiêng hẳn về một bên như vậy. Nghe xong tường

thuật của Chu Du, trong lòng Tôn Sách thật đau đớn, còn ta nghĩ tới tình cảnh trước mắt: “Công Cẩn, theo huynh nói, bên kia sông nhất định sẽ có tai mắt của Tào quân? Ý của ta là, Tào quân ở Hu Dị và Thành Đức đều

tập trung ở trăm dặm xung quanh thôn trang ta và Bá Phú tạm lánh kia,

bên kia sông nhất định cũng có quân kiểm soát người xuôi nam, bên này

sông đúng là an toàn hơn, chúng ta chỉ cần đi dọc theo sông về phía nam

là được.” Chu Du gật đầu: “Không sai, chúng ta trên đường từ Quảng Lăng

tới đây đều phải đi đêm lẩn trốn, sợ kinh động kẻ địch. Lúc này xem ra

cảnh giới bên này còn lỏng lẻo một chút, chỉ có từ đây xuôi về nam, ra

tới cửa sông mới qua sông, may ra tìm được đại quân đoàn tụ.”

Có tới hơn trăm người, lại nghĩ tới nơi đây đã là biên địa thành Thọ Xuân, nguy hiểm giảm đi rất nhiều, chúng ta quyết định ngày đi đêm nghỉ.

Nhưng mà, Tôn Sách chỉ có thể khiêng đi, để thương thế hắn ổn định lại,

ta đề nghị nên đi chậm một chút, ảnh hưởng tới tiến độ xuôi nam. Hai

ngày sau, Lăng Thao mang theo người tìm được chúng ta, đương nhiên, đám

theo đuôi kia cũng đuổi tới, mà chúng ta không biết gì cả. Chính vì thế, trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong niềm vui gặp mặt, nguy hiểm đã ập tới.

Kẻ theo đuôi kia muốn một mình lập công,

không nghĩ tới tìm được Tôn Sách nhưng nhân số đố phương không nằm trong khả năng đối phó của hắn, không chỉ có quân còn có đại tướng. Hắn liền

nhân thời cơ, cho hai huynh đệ chạy tới thành trấn gần đó báo tin, còn

mình mang theo mấy người còn lại từ từ bám theo. Đợi lúc Chu Du phát

hiện có người theo dõi, đã là chuyện hai ngày sau, lúc ấy, chúng ta đang chuẩn bị tới Hà Đông. Tuy rằng có thể giải quyết kẻ đeo bám kia rất

nhanh chóng (ta không muốn, nhưng bọn chúng không thể giữ lại, chỉ trách mạng bọn họ quá ngắn thôi), chúng ta cũng biết rằng hành tung đã bại

lộ, Tào quân sẽ rất nhanh kéo tới, nói không chừng, bên kia sông đã

chuẩn bị sẵn mẻ lưới đợi chúng ta sa vào.

Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng ta hạ quyết tâm, gọi Chu Du nói: “Công Cẩn, tình hình

không ổn, ta nghĩ ra một cách giúp chúng ta thoát hiểm.” Chu Du lập tức

hỏi: “Biện pháp gì?” Ta cắn răng một cái, nói: “Huynh cùng hai vị Lăng,

Chu tướng quân cùng đại bộ phận nhân mã mang theo Bá Phù tiếp tục xuôi

hạ du, đến cửa sông thì qua sông; ta mang vài người còn lại, chạy tới

Lịch Dương, giả bộ qua sông trở lại Khúc A. Các người trên đường xóa dấu vết đi, chúng ta bên này cố ý để lại dấu hiệu giống của tên kia, dẫn

truy binh đuổi theo.” Chu Du sửng sốt, lập tức nói: “Phương pháp rất

hay, có điều các ngươi đi cùng Bá Phù, ta dẫn người tới Lịch Dương.” Ta

cố ý bĩu môi: “Được rồi, đừng xung phong làm anh hùng, lúc này tính mạng của Bá Phù cùng các người mới là quan trọng. Ta chỉ là một thương nhân, có quan hệ gì đâu? Dù bị đuổi theo, chỉ cần trong đội không có các

người, ta có thể nói chúng ta là một thương đội, làm được gì đây? Còn

nữa, địa hình bên này huynh thuộc bằng ta không? Hơn nữa, nếu nói chạy,

Tiểu Bạch của ta rất giỏi nhé!” Chu Du không nói được gì thêm.

