Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 205

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sắc trời dần tối, ca múa cũng sắp

xong, mọi người uống đã nhiều rượu, không ít người bắt đầu choáng váng,

ta từ từ ăn uống, nghĩ xem làm thế nào để rời đi, dù sao không thể cứ

vậy đứng lên bỏ đi! Đúng lúc ấy, đột nhiên ta cảm giác được một ánh mắt

dừng lại trên người không đi, người nhìn ta không ít, có hâm mộ, có kính ngưỡng, có ghen tị, nhưng ánh mắt này lạnh như băng, tràn ngập sát khí. Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người đều đang uống rượu,

vừa cười vừa nói, cũng không nhìn ta chăm chú, nhưng ánh mắt kia không

hề rời đi, xem ra không phải người trên đài.

Ngay lúc ta muốn đứng lên

tìm, ánh mắt đã rời đi, nhưng ta cảm giác nó không hoàn toàn rời khỏi,

trong không khí vẫn còn sát khí tồn tại. Ta nghi ngờ nhíu mày, vào thời

điểm thế này sao lại có sát khí tồn tại, là ai? Sát khí của hắn là nhắm

vào ta sao? Hay là ta đa nghi? Ngẩng đầu, ta ngoài ý muốn lại bắt gặp

ánh mắt Lữ Bố đang chăm chú nhìn ra bên ngoài đài, giống như đang quan

sát gì đó. Thấy ta nhìn, Lữ Bố thu hồi ánh mắt lại nhìn ta, chậm rãi gật đầu, tỏ rõ nghi ngờ của ta cũng là nghi ngờ của hắn. Xem ra, đây không

phải là do ta đa nghi. Ta gật đầu với Lữ Bố, ám hiệu ta và hắn cùng

chuẩn bị kỹ càng, bất kể người này nhắm vào ai cũng sẽ không thực hiện

được.

Linh cảm của ta và Lữ Bố vô

cùng chính xác, Tào Tháo cười cười vừa đi kính Thôi Diễm một chung rượu, đang lảo đảo cước bộ trở lại chỗ ngồi, một mũi tên phá không mang theo

sát khí mãnh liệt nhắm thẳng vào hậu tâm Tào Tháo bắn tới. Chuyện đột

nhiên xảy ra, khiến đại đa số người trên đài thậm chí không hề nghe thấy tiếng xé gió, Tào Tháo cũng không chút phản ứng, người này nắm thời cơ

vô cùng tốt.

Nói thì chậm, thật ra rất

mau, ngay lúc tên sắp bắn trúng lưng Tào Tháo, ta cùng Lữ Bố đã xuất

thủ, chung rượu trong tay đồng thời đánh trúng mũi tên, tiếng vỡ thanh

thúy vang lên khiến mọi người giật nảy mình. Tào Tháo tỉnh tỉnh mê mê

xoay người lại, vừa đúng lúc mũi tên rơi ngay trước người ông ta, đồng

thời rơi xuống còn có chung rượu của ta và Lữ Bố đã bể nát, có thể thấy

thích khách này sức mạnh lớn hơn.

Đồng thời lúc ta và Lữ Bố ném ra chung rượu, cũng vươn người đứng dậy, ta sải bước tới trước người

Tào Tháo, còn Lữ Bố xông xuống đài về hướng mũi tên bắn tới, là ở trên

núi bên trái tướng đài. Ngay lúc Lữ Bố xông tới, mũi tên thứ hai cũng

bắn lên, ta dùng một chiếc đũa hất văng nó, lực chú ý tập trung vào mũi

tên thứ ba theo ngay sau, trên mũi tên có gì đó, ta khẽ vươn tay bắt

lấy. Sức mạnh của mũi tên này không bằng hai mũi trước, phương hướng

cũng nhắm vào chỗ của ta, rõ ràng là bắn cho ta. Ở một nơi xa như vậy có thể bắn liền ba mũi tên, tên thích khách này công phu cũng rất cao.

Đám người Tào Tháo từ trạng

thái kinh hồn tỉnh táo lại, Tào Tháo một tay đẩy Phong Nguyên đứng trước mặt mình ra, xông qua Điển Vi cùng đám võ tướng che bên ngoài, sau đó

mới đi tới trước mặt ta. Ta đã xem xong mảnh gấm mỏng cột trên mũi tên,

cất vào trong ngực, chậm rãi nói với Tào Tháo: “Đại nhân yên tâm, người

này không phải thích khách, cũng không nhắm vào đại nhân, vốn là khiêu

chiến với ta mà đến.”

Tào Tháo nhíu mày: “Tráng sĩ, không sao chứ?”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Người

này dây dưa với ta rất lâu rồi, hôm nay lại chọn phương pháp này. Ta vốn tiếc công phu của hắn, không muốn thương tổn hắn, hắn lại càng quá

đáng, lỡ thật sự làm đại nhân bị thương, ta tất không bỏ qua.”

Ta biết thích khách này nhắm

vào Tào Tháo mà tới, nhưng trong trường hợp này, sẽ khiến mọi người cảm

thấy khác thường, đối với Tào Tháo có ảnh hưởng quá lớn, lại nói thủ

đoạn trả thù của Tào Tháo, sợ là cả Nghiệp thành và Hứa Đô sẽ hứng chịu

một đợt gió tanh mưa máu, cho nên ta một mình gánh vác, để tất cả mọi

người cho rằng đây chẳng qua là cách giang hồ khiêu chiến mà thôi.

Ta nói xong, cơ hồ mọi người

đều thở phào nhẹ nhõm, đến Tào Tháo cũng tin, ông ta cười nói: “Đám

tráng sĩ các người, làm chuyện luôn ngoài dự đoán. Tráng sĩ, người này

cũng là cao thủ, ta không sao cả, ngài không nên làm hại hắn.”

Ta thấp giọng trả lời: “Đại

nhân có lệnh, ta sẽ bỏ qua cho hắn lần này. Đại nhân, việc này ta muốn

nhanh chóng giải quyết, xin cáo lui trước.”

Không đợi Tào Tháo giữ lại,

ta vội vàng nhảy xuống tướng đài, hướng bên trái núi chạy tới. Nửa

đường, Lữ Bố cũng vừa quay lại, nhìn thấy ta, hắn lắc đầu nói một câu:

“Nhớ để ý.”

Ta gật đầu: “Ôn hầu, bảo Điền tướng quân cùng Phong Nguyên âm thầm tăng cường phòng vệ cho đại nhân,

ta đi giải quyết hắn.”

Lữ Bố tỏ vẻ đã hiểu, ta lướt

qua bên cạnh hắn, hướng trên núi mà đi. Tìm kiếm một hồi, rất nhanh đã

xác định được vị trí của thích khách, nơi này cách đài điểm tướng ít

nhất năm trăm bước, tuy địa thế cao cũng có chút tác dụng, nhưng bắn

liền ba mũi tên, lực tay của kẻ này cũng quá mạnh mẽ, đổi lại là ta, căn bản không có sức, đến Lữ Bố sợ là cũng không thể. Trên núi không để lại dấu vết gì, ta sờ sở mảnh gấm trong ngực, trên đó dùng một cành cây bị

đốt viết: giờ tý, sau miếu sơn thần.

Trở lại ngôi miếu nhỏ sau

núi, Tần Dũng đã ở trong phòng, thấy ta trở về liền cười: “Công tử quá

uy phong, giáo huấn Bàng Đức rất hay, thật hả giận. Có điều, Thất gia

trở về sẽ chịu đủ.”

Ta cười ảm đạm: “Hả giận là được rồi, Tiểu Lam cùng hắn quan hệ không tệ, các ngươi đừng chỉnh hắn nữa.”

Tần Dũng vui vẻ: “Xem ngài nói kìa, không có mệnh lệnh, chúng tôi cũng không chỉnh người ta.”

Ta suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Ngươi ở chỗ nào?”

Tần Dũng ngạc nhiên một hồi mới nói: “Bên trái tướng đài trên núi. Ở đó nhìn xuống sân rất rõ.”

Đúng vậy, thích khách rất lợi hại. Ta đem mảnh gấm mỏng lấy ra cho hắn xem: “Việc đêm nay rất khó.

Người này tuyệt đối là cao thủ, ta cũng không nắm chắc.”

Tần Dũng đọc xong nói: “Sao lại thế? Ai vậy? Hắn muốn…”

Hắn nói còn chưa dứt lời, ta vội bước ra giật cửa phòng: “Ai ở bên ngoài? Đi ra.”

