Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 72

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lưu Chinh cực kì hối hận. Tại sao

lại mời thế tử đến đây làm gì? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết,

loại người tinh lực dư thừa, chỉ hận không thể phá trời như Lâu Dự nằm

trên giường bệnh hai tháng đã là nhẫn nại cực hạn. Giờ đây có cơ hội

giãn gân giãn cốt, Lâu Dự sao có thể bỏ qua được. Mình đúng là đầu óc bã đậu.

Thấy Lâu Dự lắc cổ tay, xoay vai đi xuống thao trường, kéo lại cũng kéo

không nổi, Lưu Chinh khóc không ra nước mắt, vội quay đầu chạy đi tìm

Tống Bách Lý. Lúc này cũng chỉ có Tống tướng quân mới có thể khuyên được Lâu Dự.

Thấy thế tử đích thân vào sân, trên thao trường lập tức vang lên tiếng

hoan hô đinh tai nhức óc. Sóng âm mãnh liệt chấn động doanh trại tân

binh doanh gần đó, bức tường đất bao quanh doanh trại bong ra một lớp

đất.

Có binh lính lanh lợi dắt ngựa đến cho Lâu Dự. Lâu Dự lên ngựa chạy tới

bên cạnh Loan Loan. Thấy vẻ mặt Loan Loan vẫn buồn bực ấm ức, chàng

không khỏi cười nói: "Biết anh là ai không? Cao thủ mã cầu số một của

Đại Lương, từ khi xuất đạo tới nay chưa bao giờ thua trận".

Lâu thế tử luôn luôn âm trầm lúc này lại hoạt bát hiếm thấy, vỗ ngực an

ủi Loan Loan: "Đừng buồn nữa. Anh với em một đội, bảo đảm sẽ đánh cho

bọn chúng hoa rơi nước chảy".

Loan Loan mím môi, nói lưỡng lự: "Nhưng em sẽ làm anh vướng tay vướng chân mất".

Đều là đàn ông, đám sĩ quan đó mím môi chỉ khiến người ta buồn nôn, tại sao Loan Loan mím môi lại tỏ ra đáng yêu như vậy?

Lâu thế tử cảm thấy tim đập nhanh hơn, nói ảo não: "Vướng tay vướng chân cái gì? Em cưỡi ngựa giỏi hơn mấy gã kia nhiều. Huống hồ còn có anh ở

đây, chẳng lẽ em không tin anh à?"

Sự tín nhiệm của Loan Loan đối với Lâu Dự là phát ra từ phế phủ, xuất

phát từ chân tâm. Thấy Lâu Dự nói tự tin như vậy, cô bé cũng có dũng khí hơn, nín khóc nhoẻn miệng cười: "Được! Có anh ở đây rồi, chắc chắn có

thể thắng trận".

Lâu Dự cười nhạt, nói chậm rãi: "Là có chúng ta ở đây!"

Bên kia Triệu Vô Cực và đội trưởng tiên phong doanh căng thẳng như gặp

đại địch, chụm đầu bàn bạc lên danh sách thi đấu. Một đội năm người, hai người bọn họ chắc chắn là phải vào sân, ba người còn lại sẽ được lựa

chọn từ hai đội vừa thi đấu.

Những người này vốn đã là cao thủ cưỡi ngựa, bây giờ lại chọn ra cao thủ trong cao thủ, năm người trong đội hoàn toàn có thể được gọi là đội mã

cầu tinh nhuệ nhất của Hắc Vân kị.

Triệu Vô Cực nhìn quanh, cảm thấy tương đối hài lòng với tố chất của các đồng đội. Một tổ hợp như vậy, đừng nói là Hắc Vân kị mà có là toàn bộ

Đại Lương cũng vẫn giữ chắc ngôi đầu. Bất kể ngự lâm quân, cấm quân, kì

môn quân, vũ lâm vệ hay long vũ vệ đều không tìm được một đội ngũ xuất

sắc và cân bằng như vậy. Đây chính là một đội bóng mà mỗi thành viên đều xuất sắc như thần.