Tôn Sách nghe xong chủ ý này kiên quyết phản đối. Nhưng dưới sự kiên trì

của ta, mọi người cũng ủng hộ (Chu Du một câu cũng không nói, Tôn Sách

so với ta vẫn quan trọng hơn), phương án này vẫn được thông qua. Ta mang theo ba mươi người chạy tới Lịch Dương, còn lại tiếp tục xuôi nam. Kỳ

thực mọi người trong lòng đều rõ, con mồi dẫn dụ rất nguy hiểm, có thể

thoát hay không không đơn giản như ta nói. Có điều, vì để Tôn Sách an

toàn trở về, nguy hiểm này nhất định phải có người gánh vác. Trong đám

người đó, ta có lý do đầy đủ để tiếp nhận, đương nhiên không phải lý do

ta nói, mà là: bất kể thế nào, ta cũng không phải người Đông Ngô, mà Chu Du, Chu Trị, Lăng Thao so với ta đều quan trọng hơn. Ta hiểu rõ chuyện

này mới chủ động đề xuất nhận nhiệm vụ. Tôn Sách cùng Chu Du vừa cảm

động vừa khó chịu trong lòng, nhất là Tôn Sách, giữ tay ta không chịu

thả, ta chỉ biết an ủi hắn: “Huynh cũng không phải không biết bản lĩnh

chạy trốn của ta, việc nhỏ này có thể làm khó ta sao? Yên tâm đi, ta sẽ

cho người báo tin tốt cho huynh, huynh mau trở về dưỡng thương cho tốt,

lần tới ta đến còn tiếp ta uống rượu.” Tôn Sách cắn răng quay đầu, không nhìn ta nữa.

Trước khi chia tay, ta gọi Chu Du vào dặn:

“Công Cẩn, huynh phải nhớ, giữ Bá Phù ở Đan Đồ, dưỡng thương xong mới

trở về. Ngàn vạn lần phải chú ý người kia!” Sắc mặt Chu Du nghiêm trọng

gật đầu: “Ta biết nên làm thế nào, ngươi yên tâm, ta sẽ đích thân chăm

sóc Bá Phù, giống như lần ở Khúc A vậy.” Ta lấy một gói thuốc đưa cho

hắn nói: “Dùng thuốc của ta đi, thuốc của người khác đừng dùng. Cẩn thận đừng mắc sai lầm.” Chu Du gật đầu: “Ngươi cũng phải để ý đó! Thấy tình

hình không ổn phải chạy ngay, hiểu chứ? Chúng ta ở đây nhiều người không có vấn đề gì, ngươi đừng vì lôi kéo kẻ địch mà trì hoãn thời gian chạy

trốn.” Ta cố ý cười khẽ: “Yên tâm đi, nói bản sự chạy trốn, các huynh có ai bằng được ta? Với lại, truy binh ở nơi này không có đầu óc nhanh

nhẹn của ta, làm sao đấu lại với ta?” Chu Du cười khổ: “Tử Vân, xin lỗi, ta…” Trong lòng hắn cũng khổ sở. Ta nhún vai: “Nói gì vậy? Vì huynh và

Bá Phù, ta mới đồng ý mạo hiểm, nếu đổi là ta, huynh cũng sẽ làm như vậy đúng không? Chúng ta là bằng hữu đó.” Chu Du rưng rưng: “Không, Tử Vân, chúng ta không còn là bằng hữu bình thường, chúng ta là huynh đệ, là

huynh đệ sinh tử.” Ta đỏ mặt.

Kỳ thực, đề xuất chủ ý này, ta cũng có tính toán riêng. Từ lúc xuất binh tới Quảng Lăng đến giờ đã

hơn một tháng, lúc này đã cuối tháng sáu. Trận chiến Quan Độ ác liệt như vậy, ta sao có thể vắng mặt? Nếu quả thật qua sông cùng Tôn Sách,

thương thế Tôn Sách chưa khỏi ta đừng hòng chạy được, thời gian sẽ bị

trì hoãn, Quan Độ còn nhiều việc cần ta làm. Cho nên, việc ta làm lần

này, một là giúp bọn Tôn Sách an toàn trở về, hai cũng là kế thoát thân

của ta! So với chân tâm của Tôn Sách và Chu Du, ta thật sự xấu hổ vô

cùng. Không dám nói gì thêm, ta cáo biệt bọn họ, đầu cũng không dám quay lại, sợ nhìn thấy ánh mắt của Tôn Sách cùng Chu Du nhìn theo, vội vàng

ra đi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...