Một người từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, chăm chú nhìn ta, từng bước tiến vào: “Lợi hại, quả nhiên lợi hại.”

Người này đã nhiều tuổi, chắc trên dưới sáu mươi, tóc một nửa buộc trên đỉnh đầu, một nửa giấu trong

áo choàng, chòm râu hoa râm. Ánh mắt hắn tự nhiên, khí thế lại bức

người, sát khí trong mắt lão ta vô cùng quen thuộc, chính là tên thích

khách kia: “Thì ra là ngươi?”

Lão chậm rãi đi tới trước

bàn, khoanh chân ngồi xuống, sát khí lạnh như băng đã biến mất không

tung tích: “Triệu Như, Triệu công tử, trước mắt còn chưa tới giờ tý, ta

và ngươi uống trà đi. Ta nghe nói trà nghệ của công tử rất cao, có thể

cho lão phu hưởng thụ không.”

Nghe hắn gọi tên ta, ta thật

sự có chút giật mình, nhìn kỹ lại cũng có chút quen mắt: “Ngươi quen

biết ta? Ồ, ngươi cũng là khách nhân ở đây.” Mấy ngày nay trong miếu

chật ních người tới xem náo nhiệt, hắn cùng ta đã từng gặp nhau, nhưng

làm sao hắn biết tên ta?

Lão cười lớn: “Cửu châu

thương nhân, đại thiện nhân Triệu Tử Vân, đại giang nam bắc người quen

biết ngươi không ít đâu! Chúng ta ở Hứa Đô cũng từng gặp mặt. Có điều,

ngươi thì ra lại là Chiến thần trong truyền thuyết, thật khiến ta giật

mình.”

Ta ngồi đối diện hắn, nhìn

ánh mắt khẩn trương của Tần Dũng nói: “Lão nhân gia muốn uống trà, ngươi đi tìm trà cụ tới đây.” Tiếp theo cười nói với thích khách: “Thứ cho

Triệu Như ánh mắt vụng về, không nhận ra ngài, xin chỉ rõ.”

Lão gật đầu mỉm cười: “Ta và

ngươi đã gặp nhau trong Hoàng cung một lần. Lão phu thật sự bội phục

ngươi, ngụy trang quá tốt. Xem ra, ngươi không đơn giản là một thương

nhân, cũng không phải Chiến thần thần bí, ngươi còn có một thân phận bí

mật khác nữa!”

Hoàng cung ở Hứa Đô, ta nhớ ra rồi, hít vào một hơi: “Thì ra là Vương Việt tiên sinh. Chẳng trách công phu như vậy.”

Vương Việt, đại gia kiếm

thuật, chính là một đại tông sư, có danh xưng là đế sư, nghe nói kiếm

thuật của hắn đã đạt tới trình độ thiên nhân, trên đời sợ không ai bằng. Cha mẹ ơi, ta sao lại gặp phải người này. Ta xấu hổ cười cười, lại

không khống chế được tay mình run lên.

Vương Việt đầy hứng thú nhìn ta: “Ngươi đang khẩn trương. Thế nào, sợ ta? Không giống người trong truyền thuyết kể sao.”

Ta cười khổ: “Truyền thuyết cùng sự thật chênh lệch quá lớn. Đối mặt với nhân vật như ngài, nói không sợ là nói dối.”

Vương Việt đối với lời nói

chân thật của ta không chỉ không cười, ngược lại gật đầu: “Đúng vậy. Nếu không phải thấy ngươi vào phòng, ta cũng không nghĩ đường đường Chiến

thần lãnh ngạo, lại là Triệu Như nơi nơi giao hảo, khéo ăn khéo nói. Hai người tương phản lớn như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc.”

Ta thở chậm dần, từ từ bình

tĩnh lại, trả lời lão: “Có một số việc là thân bất do kỷ, ta cũng là bất đắc dĩ, ngài cứ coi như xem kịch là được. Với lại, bất kể là thương

nhân khéo ăn khéo nói hay Chiến thần lãnh ngạo, Triệu Như làm việc không thẹn với lương tâm.”

Ánh mắt Vương Việt nhìn ta

lại lạnh trở lại: “Ngươi châm chọc việc ám sát của ta sao? Triệu Như,

ngươi dám nói chuyện ngươi làm thật không thẹn với ương tâm?”

Tần Dũng đẩy cửa tiến vào: “Công tử, nơi này chỉ có đồ dùng bình thường, miễn cưỡng dùng được thôi.”

Ta ra hiệu hắn mang trà cụ

đặt trước mặt rồi dặn dò: “Ngươi đi ra ngoài coi chừng, không cho kẻ nào tới gần.” Hắn gật đầu đi ra ngoài. Đợi Tần Dũng rời khỏi, ta mới cười

nói: “Tiên sinh, núi hoang miếu nhỏ, chỉ có loại trà cụ thấp kém này,

Triệu Như sẽ cố gắng làm cho ngài vừa lòng.”

Thong thả đun nước, ta nghiền nát lá trà: “Tiên sinh, Triệu Như không có ý châm chọc ngài, Yêu Ly

hành thích Khánh Kỵ, Kinh Kha hành thích Tần vương, đều là việc làm của

tráng sĩ, là thiên cổ kỳ đàm. Nhưng tôi không hiểu nguyên nhân ngài làm

như vậy. Tào đại nhân đắc tội ngài sao? Không có, cho dù ông ấy đắc tội

ngài, ngài cũng không phải người vì ân oán cá nhân mà đi ám sát. Theo

tôi nghĩ, nguyên nhân khiến ngài làm vậy chỉ có một, chính là ngài nhận

ủy thác của người ta.”

Vương Việt thu hồi ánh mắt

lạnh như băng, thản nhiên nói: “Ngươi rất thông minh. Có điều, không có

ai ủy thác, là ta tự nguyện, nguyên nhân chỉ có một, đó là gian thần,

mỗi người đều có thể tru diệt.”

“Gian thần?” Ta mở to mắt:

“Ngài nói là Tào đại nhân sao? Nhưng theo tôi được biết, đồ đệ Sử A của

ngài hiện chính là kiếm sư của Tào đại công tử.”

Vương Việt ung dung cười:

“Môn hạ của ta rất nhiều, Sử A chỉ là một, hắn không phải đối thủ của

ta. Với lại, ai có chí nấy.”

Ta lắc đầu cười khổ: “Nghe tiên sinh nói lời này, Triệu Như không biết nên khóc hay cười.”

Vương Việt lại cười: “Ta cũng không ngờ đường đường Chiến thần lại là ngươi. Đột nhiên nhìn một thân

ảnh quen mắt tiến vào, ta cũng giật mình.”

Ta cười hắc hắc: “Tiên sinh, ngài cho rằng ta sẽ làm trò tiểu nhân, tới bắt ngài?”

Vương Việt lắc đầu: “Cũng

không phải. Bất luận là Chiến thần hay là Triệu Như, cũng sẽ không làm

ra hành vi tiểu nhân này. Lão phu tự tin còn có nhãn lực đó, nếu không,

cũng không một mình ước chiến với ngươi.”

Ta đứng lên, cung kính thi lễ với hắn: “Triệu Như đa tạ tiên sinh.”

Vương Việt cười: “Ngươi không cần cung kính như vậy, hôm nay ta và ngươi chính là sinh tử chiến, ta

sẽ không dừng tay đâu. Bởi vì sự tồn tại của ngươi là trở ngại lớn nhất

của ta, cũng là uy hiếp lớn nhất của chúng ta. Trừ phi…”

Trong lòng ta có chút buồn

khổ: “Ta hiểu, ngài trút giận cho Hoàng thượng. Nếu vậy, Triệu Như không có chuyện gì giải thích nữa, trận chiến này giữa tôi và ngài, không thể tránh được.”

Vương Việt lắc đầu than tiếc: “Ta không hề muốn làm hại ngươi, đáng tiếc, ngươi nối giáo cho giặc, ta không thể không giết chết ngươi. Bởi có sự tồn tại của ngươi, ta không

giết được Tào Tháo.”

Ta cũng thở dài: “Thật xin

lỗi, ta càng không muốn tổn hại tới tiên sinh, nhưng ta cũng phải dốc

toàn lực giết ngài, bởi vì ta không thể để lại uy hiếp với chủ công.”