Mà bên này chỉ có hai người Loan Loan và Lâu Dự. Hai đấu với năm, đúng là không biết lượng sức mình.

Thấy đối phương binh cường mã tráng, mạnh mẽ oai phong, Loan Loan khó

tránh khỏi lo lắng trong lòng. Lâu Dự lại cưỡi ngựa đứng giữa sân bóng,

khóe miệng khẽ nhếch lên, không hề để tâm.

"Cheng..."

Tiếng chiêng đồng vang lên, quân sĩ làm trọng tài lớn tiếng tuyên bố bắt đầu trận đấu. Hai chiếc búa đồng đang giữ quả bóng da của Triệu Vô Cực

và Lâu Dự đồng thời thu lại. Lâu Dự hành động nhanh hơn, xoay búa đập

khẽ vào quả bóng. Quả bóng vẽ một đường vòng cung trên không bay về phía cầu môn đối phương. Lâu Dự ngay lập tức thúc ngựa chạy theo, chiếc búa

đồng khéo léo đưa lên móc quả bóng lại. Quả bóng xoay tít trên đỉnh búa

đồng, một đám cầu thủ đối phương lao tới như sói như hổ. Lâu Dự kéo

cương nghiêng người, điều khiển ngựa lao ra khỏi vòng vây từ một góc độ

cực kì xảo quyệt rồi lớn tiếng gọi Loan Loan: "Chéo về góc tây bắc!"

Loan Loan nghe lời giục ngựa chạy tới góc tây bắc vừa kịp lúc quả bóng

da bay tới nơi. Cô bé vươn tay dùng đầu búa đỡ được quả bóng. Một cầu

thủ đối phương chạy tới chặn đường, một búa đập thẳng về phía quả bóng

da trên đỉnh búa của Loan Loan.

Tay Loan Loan mềm mại như cuống sen, nhẹ nhàng đưa lên, động tác cực kì

đẹp mắt. Quả bóng lăn xuống dọc theo cán búa, rơi xuống trên vai Loan

Loan. Cô bé hơi nhún vai, đà lăn của quả bóng liền bị hóa giải.

"Hay lắm!" Thấy thân pháp của Loan Loan thật sự tuyệt vời, các quân sĩ đứng xem toàn bộ đều lớn tiếng khen ngợi.

Lâu Dự đã lao ra khỏi vòng vây, thúc ngựa chạy đến phía sau Loan Loan.

Hai người dường như có thần giao cách cảm. Loan Loan hoàn toàn không cần quay lại mà chỉ khẽ hất vai đẩy quả bóng lên không trung, lại đưa búa

đồng đập nhẹ đẩy quả bóng về phía sau.

Lâu Dự bật cười ha ha, chiếc búa đồng đưa tới nhẹ nhàng đỡ được quả

bóng. Chàng không dừng lại một nhịp nào, lập tức dẫn bóng qua người,

chạy thẳng đến cầu môn đối phương. Toàn bộ các quân sĩ bên kia bị Lâu Dự hút theo, từ các phương hướng lao tới bao vây đánh chặn. Tuy nhiên Lâu

Dự cưỡi ngựa quá tài, tốc độ cực nhanh, giật cương thúc ngựa kịp thời

lao qua khe hở cuối cùng trước khi năm người đối phương vây kín.

Áp lực bên phía Loan Loan giảm mạnh. Thấy Lâu Dự đang vội thúc ngựa vẫn

liếc mắt về phía mình, cô bé hiểu ý giục ngựa chạy như bay về phía

trước.

Thấy Lâu Dự ngày càng đến gần cầu môn, Triệu Vô Cực bất chấp tất cả lao

thẳng tới trước mặt Lâu Dự, hùng hổ lao vào như một con trâu bướng bỉnh. Lâu Dự không giảm tốc độ, hai người hai ngựa đều lao thẳng tới cực

nhanh. Đúng lúc hai người sắp lao vào nhau thì hai con chiến mã đồng

loạt hí dài. Triệu Vô Cực nghiêng người, Lâu Dự ghìm cương, hai con ngựa cùng nhảy lên cao bảy tám thước.