Đem nước sôi rưới vào tách trà, ta nhìn ánh mắt có chút tịch liêu của

Vương Việt cười: “Nếu không phải vì thế đạo ngày nay, Triệu Như cũng

muốn bái làm môn hạ của tiên sinh. Con người của ngài, kiếm thuật của

ngài đều là khuôn mẫu Triệu Như muốn học tập.”

Vương Việt nhìn thấy sự chân

thành trên mặt ta, thở dài một tiếng: “Ngươi cũng là thiên tài tập võ,

tuổi nhỏ đã có bản lĩnh như vậy. Ta thấy ngươi thân hình nhẹ nhàng, vận

sức vô cùng xảo diệu, có thể gọi là thiên tài tập kiếm. Nếu không phải

ta và ngươi là tử địch, ta thật sự muốn thu ngươi làm đệ tử.”

Ta hướng lão cười rạng rỡ,

hai tay dâng lên trà thơm: “Có câu này của tiên sinh, Triệu Như chết

cũng cam tâm. Kỳ thực, tôi rất mong đợi trận chiến với tiên sinh, có thể lĩnh giáo kiếm thuật siêu phàm của ngài, chính là niềm vui và mục tiêu

lớn nhất của võ giả như tôi. Tôi nghĩ, tiên sinh cũng theo đuổi mục tiêu này phải không?”

Ánh mắt Vương Việt rung lên,

cười nói: “Hôm nay bất kể kết quả cuối cùng thế nào, có một câu này của

ngươi, cuộc đời Việt cũng đủ rồi.”

Nếu có người tiến vào, nhất

định không thể tin hai người đang đối diện nhau đây sắp trải qua một

trận chiến sinh tử, chúng ta tựa như một đôi bằng hữu kết giao đã lâu

ngày ngồi nói chuyện lan man, từ trà đạo tới võ đạo, từ chuyện tranh đấu xa xưa nói đến võ lực ngày nay, càng nói càng ăn ý, lại có chút hận gặp nhau quá muộn.

Nhưng mà, thời gian bất tri

bất giác trong lúc chúng ta nói chuyện đã tới giờ tý. Buông chung trà

trong tay, ta thở dài: “Thật sự đáng tiếc, ta không có cơ hội mời tiên

sinh nhấm nháp trà ngon, trà cụ này là phế vật.”

Vương Việt uống nốt nước trà trong tay, đứng dậy cười: “Vị này tuyệt rồi, ta không thấy đáng tiếc.”

Ta cũng đứng lên: “Tiên sinh mời ra trước.”

Vương Việt ngẫm nghĩ: “Ngươi còn có gì muốn dặn dò người ở ngoài phòng không?”

Cho ta để lại di ngôn sao? Ta mỉm cười: “Không cần, ta chỉ dặn hắn một câu là đủ rồi.” Đi ra khỏi

phòng, Tần Dũng yên lặng nhìn ta, ta nhoẻn miệng cười: “Tần huynh, trận

chiến này là việc của hai chúng ta, không cho ngươi nhúng tay. Ta chỉ

dặn ngươi một câu, nếu ta bị thua bỏ mình, ngươi hãy toàn lực truy sát

Vương Việt, không thể để hắn thoát.”

Tần Dũng sửng sốt, Vương Việt cũng là ngẩn ngơ. Ta xoay người hành lễ với Vương Việt: “Thật có lỗi,

Triệu Như không giống với tiên sinh, việc của ta là mưu sự, cho dù tiên

sinh giết Triệu Như, ta cũng không thể để mặc ngài uy hiếp tới chủ

công.”

Vương Việt nhìn Tần Dũng: “Ngươi có nắm chắc không?”

Không đợi ta trả lời, Tần Dũng hướng lão thi lễ: “Chuyện công tử phân phó, chúng tôi nhất định có thể làm được.”

Ta cũng cười: “Tần Dũng,

ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu tiên sinh không uy hiếp Tào đại nhân nữa, các ngươi không cần hại ông ấy.” Vương Việt lại sửng sốt, ta giải thích:

“Cuộc chiến giữa tiên sinh và ta, tuy nói là tình thế bắt buộc, nhưng

vẫn là trận chiến công bằng giữa các cao thủ, bất luận sinh tử đều không có thù hận. Triệu Như luôn luôn làm chuyện công tư rõ ràng, tuyệt không vì việc riêng mà trả thù.”

Vương Việt cười khổ: “Tính

cách của ngươi chuyển biến quá nhanh, ta nhìn không rõ. Có lẽ, đây cũng

chính là điểm ngươi không giống với người thường.”

Ta nhún vai: “Tránh nhiệm phải có mà thôi, ta không cho rằng có gì không đúng.”

Vương Việt nghĩ một hồi: “Ngươi làm việc luôn như vậy sao? Chỉ sợ người khác không hiểu ngươi.”

Ta cười cười: “Ta theo tâm mình mà làm, cần gì để ý tới ý nghĩ của người khác. Tiên sinh, xin mời!”

Đêm nay ánh trăng thật đẹp,

trong sáng rực rỡ, chiếu rọi trên sơn cốc, giống như phủ thêm một tầng

khăn lụa lên cây cỏ, trong mông lung mang theo vài phần thần bí, đúng

như tâm trạng của ta lúc này. Khẽ vuốt Nguyệt Nhi, ta cười: “Lần này

chính là lần đầu tiên ngươi thể hiện tài hoa của mình sau khi ra đời,

cũng có thể là lần cuối, bất kể thế nào, ta cũng không phụ ngươi.”

Vương Việt nhìn Nguyệt nhi

tán thưởng: “Không ngờ ngươi cũng dùng kiếm. Kiếm này tuy hình dáng kỳ

dị, lại rất xứng với ngươi.”

Ta ngẩng đầu cười với lão:

“Tiên sinh là đại gia kiếm thuật, Triệu Như nếu không dùng kiếm lĩnh

giáo, sao có thể trộm nhìn tinh yếu, sao có thể khiến ta và ngài tận

hứng. Nguyệt nhi mỏng mà nhẹ, cũng từ sắt luyện thành, chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén, xin ngài để ý.”

Vương Việt gật đầu giơ kiếm

hướng ta: “Kiếm này đi theo lão phu bốn mươi năm, ngậm máu tươi của lão

phu, cùng lão phu đã thành một khối.”

Ta cũng gật đầu, không nhiều

lời nữa, chậm rãi nâng Nguyệt nhi chỉ về hướng Vương Việt, Vương Việt

cũng chậm rãi vung kiếm, dưới trăng, sát khí nhàn nhạt quanh quẩn trên

hai thanh kiếm, phát ra u quang lạnh lẽo. Giằng co một hồi, ta cử động

trước, nhẹ hô một tiếng, mũi kiếm đâm thẳng vào cổ tay Vương Việt. Vương Việt hơi gập tay, thân kiếm ngăm đen cấp tốc quẹt ngang hông ta. Ta vội nghiêng người xoay tay lại, Nguyệt nhi cùng kiếm kia đụng nhau, “đang”

một tiếng, chúng ta tự lui về sau vài bước, đều là thử chiêu.

Một khi đã giao thủ, chúng ta đều không khách khí nữa, vận động thân hình, đối công cùng một chỗ. Hai thanh kiếm tả hữu tung bay, cao thấp đánh tới, ra chiêu thu chiêu đều

vô cùng mau lẹ, biến chiêu cũng nhanh như du long, thân hình hai người

trong kiếm thế lay động không ngừng, khiến cỏ xanh bên cạnh bị lãnh

phong thổi bay tung tóe, tình huống vô cùng kịch liệt.

Ta đối với một thân công phu

Vũ ca ca trao cho này vô cùng tự phụ, sau khi rời gia hương, chưa từng

gặp đối thủ, đặc biệt trong kiếm thuật, cơ hồ không có đối thủ nào có

thể vượt qua ba hiệp với ta, đương nhiên đám người đó chẳng qua là lưu

manh thổ phỉ. Ta cùng Vương Việt giao thủ, mới biết bản thân còn rất

nhiều thiếu sót, hôm nay toàn thân trở ra hay không còn chưa biết, huống hồ đây là trận chiến sinh tử.

Chiêu kiếm của Vương Việt

mang phong cách rất cổ xưa, không nhiều biến hóa, nhưng ra chiêu cực

nhanh, sức lực mạnh mẽ, mỗi chiêu đều mang theo kiếm khí cường đại nhắm

chuẩn xác vào những chỗ trí mạng của ta, ta thiếu sức mạnh, tốc độ lại

không chiếm được ưu thế, chỉ có thể liên tục đổi chiêu để ứng phó với

hắn. Vương Việt thăng bằng ổn trọng, lúc đóng lúc mở, ta tùy theo chiêu

thức mà xoay chuyển, người đi theo kiếm, nhất thời hai loại kiếm pháp

đấu ngang nhau.

Đấu gần năm mươi chiêu, kiếm

pháp của Vương Việt thay đổi đột ngột, từ mau thành chậm, kiếm thế giống như nước chảy xiết mang theo bùn cát ngàn cân hướng tới ta, ép ta không thở nổi. Ta không dám khinh suất, nhìn chăm chú vào kiếm của Vương

Việt, thân thể di chuyển liên tục, bảo vệ khoảng cách với nó, Nguyệt nhi đặt ngang trước ngực, bày ra tư thế phòng thủ tuyệt đối. Kiếm của Vương Việt không có nửa điểm tạm dừng, theo thân hình ta, tư thế không đổi,

không vội không chậm chém nhanh về phía trước.

Từng hạt mồ hôi lớn từ trên

mặt ta chảy xuống, người chết trước có thể là ta, trong đầu ta nhanh

chóng nghĩ lại những truyền thụ của Vũ ca ca, linh quang chợt hiện, ta

mỉm cười, Nguyệt nhi chìa ra, có vẻ như nghênh đón kiếm của Vương Việt,

giữa đường đột nhiên chuyển hướng, vẽ ra một đường cong rồi lại thu về,

dưới ánh mắt ngưng trọng của Vương Việt, Nguyệt nhi bắt đầu xoay tròn

trước người ta, một vòng lại một vòng, là Thái Cực kiếm pháp, lấy nhu

thắng cương, cũng là lần đầu ta sử dụng.

Một nhu một cương, một thẳng

một tròn, một nhanh một chậm, hai thanh trường kiếm dưới ánh trăng tạo

nên một vầng sáng quỷ dị, thanh u quang mang mang theo hàn khí thấu

xương tản ra dưới ánh trăng, lại trở nên lóa mắt. Nguyệt nhi không ngừng chuyển động, Vương Việt dần dần cảm thấy kiếm thế của mình bị ngưng

trệ, khí thế thiên quân từ từ chuyển hóa sang hướng dây dưa không dứt

khoát, lão ngạc nhiên “a” một tiếng, kiếm thế lại nhanh mạnh hơn. Ta

chính là chờ biến hóa này, cấp tốc nghiêng người nhảy sang một bên,

Nguyệt nhi đón kiếm, hai cỗ kiếm khí khi trường kiếm chạm nhau phát ra

quang mang mãnh liệt xẹt qua bên người chúng ta, chỉ thiếu chút là máu

tươi tưới đẫm trời đêm. Ta thở phào một hơi, ta đã thoát khỏi áp lực

thiên quân vạn mã rồi.

Vương Việt thần tình lạnh

nhạt, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, ta khẩn trương đến mức cả

người cứng ngắc, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, đối với Vương Việt càng

thêm kính nể. Tuy vậy, ánh mắt chúng ta nhìn về đối phương đều không

khuất phục, sau một khắc nhìn nhau, lại xông lên, giằng co. Lần này

chúng ta ra chiêu đều vô cùng hiểm ác, dùng toàn lực đánh nhau đến sống

chết.

Kiếm chiêu của Vương Việt dần dần dung hợp lại, chợt nhanh chợt chậm, ta cắn chặt răng, chọn thế

phòng thủ toàn lực, một khi cảm giác áp lực tăng lên, liền dùng Thái Cực kiếm bảo vệ bản thân cẩn thận, Vương Việt điên cuồng tấn công hơn năm

mươi chiêu, thân thể ta giống như tảng đá giữa dòng sông chảy xiết,

không chút sứt mẻ, nhưng mồ hôi đã thấm đẫm y phục. Năm mươi chiêu này

cũng hao phí một lượng sức lực lớn của Vương Việt, hơi thở của lão dần

trở nên gấp gáp.

Ta dần dần quen với cách tấn

công của lão, ngẫu nhiên cũng phản kích được mấy chiêu. Thấy lão có chút chậm lại, ta thét dài một tiếng, chuyển thủ làm công, trong nháy mắt đã chuyển hơn mười chiêu. Có điều, tuy rằng ta xuất chiêu rất mạnh, tả hữu tung hoành, Vương Việt lại vững vàng như núi, lúc không tấn công cũng

phòng thủ vô cùng cẩn thận, ta một chút cũng không công phá được kiếm

pháp của Vương Việt. Người này quả nhiên rất giỏi, xem ra trình độ kiếm

thuật đã đạt độ cao xứng với danh hiệu được xưng tụng là Kiếm Thánh của

lão.

Trong lòng tuy rằng bội phục

không thôi, ta cũng không dám lơi lỏng chút nào, trận chiến sinh tử này, một chút vô ý sẽ mất mạng đương trường. Ta khi thì tấn công, khi thì

phòng thủ, đem toàn bộ bản lĩnh vận dụng. Vương Việt cũng vậy, hai người chúng ta dưới ánh trăng càng đấu càng kịch liệt. Lúc đầu, hai người

chúng ta đánh nhau, tiếng đinh đang vang lên không dứt, lúc này, chỉ có

tiếng song kiếm va chạm “bang bang”, trong bầu không khí nặng nề mang

theo hơi thở của cái chết.

Đấu đến thời điểm khẩn yếu

nhất, trường kiếm của Vương Việt quét từ trái sang phải, trước chậm sau

nhanh sập xuống, ta nghiêng người, dựng thẳng thân kiếm, song kiếm giao

nhau kéo theo một đợt kình phong, thổi vạt áo hai người mở rộng. Ta cùng Vương Việt đều vội vã lui lại mấy bước, nhìn đối phương thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh hô hấp bản thân, tranh thủ trong thời gian ngắn ngưng

khí tập trung sức mạnh tấn công đợt tiếp theo.

Đúng lúc này, trăng trên bầu

trời bị một mảnh mây đen dần che khuất, ánh sáng tắt dần, trong nháy mắt xung quanh tối sầm, chúng ta đồng thời phát động, trường kiếm phá không cùng tiếng vạt áo bị xét nát, phá lệ vô cùng chói tai. Tiếng động trôi

qua, mọi âm thanh dường như đều ngừng lại, xung quanh bỗng trở nên yên

tĩnh.

Môt loạt tiếng thở dốc vang

lên, cả ta, cả Vương Việt. Đau đớn từ cánh tay và dưới vai truyền đến,

ta có thể cảm giác được máu tươi chậm rãi trào ra, nhưng lực chú ý của

ta không nằm trên vết thương trên mình, mà trên người Vương Việt ở đối

diện, thân hình Vương Việt không nhúc nhích, ta có thể nghe được tiếng

thở dốc của lão, có thể thấy hình dáng bất động của lão, lại không thể

thấy rõ biểu tình trên mặt. Nguyệt nhi của ta đường hoàng cắm trên ngực

lão.

Ánh trăng chậm rãi lại lộ ra

sau mây, ánh xanh rực rỡ lại tùy ý chiếu xuống, gương mặt Vương Việt dần rõ ràng, lão dùng ánh mắt không tin nổi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm

kẹp dưới nách ta, thanh kiếm đã đi theo lão bốn mươi năm. Lúc song

phương vũ động, trong nháy mắt ta dùng tính mạng đánh bạc với kiếm thế

của Vương Việt. Vận khí không tệ, ngay lúc kiếm của Vương Việt đâm vào

ngực ta, ta nhẹ nhàng nghiêng người, để kiếm của lão đâm vào bên trái cơ thể ta, đâm sát vào xương sườn ngay dưới nách, tay trái ta dùng sức kẹp lấy kiếm của lão, giả vờ như kiếm đã đâm trúng ngực. Bóng tối giúp đỡ

cho ta, Vương Việt cảm thấy đầu kiếm căng thẳng, nghĩ đã đâm trúng, liền tạm ngưng một lát. Ta chính là chờ lão gặp sai lầm, liền lợi dụng cơ

hội này, tay phải đưa tới, đâm Nguyệt nhi vào ngực lão.

Nước mắt chảy xuống mặt ta,

hòa lẫn với mồ hôi. Đối mặt với ánh mắt có chút thống khổ của lão, từ từ buông kiếm của hắn ra, chậm rãi lùi lại phía sau, trước ngực lão máu

tươi theo Nguyệt nhi trào ra, kiếm của lão cùng từ từ rời khỏi thân thể

ta.