Đầu ngựa của Lâu Dự vừa vặn tránh được móng ngựa của Triệu Vô Cực. Người còn đang ở trên không trung, Lâu Dự đã vung tay đánh quả bóng về phía

Loan Loan đang lao vội tới, hô to: "Loan Loan, nhận bóng!"

Nhảy lên, né tránh, chuyền bóng, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, nhịp nhàng ăn ý làm mọi người hoa cả mắt.

Oa! Các quân sĩ đứng xem đều xôn xao, màn biểu diễn vừa rồi đúng là quá đặc sắc.

Tiếng kêu thán phục còn chưa dứt, Loan Loan đã tung người nhảy lên khỏi

yên ngựa, mũi chân vẽ thành một đường cong dài trên không trung đá thẳng vào quả bóng da.

Chát! Quả bóng bị đá vào lưới. Gần như đồng thời, Loan Loan từ không

trung hạ xuống lưng ngựa, ngồi vững vàng không hề ngả nghiêng.

Toàn thao trường đột nhiên yên tĩnh lại. Tuyết không biết đã bắt đầu rơi xuống từ khi nào, mặt đất đã quét dọn sạch sẽ lại được phủ thêm một lớp tuyết trắng mỏng manh.

"Hay lắm!" Sau một chốc yên lặng ngắn ngủi, tiếng hò reo như sấm đột

nhiên vang vọng khắp thao trường. Các quân sĩ được chứng kiến một pha

ghi bàn đặc sắc, hưng phấn nắm tay nhau, lớn tiếng hô tên hai người để

phát tiết sự kích động trong lòng: "Thế tử uy vũ! Loan Loan uy vũ! Thế

tử uy vũ! Loan Loan uy vũ!"

Loan Loan quay lại nhìn Lâu Dự. Lâu Dự đã ghìm cương dừng ngựa đứng yên

một chỗ, trên vai vương đầy bông tuyết li ti, tinh thần phấn chấn, cao

giọng cười khen: "Loan Loan làm tốt lắm! Chúng ta thắng rồi!"

Loan Loan hồi tưởng lại cảnh tượng tung người sút bóng ghi bàn vừa rồi,

trong lòng vui sướng khó có thể diễn tả, khóe miệng chậm rãi cong lên

thành một nụ cười rạng rỡ. Hai má lúm đồng tiền thấp thoáng giữa những

bông tuyết rơi rơi như đóa sen hé nở, băng thanh ngọc khiết, đẹp không

sao tả xiết.

Ánh mắt Lâu Dự xuyên qua màn tuyết, nhìn Loan Loan chăm chú như mê như say.

Chợt có một bông tuyết bay vào mũi chiến mã của Loan Loan. Cánh mũi

chiến mã phập phồng, nó hắt hơi một cái thật mạnh rồi đột nhiên tung vó

dựng thẳng người lên.

Lúc này mã phu vừa tới dắt ngựa, không ngờ con ngựa đột nhiên đứng thẳng lên. Mã phu hoảng sợ đặt mông ngồi bệt xuống đất. Hai móng chân trước

to bằng miệng bát từ trên cao đập xuống, chỉ một chớp mắt nữa sẽ nện

thẳng xuống ngực mã phu.

Trong tình thế cấp bách, Loan Loan chỉ kịp quát một tiếng lanh lảnh,

ghìm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, mạnh mẽ dùng sức người kéo thân ngựa lệch sang bên một chút. Móng sắt chiến mã đập xuống đất

tạo thành một hố sâu trên mặt đất phủ tuyết trắng ngay sát bên đầu mã

phu. Mã phu sợ mất hồn mất vía nhưng lại không mất một sợi tóc nào, còn

Loan Loan thì bị quán tính mạnh mẽ quăng ra ngoài, đập mạnh cả người

xuống đất.

Toàn bộ sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người không sao ngờ được, tất cả

đều sợ hãi hét lên. Lâu Dự hoảng sợ tái mặt, xoay người xuống ngựa rồi

vội vã lao tới, vừa ôm lấy Loan Loan vừa mở miệng hét to: "Quân y!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 72
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...