Vương Việt cúi đầu nhìn nhìn ngực mình cười: “Già rồi, ta thật sự đã già.”

Ta vẫn nắm chặt Nguyệt nhi, vô cùng xấu hổ: “Thật xin lỗi, ta…, ta…”

Vương Việt buông tay lắc đầu: “Không, ngươi rất nhạy bén, rất thông minh, ta thua tâm phục khẩu phục. Ha ha, đổi lại người khác, sẽ không dám dùng thủ đoạn lưỡng bại câu

thương này. Trận chiến sinh tử, không thể chấp nhận thứ nữ nhi tình

trường của ngươi.”

Lệ rơi đầm đìa, đối mặt với

lão nhân này, ta ngoại trừ áy náy, hoàn toàn không có chút cảm giác

thắng lợi nào: “Tiên sinh có gì giao phó, Triệu Như nhất định làm theo.”

Vương Việt thở hào hển, chậm

rãi ngồi xuống đất: “Nơi này phong cảnh rất tốt, ta rất thỏa mãn. Triệu

Như, cuộc chiến với ngươi cũng là theo đuổi cả đời của ta, ta rất vui,

thật sự rất vui.”

Ta thương tiếc, tuy nói là

sinh tử chiến, tự tay đưa người như Vương Việt xuống Hoàng tuyền, ta lại vô cùng chật vật. Buông Nguyệt nhi xuống, ta chậm rãi tới bên cạnh

Vương Việt, cúi đầu thật sâu: “Tiên sinh, người nhà ngài ở đâu? Triệu

Như nhất định coi bọn họ như thân nhân.”

Vương Việt vẫn chưa đáp lời,

ta nhìn kỹ lại, lão đã ra đi với khuôn mặt mỉm cười. Đại sư kiếm thuật

vậy là đã ra đi, yên lặng không một tiếng động. Nhưng lão dường như vô

cùng thỏa mãn, nụ cười trên mặt rất thân thiết, rất thư thái, không có

chút nào ra vẻ, đó là nụ cười thật tâm. Khẽ vuốt mắt cho lão, từ từ nâng lão nằm ngang trên mặt đất, ta dặn dò Tần Dũng đã xông tới bên cạnh: “Ở đây tìm một chỗ tốt chôn ông ta đi. Ngươi đích thân làm, đừng để người

khác biết.”

Ta không có việc gì làm, ở

ngoài thành lang thang hai ngày, mới cùng Tần Dũng về nhà, mọi người cho rằng ta không tìm được sư huynh, tay không trở về, đều đến an ủi ta, ta làm bộ như bực bội hờn dỗi, lấp liếm qua chuyện này.

Nghiệp thành diễn luyện đã

xong, Mã Siêu quy hàng cũng đã định, Mã gia quân cũng tan rã, năng lực

mạnh thì tìm cách gia nhập vào Hổ Báo kỵ, năng lực yếu cũng nỗ lực tìm

một vị trí có đãi ngộ tốt. Tào Tháo rất đắc ý, dứt khoát tuyển năm ngàn

kỵ binh từ Hổ Báo kỵ và Hãm trận doanh, lại tuyển một vạn tướng sĩ từ

doanh tả hữu hộ vệ, lấy thêm ba ngàn tinh binh trong tay Thái Sử Từ, tập hợp lại thành Mã gia quân mới giao cho Mã Siêu, cho hắn tới Hợp Phì

trấn thủ.

Không ai biết ta vừa trải qua một trận chiến sinh tử, không ai biết đại gia kiếm thuật Vương Việt đã

hồn lìa nhân thế, trong lòng dân chúng, lão giống như một nhân vật trong truyền thuyết, chắc đã ẩn cư chốn thâm sơn, hoặc hóa thành tiên. Trong

sơn cốc nhỏ bên ngoài Nghiệp thành, chẳng qua nhiều hơn một nấm mồ nhỏ

không ai biết đến.

Ta trốn ở nhà dưỡng thương,

dưỡng đến mười ngày sau mới đi gặp Tào Tháo: “Chủ công, thần muốn nam

hạ, rời khỏi Tương Dương nửa năm rồi, không biết tiểu công tử thế nào.”

Tào Tháo liếc mắt nhìn ta: “Bản thân nên cẩn thận một chút. Xung nhi rất nghe lời phải không?”

Ta cười vui vẻ, rất đắc ý

việc nhận Tào Xung làm nghĩa tử: “Chủ công, nói tới tiểu công tử, thật

không tệ, lần này trở về, thần muốn đưa nó tới Lạc Dương. Học đường ở

Lạc Dương đã xây xong, Hồ tiên sinh cũng đã đồng ý với chủ công, để tiểu công tử làm đệ tử thân truyền của Hồ tiên sinh cũng không tệ. Thần còn

muốn đưa thêm mấy tài tử khác ở Tương Dương tới Lạc Dương, làm tiên sinh ở học đường.”

Hồ Chiêu, Hồ Khổng Minh, đồng môn của Chung Do, cũng là một nhà thư pháp, nhà giáo dục có tiếng ở

thời đại này, một thân học vấn siêu phàm thoát tục. Hắn không muốn làm

quan, mặc cho Viên Thiệu, Tào Tháo nhiều lần chiêu mộ, đều không xuất

sĩ. Viên Thiệu từng giận đến muốn giết hắn, Tào Tháo cũng không có cách

nào, chỉ có thể ngưỡng vọng mà thở dài. Mà Hồ Chiêu vì tránh né các lộ

quần hùng chiêu mộ, dứt khoát chuyển nhà vào trong núi Lục Hồn. Lục Hồn

sơn trải dài ba trăm dặm, rất nhiều dân cư sống phân tán. Những hộ dân

đó thường hay vì mấy việc vụn vặt phát sinh tranh cãi, hài tử của bọn họ cũng không biết chữ. Hồ Chiêu thấy tình hình này, liền mở quán học, dạy bọn họ chữ viết, đọc sách, khiến cho bọn họ biết chuyện nhân gian đạo

lý. Đồng thời, cũng dùng tình cảm tác động tới sơn dân, dùng đạo lý

khuyên giải, rất nhanh đã khiến những mâu thuẫn nội bộ của bọn họ được

gỡ bỏ. Bởi vậy ở đó thanh danh của Hồ chiêu rất cao. Hắn khiến ba trăm

dặm núi non ở đó, cũng giống như Vô Ưu sơn trang, trở thành chốn bồng

lai.

Ta biết Tào Tháo vô cùng khao khát Hồ Chiêu, được học đường ở Tương Dương gợi ý, liền nghĩ kế cho Tào Tháo, nếu Hồ Chiêu ở trong núi mở quán học, chứng minh hắn có sở vọng,

vậy mời hắn dạy cho nhiều hài tử hơn, chắc hắn sẽ đồng ý. Tào Tháo nghe

xong, ừ, có thể, ông ta liền hạ lệnh mở một học đường lớn nhất cả nước ở Lạc Dương, cũng thành khẩn mời Hồ Chiêu xuống núi quản lý Học đường,

còn nói, học đường này là đặc biệt mở cho hài tử hiếu học nhà nghèo

trong thiên hạ.

Thủ đoạn này quả nhiên hiệu

quả, Hồ Chiêu nghe xong, biết Học đường không phải mở cho con cháu hào

môn, quan lại quyền quý, mà hướng tới những hài tử nhà nghèo ham học,

lập tức đồng ý. Có điều, hắn cũng đưa ra điều kiện, cho dù là Tào Tháo

cũng không được can thiệp chuyện tuyển trò của hắn, cũng không được can

thiệp vào việc dạy học trong học đường. Tào Tháo sảng khoái đáp ứng,

cũng hứa chi tiêu của Học đường sẽ do triều đình đảm đương, kẻ có tiền

thì thôi, người không có tiền sẽ được phủ nha Nghiệp thành nuôi dưỡng.

Kỳ thực, trong này có rất

nhiều chuyện tốt: có thể mời Hồ Chiêu rời núi, có thể lôi kéo theo rất

nhiều cao nhân xuất thế; khiến những hài tử nhà nghèo cũng có cơ hội học kiến thức, lại có thể từ trong nhân gian phát hiện và bồi dưỡng nhân

tài, phá vỡ giới hạn xuất thân của đám tài tử hiện nay, đối với chúng ta vô cùng có lợi; hành động lần này lan truyền ra ngoài, đối với thanh

danh Tào Tháo cũng rất có lợi; để Tào Xung tới học đường học tập với đám hài tử, cũng tiện thể giúp nó kết bằng hữu tri kỷ, những người đó có

tác dụng vô cùng quan trọng trong việc trị vì của nó sau này.

Ta lúc này cũng nghĩ chuyện kéo Gia

Cát Lượng tới Lạc Dương, không biết hắn đối với việc giúp đỡ Hồ Chiêu có hứng thú hay không. Hắn chắc cũng muốn gặp Hồ Chiêu, hai Khổng Minh

cùng một chỗ, mọi người làm sao phân biệt xưng hô giữa bọn họ? Gọi một

câu Khổng Minh tiên sinh, hai người cùng trả lời, vui đây.

Tào Tháo nào biết ta đang

nghĩ tới hai vị Khổng Minh, còn liên tục gật đầu: “Nói cũng phải, Hồ

tiên sinh học vấn cao, nếu không có chủ ý mở học đường của ngươi, hắn

còn chưa chịu rời núi đâu! Xung nhi theo hắn, ta càng yên tâm. Như vậy

đi, lúc ngươi xuôi nam, thuận tiện đón tiên sinh tới Lạc Dương, sắp xếp

thật tốt mọi thứ cho tiên sinh.”

Ta hướng ông ta gật đầu:

“Ngài yên tâm, về mặt này ngài không nói thần cũng làm tốt. Đúng rồi,

chuyện Văn Nhược chắc xong rồi chứ? Để thần đi cùng ông ấy.”

Tào Tháo gật đầu: “Vừa xong,

ngươi thuận tiện đi Hứa Đô, đón cả Điền Bá Hạo tới Lạc Dương nữa! Ban

đầu là ngươi đắc tội hắn, mượn cơ hội này bồi lễ cho tốt, đừng để lại

oán hận mới được.”

Ta cười hắc hắc: “Điền tiên

sinh cuối cùng đã đồng ý với chủ công rồi sao? Chuyện tốt. Điền tiên

sinh là người ngay thẳng, cũng không phải là người mang oán hận trong

lòng, ông ấy sẽ không hận thần đâu.”

Tào Tháo cười: “Đem thân phận của ngươi nói cho hắn biết đi. Ta phong hắn làm thái thú Hợp Phì, Mã

Siêu là võ, hắn là văn, Mã Siêu không phải đối thủ của hắn. Có một văn

một võ ở đó, ta mới thật sự yên tâm về Giang Đông.”

Tào Tháo thật giảo hoạt, cũng thật biết tính kế. Trong lòng ta bĩu môi, trên mặt lại cười: “Chiêu này của chủ công thật lợi hại, Mã Mạnh Khởi là hiền tế của ngài, người khác có thể nể mặt ngài mà nhường hắn ba phần, Điền tiên sinh sẽ không như

vậy. Có ông ta ở đó, Mã Siêu không thể không trung thực.”

Tào Tháo vui vẻ: “Thông minh lắm.”

Rời khỏi Tào phủ, ta vô cùng

hứng thú tới chỗ Tuân Úc đang ở tạm. Đã gần hai năm không gặp Tuân Úc,

lúc ta ở Hứa Đô thời gian cũng rất ít, ông ta đã tới Nghiệp thành, đương nhiên ta muốn gặp.

Vừa thấy Tuân Úc, ta không khỏi nở nụ cười: “Văn Nhược, đã lâu không gặp, ông có khỏe không?”

Tuân Úc vẫn luôn phong độ thanh nhã: “Khỏe. Nghe nói ngươi lại khổ cực một chuyến, lập được đại công.”

Ta cười hắc hắc: “Tôi đi chơi một chuyến. Cũng không tệ lắm, có chút thu hoạch. Về chuyện lập công,

ông cũng biết đấy, công lao gì cũng không quan hệ tới tôi.”

Tuân Úc cười nhạt, không nói

gì thêm. Ta biết tính cách ông ta, tự tìm chỗ ngồi, thở dài thật lớn:

“Được rồi, hiện giờ tôi không có chuyện gì, đang muốn nam hạ. Văn Nhược, chúng ta cùng đi đi!”

Tuân Úc lắc đầu, đi theo vào trong: “Cũng được.”

Ta nhìn quanh một chút bốn phía: “Tuy ông không thường ở đây, cũng nên chuẩn bị chỗ ở cho tốt, nơi này sơ sài quá.”

Tuân Úc thản nhiên nói: “Thỉnh thoảng tới ở vài ngày, cần gì lãng phí?”

Ta nhún vai, đổi đề tài: “Văn Nhược, nơi ở của Điền tiên sinh ở Lạc Dương đã xây xong, lần này tôi

cùng ông về Hứa Đô, sẽ đưa tiên sinh đi. Đồng thời còn đem theo cả Lưu

đại học giả. Ha ha, sau này quy mô học đường Lạc Dương so với ở Tương

Dương còn lớn hơn, tôi nghĩ, môn sinh trong thiên hạ đều muốn tới.”

Tuân Úc trầm mặc. Ta bỗng ngẩn người nhìn ông ta nhíu mày: “Ông sao vậy? Không thoải mái sao?”

Tuân Úc lắc đầu, lại trầm mặc một hồi mới nói: “Đi Lạc Dương còn có ai nữa?”

Ta lắc đầu: “Tôi làm sao biết được? Tôi phụng mệnh đón Điền tiên sinh đi thôi. Chủ công nói, sợ mâu

thuẫn giữa tôi và ông ta không giải được, bảo tôi thể hiện một chút.

Nhiều năm rồi, Điền tiên sinh không biết còn giận tôi không?”

Tuân Úc cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết? Ta hỏi ngươi, Hoàng Thượng có đi hay không?”

Ta ngây người: “Hoàng thượng? Cung điện ở Lạc Dương còn chưa thi công, Văn Cử tiên sinh không phải

mới tới đó sao? Hoàng thượng tới rồi ở đâu?”

Tuân Úc lạnh nhạt hỏi: “Cho dù là xây cung điện, sợ cũng không có chỗ của Hoàng thượng đâu nhỉ?”

Ta có chút cảnh giác: “Văn Nhược, ông muốn nói gì? Hoàng thượng nên làm thế nào, ông còn muốn hỏi tôi sao?”

Tuân Úc nhìn ta cười lạnh:

“Tử Vân, ngươi trước mặt Hoàng thượng nói gì? Làm gì? Ngươi muốn đạt tới mục đích gì? Hay là Tào công muốn đạt được mục đích gì?”

Ta không cười nổi nữa: “Tôi

trước mặt Hoàng thượng chỉ là một thương nhân, là một đại phu và thương

nhân có thể giúp đỡ Người chút việc. Tôi tự hỏi còn chưa làm chuyện gì

có lỗi với Người. Văn Nhược muốn biết gì thì cứ nói cho rõ.”

Tuân Úc lạnh lùng hỏi ta:

“Mỗi lần ngươi về Hứa Đô, cũng phải đi gặp Hoàng Thượng, ngươi đi rồi,

Hoàng Thượng tâm tình đều tốt hơn trong mấy ngày. Ta hỏi ngươi, ngươi

nói gì? Hay là ngươi lừa Hoàng Thượng thế nào?”

Ta thở dài một tiếng: “Tôi

không làm gì cả, chỉ là bắt mạch cho Hoàng Thượng, kê chút thuốc thang.

Lại kể cho Hoàng Thượng vài câu chuyện, đồng thời khuyên Hoàng Thượng

học nhẫn nại. Lúc tôi làm những chuyện đó, Khổng đại nhân luôn có mặt,

ông có thể tìm ông ta chứng thực.”

“Thật sự đơn giản thế thôi sao? Ngươi đi gặp Hoàng Thượng là ý của Tào công, hay ý của ngươi?”

Ta cau mày: “Là ý của tôi,

cũng là ý của chủ công. Tâm tư của chủ công với Hoàng Thượng ông cũng

hiểu rõ, ông ấy cũng không hy vọng Hoàng Thượng lại gây thêm phiền phức. Tôi cũng không muốn Hoàng Thượng sống gian nan như vậy. Kỳ thực, lời

tôi khuyên Hoàng Thượng, ông cũng biết, cùng lần đầu tiên chẳng khác gì

đâu.”

Tuân Úc không tin lời giải

thích của ta: “Vậy tốt, ta muốn ngươi xác định cho ta, cung điện ở Lạc

Dương lúc nào sẽ hoàn thành? Hoàng Thượng lúc nào sẽ tới đó?”

Ta lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, chuyện đó không phải mối quan tâm của tôi, tôi cũng không xen vào.”

“Nếu ngươi không quan tâm,

vậy đề nghị biến Lạc Dương thành trung tâm của thiên hạ là của ai? Lập

đô ở Lạc Dương, ai lập đô?” Tuân Úc hung hăng nhìn ta.

Ta trầm mặc, cười tự giễu:

“Lạc Dương hiện tại vẫn là đô thành, ai nói được nó không phải chứ? Hứa

Đô cũng chỉ là tạm thời, không phải sao? Văn Nhược nếu vì vậy mà oán

trách tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn. Tôi nhớ đã từng nói với ông,

lý tưởng của tôi và ông không giống nhau.”

Tuân Úc gật đầu: “Không sai.

Cho nên, ngươi cũng không cần giải thích nữa, ta biết suy nghĩ của

ngươi. Ngươi thật đã chọn con đường này, cũng đừng trách ta.”

“Tôi trách ông sao? Văn Nhược, tôi nói rồi, đối với bằng hữu, đặc biệt là ông, tôi vĩnh viễn luôn tôn trọng.”

Tuân Úc cắn môi: “Thật có

lỗi, ta không cho rằng chúng ta còn có thể làm bằng hữu. Nếu như không

có Chí Tài nhắc nhở, nếu như không phải hắn trước khi chết dặn dò ta

phải chiếu cố ngươi, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi đâu.”

Lời nói ra, sắc mặt ông ta đã tái nhợt, còn ta nghe xong câu này, sắc mặt cũng thay đổi. Ta hiểu ý

ông ta, đối với ta mà nói, bí mật thân phận của ta chính là nhược điểm

trí mạng, ai nắm được điểm ấy, có thể bố trí ta đi vào chỗ chết. Nhưng

mà, Tuân Úc thật sự có thể xuống tay với ta sao? Ta không biết, cũng

không dám nghĩ. Tuân Úc không dám đối mặt với tình cảm mấy năm qua của

ông ấy và chúng ta, ta không dám khẳng định tình cảm này có thể bảo vệ

tính mạng của ta hay không.

Đối diện sắc mặt tái nhợt của Tuân Úc, ta chậm rãi nói: “Tôi hoàn toàn hiểu rõ ý ông. Nhưng mà, Văn

Nhược, ông thật sự chỉ vì Chí Tài huynh mà buông tha tôi sao? Ông vì sao không dám đối mặt với chân tâm của chính mình?”

Tuân Úc cắn chặt môi, quay

đầu không nhìn ta. Ta thở dài, tiếp tục nói: “Từ khi ta vì chủ công ra ý kiến bỏ tù Đổng Thừa, ta đã biết mình đã mất đi người thầy cũng là bằng hữu là ông. Đã nhiều năm qua rồi, ông vẫn kiên trì như vậy, tôi cũng

không thay đổi lập trường, nhưng mà, Văn Nhược, tôi thật không ngờ ông

lại hận tôi đến mức này, chẳng lẽ chúng ta không thể lại làm bằng hữu,

phải trở thành kẻ địch sao?”

Tuân Úc lắc đầu: “Nếu như ta

coi ngươi là kẻ địch, tính mạng của ngươi sớm đã không còn. Tử Vân, nếu

chúng ta nhất định phải đi hai con đường khác nhau, ta có thể làm, cũng

chỉ là trốn tránh mà thôi. Lời ta vừa nói, là nhắc nhở ngươi, đừng quá

đáng quá, nếu không, chúng ta thật sự sẽ trở thành…”

“Trở thành kẻ địch, phải

không?” Ta thật bi ai: “Chẳng lẽ ông có thể biến chúng ta thành kẻ địch

thật sao? Chủ công tuy rằng thương tâm, nhưng vẫn tin tưởng, trọng dụng

ông; tôi tuy rằng thống khổ vì mất đi người bằng hữu này, nhưng vẫn kính trọng ông như trước; Công Đạt, Tam ca bọn họ, cũng giống như tôi. Văn

Nhược, ông thật muốn cùng chúng tôi thành kẻ địch sao?”

Tuân Úc xoay người nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Hiện tại không biết. Nhưng nếu tới ngày đó, ta có lẽ biết, có lẽ…”

Ta lạnh run người: “Văn Nhược, ông…”

“Đợi cung điện ở Lạc Dương

xây xong, chủ nhân bên trong không phải là chủ nhân của ta, vận mệnh của ta ra sao ta cũng không biết. Nhiều năm qua, chúng ta cùng trải qua mưa gió, ta đều ghi khắc trong lòng. Nhưng ta không phải một kẻ mạnh mẽ,

cho nên ta nghĩ, có lẽ có một nơi mà ta nguyện ý lựa chọn thuộc về nhất. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lựa chọn không phải do người khác

an bài.”

Giọng nói lạnh nhạt của Tuân

Úc vang lên bên tai ta, khiến ta đau lòng khó nhịn: “Văn Nhược, ông hiểu rõ chủ công sẽ không làm ra chuyện đó, ông cần gì ép buộc ông ấy? Chẳng lẽ tình cảm nhiều năm lại ép ông phải lựa chọn như vậy? Chẳng lẽ ông

muốn vứt bỏ tất cả chúng tôi? Văn Nhược, tâm của ông còn ngoan độc hơn

tôi, ngoan độc hơn tôi.” Nước mắt chậm rãi rời khỏi hốc mắt, ta xoay

người cố nhịn khóc.

Tuân Úc trầm mặc, một lát

sau, ông ta đứng lên nói: “Ta mệt rồi.” Nói xong bỏ vào trong nhà, ý

định quyết biệt quá rõ ràng.

Ta ngơ ngác nhìn bóng ông ta, mặc cho nước mắt tràn trên má, không biết trải qua bao lâu, mới chậm

rãi đứng dậy đi ra ngoài. Chúng ta hai người cuối cùng đã đoạn tuyệt,

lúc ta muốn cố gắng vãn hồi, lại cắt đứt không để lại lối thoát nào.

Trong cơn hốt hoảng, ta tới phủ đệ của Tuân Du. Nhìn thấy cùng một chữ

Tuân, ta cuối cùng không duy trì được nữa, lảo đảo bước vào đại môn.

Tuân Du nghe báo, vội vàng ra đón ta vào: “Ngươi làm sao vậy? Đây là…”

Ta ngơ ngác ngồi đó, ngơ ngác nhìn Tuân Du: “Công Đạt, ông cũng sẽ trở thành kẻ địch của ta sao? Nếu

có một ngày, ông phát hiện chúng ta không đi chung một đường, ông sẽ

đoạn tuyệt với ta sao? Ta rất sợ hãi, thật hết sức sợ hãi.”

Tuân Du nhíu mày: “Ngươi sao lại hỏi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ta lắc đầu: “Ta không biết

nên làm cái gì bây giờ. Đã nhiều năm, lúc ta cho rằng chúng ta có thể

bình thản tiếp nhận mọi thứ, ta mới phát hiện, tâm ta vẫn như cũ không

ngừng cố gắng. Ta không muốn đoạn tuyệt với ông ấy, không muốn cùng ông

ấy đi trên hai con đường đối lập, nhưng ta không có cách nào thay đổi

ông ấy. Công Đạt, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tuân Du hiểu ra: “Ngươi đi gặp thúc thúc sao? Các ngươi nói cái gì? Sao có thể thế?”

Ta cười khổ: “Chúng ta có thể nói cái gì? Ông ấy không hài lòng với hành động của ta ở Lạc Dương, ông ấy nghĩ chủ tử của ông ấy sau này sẽ trở lại hoàng cung ở Lạc Dương,

thế nhưng hoàng cung này còn chưa được thi công. Công Đạt, quan hệ của

ta với ông ấy hoàn toàn kết thúc rồi, tình cảm bao nhiêu năm như vậy là

xong, ông ấy đến để một đường sống cho ta cũng không có.”

Tuân Du trầm mặc. Qua thời gian rất lâu, ông ta chậm rãi đứng dậy: “Ta đi tìm thúc thúc nói chuyện.”

Ta lắc đầu: “Không nên đi,

không cần phải đi. Công Đạt, ta nghĩ nếu ngày mai ông có thể thì tới nhà ta, có chút đồ vật ta muốn giao cho ông. Nếu lỡ ta có chuyện gì, Tần

Dũng sẽ nghe theo chỉ thị của ông.”

Sắc mặt Tuân Du lập tức tái

nhợt: “Tử Vân, ngươi đang nói gì? Không đâu, chuyện đó không thể nào

xuất hiện. Ta hiểu rõ thúc thúc, ông ấy cho dù không như ý, cũng sẽ

không làm ra chuyện bất lợi với ngươi.”

Ta cười lớn, cười tới chảy

nước mắt: “Ông nói gì chứ? Văn Nhược sao có thể tổn hại tới ta. Ông ấy

nói, lúc Chí Tài huynh ra đi, đem ta giao phó cho ông ấy, bảo ông ấy

chiếu cố cho ta. Văn Nhược là người trọng tình, có lời giao phó của Chí

Tài huynh, ông ấy sao có thể tổn hại tới ta? Công Đạt, ông nhớ cho kỹ,

bất luận ta xảy ra chuyện gì, cũng không quan hệ gì tới Văn Nhược. Ta

đem mọi thứ giao phó cho ông, là vì ông là người cẩn thận, bởi ông luôn

tính toán phân tích tỉ mỉ, bởi vì ông luôn cẩn thận và nghiêm mật.”

Tuân Du chậm rãi ngồi xuống,

nhìn ta chăm chú: “Ta hiểu rồi. Tử Vân, đừng buông tay, cái gì cũng đừng buông, phải tin tưởng thúc thúc, kính phục của ông ấy với ngươi chúng

ta đều thấy. Nếu ngươi xảy ra chuyện, thúc thúc là người đau lòng nhất.”

Nghĩ đến uy hiếp của Tuân Úc, ta cười: “Đúng vậy, ta hiểu, thật sự hiểu chứ. Cho nên, ta sẽ không để

ông ấy xảy ra chuyện gì, đặc biệt không thể vì ta mà có chuyện gì. Tuy

rằng ông ấy không muốn coi ta là bằng hữu nữa, nhưng ta vẫn coi ông ấy

là người thân, là bằng hữu và người thầy đáng kính nhất. Công Đạt, ông

nhớ rõ không? Ban đầu ở Hứa Đô, hai chúng ta từng nói sẽ dốc sức bảo vệ

Văn Nhược, ta có thể làm được, hy vọng ông cũng làm được.”

Tuân Du gật đầu: “Ta nhớ, vĩnh viễn luôn nhớ.”

Ta cười cười, đứng lên: “Bất

kể như thế nào, ngày mai ông cứ tới chỗ ta một chuyến. Ngày kia ta sẽ

nam hạ, gặp lại chính là ở thành Tương Dương. Ta đãi tiệc các người.”

Về nhà, Tần Dũng nhận ra thần sắc ta không đúng, vội vàng hỏi thăm. Ta miễn cưỡng cười cười dặn hắn:

“Ta mời Công Đạt ngày mai đến nhà. Ngươi đem tất cả tài liệu trong mật

thất dưới lòng đất cho ông ta xem, đồng thời dặn dò người ở đây, sau này lúc ta không có mặt, mọi việc trong mật thất đó đều cho ông ấy biết,

ông ấy cần cái gì phải hết sức làm, cũng giống như đối với ta vậy.”

Tần Dũng sửng sốt: “Công tử, ngài làm sao vậy? Mật thất ngầm đến Tào đại nhân cũng không biết, ngài…”

Ta cười khổ một tiếng: “Không phải ta muốn gạt chủ công, mà là những thứ bên trong đều là tư liệu sơ

khai, chúng ta không sửa sang lại, ta không thể cho chủ công biết, nếu

không khiến ông ấy mất quá nhiều thời gian. Tuân Công Đạt thì khác, con

người ông ấy cẩn thận, mặt ngoài cười cợt vô tâm, thực tế trong đám

chúng ta, ông ấy là người biết rõ nhất đạo lý nên lấy hay bỏ. Ông ấy suy nghĩ kín đáo, phân tích vấn đề còn mạnh hơn Tam ca, những tư liệu đó

sau khi được ông ấy phân tích, cung cấp cho chủ công sẽ đều là tinh túy. Việc chúng ta bí mật thu thập tư liệu, ông ấy cũng có thể giữ miệng kín như bưng, chủ công cũng rất yên tâm. Cho nên, một khi ta có chuyện

ngoài ý muốn, ông ấy là người tốt nhất có thể thay thế cho ta.”

Tần Dũng rùng mình một cái:

“Công tử, ngài có phải có dự cảm gì không? Hay là gặp phải uy hiếp? Cao

thủ như Vương Việt cũng không phải đối thủ của ngài, ngài sợ gì?”

“Vương Việt chẳng qua là một

kiếm khách, sinh tử chiến của ta với ông ấy cũng là công bằng, uy hiếp

như vậy ta không sợ. Tần huynh, ta sợ chính là bị đâm sau lưng! Thân

phận bí mật của ta chính là nhược điểm trí mạng, một khi bị người ta lợi dụng đánh sau lưng, mạng ta coi như xong. Ta không thể không phòng

ngừa.”

Sắc mặt Tần Dũng ngưng trọng: “Cho tới bây giờ, có thể dùng bí mật này để thương tổn ngài chỉ có Tào

đại nhân, chẳng lẽ ông ấy đối với ngài có…”

Ta nhìn Tần Dũng lắc đầu: “Từ lúc chủ công giao con của người cho ta, ta biết rõ chủ công tin tưởng

ta có một không hai, một khi ta xảy ra chuyện, nổi giận nhất chính là

ông ấy. Ngươi đừng hồ nghĩ, trước khi ta về nhà đã đi gặp Văn Nhược.”

Tần Dũng hít một ngụm khí

lạnh: “Tôi hiểu rồi. Ông ta uy hiếp ngài, cho nên ngài mới muốn đem mọi

thứ giao cho Công Đạt tiên sinh. Công tử, ngài đây là tội gì? Nếu ông ấy muốn hại ngài, tôi…”

Ta nhìn hắn nghiêm nghị: “Ta

không cho phép ngươi hại ông ấy. Văn Nhược là người tốt, là chính nhân

quân tử. Ông ấy làm chuyện gì cũng không sai, sai chính là ta. Ngươi

nghe cho kỹ, bất kể ta xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng không được tổn

thương ông ấy, không chỉ có thế, phải dốc toàn lực bảo vệ ông ấy không

bị tổn hại.”

Tần Dũng cắn chặt môi: “Công tử, ngài…, ngài thật là…”

Ta quay lưng đi, mặc cho nước mắt chảy xuống: “Triệu Như vĩnh viễn sẽ không xuống tay với bằng hữu,

bất kể chúng ta có phải là kẻ địch hay không. Không chỉ có Văn Nhược,

cho dù là Khổng Minh, Bá Phù, Công Cẩn cũng vậy, cả Vân ca ca nữa. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận đối với mọi chuyện, cố gắng bảo vệ bản thân. Ta lúc này chẳng qua là đề phòng mà thôi. Ta tin tưởng bọn họ sẽ không

thật sự làm hại ta. Đúng rồi, ngươi dặn dò các huynh đệ ở Hứa Đô, cẩn

thận chú ý động tĩnh của Tuân phủ, phái người ngầm ở bên Văn Nhược, nếu

ông ấy có bất kỳ hành vi tự hại bản thân nào, phải lập tức ngăn cản.”

Tần Dũng sửng sốt: “Ông ấy, tự hại?”

Ta gật đầu: “Hôm nay ông ấy

nói, tới thời khắc mấu chốt, ông ấy sẽ lựa chọn nơi thuộc về mình để

trốn tránh. Ôi. Kỳ thật, trên đường trở về ta cũng muốn trốn tránh,

không muốn tiếp tục hối hả ngược xuôi, đeo mặt nạ mà sống. Nhưng ta

không thể, không phải vì chủ công, không phải vì sự nghiệp gì đó, mà là

ta không thể vứt bỏ Vân ca ca không để ý, không thể vứt bỏ Bá Phù và

Công Cẩn không để ý. Vì tính mạng bọn họ, vì tương lai của bọn họ, ta

chỉ có thể tiếp tục. Có lẽ ta sẽ vì vậy mà chết, nhưng ta chết không

oán. Nếu không, cho dù còn sống, nỗi thống khổ và dày vò này ta cũng

không chịu được.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 205
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...