Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 40

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mấy người đàn ông đó hung ác đẩy hai mẹ con đi trong rừng rậm. Sau thời gian khoảng uống hết một chén trà, đám người vượt qua một khe núi, trước mắt trở nên rộng rãi sáng ngời.

Đây là một vùng sơn địa tương đối rộng rãi bằng phẳng, cỏ dại dưới đất

dường như đã được cắt xén rất bằng phẳng. Hàng chục chiếc lều rải rác

trong rừng cây, phía sau có một thác nước chảy ào ào. Nếu nơi này có trẻ con chạy nhảy chơi đùa, có cụ già ung dung phơi nắng, có mùi cơm quyện

lẫn khói bếp lượn lờ như bình thường thì chính là một nơi thế ngoại đào

nguyên yên bình ấm cúng.

Nhưng bây giờ tất cả hiện lên trước mắt lại khiến mọi người không nhịn được phải chửi mắng.

Lại gần xem, trên vỉ lều toàn là vết máu phun tung tóe, các loại nồi

niêu bát đĩa chăn chiếu bị ném khắp nơi, cảnh tượng cực kì bừa bộn. Trên mặt đất có hàng chục thi thể nằm phủ phục, có nam có nữ có già có trẻ,

thân khoác da thú đầu đội ngọc thạch, nhìn ăn mặc trang điểm đều là

người Sơn Dương, toàn bộ bị chém đầu, chết cực kì thê thảm.

"Con bà nó, bị đoạt trước mất rồi". Gã mắt chuột cầm đầu nhổ mấy bãi nước bọt xuống đất, nói căm hận.

Để khích lệ sĩ khí, quân Sóc treo trọng thưởng cho những binh lính bắt

giết người Sơn Dương. Giết một người già hay phụ nữ trẻ em Sơn Dương

được thưởng hai mươi lượng bạc, giết một đàn ông Sơn Dương cường tráng

thì thưởng năm mươi lượng bạc, nếu giết được thủ lĩnh thì tiền thưởng

còn nhiều gấp bội.

Thủ cấp mang về đổi tiền thường, vì vậy những người Sơn Dương bị giết này đều bị chém đầu một cách tàn nhẫn.

Quân Sóc lần này phái tới vây quét được chia làm vài chục toán vào núi

tìm kiếm, giữa những toán quân này lại tính toán lẫn nhau, xa lánh chèn

ép lẫn nhau, tất cả chỉ để kiếm thêm được chút tiền thưởng.

Lúc này không dễ gì tìm được nơi ở của người Sơn Dương nhưng đã bị toán

quân khác càn quét không còn lại một người sống nào, nhìn những thỏi bạc trắng lóa cứ thế bay mất, gã mắt chuột nổi điên, quay sang hùng hổ cho

người phụ nữ trung niên một cái bạt tai, chửi bới ầm ĩ: "Chỉ lại con mụ

ti tiện này lề mề, làm hại tiền thưởng của bố bị cướp mất, bố phải giết

mày".

Người phụ nữ trung niên bị tát ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu, lại dường như không biết đau đớn, chỉ trợn trừng hai mắt nhìn những xác chết trước mặt. Đột nhiên ánh mắt đọng lại, người phụ nữ trung niên gào lên một tiếng như xé rách tim gan, chật vật bò tới, nhào vào một xác

chết không đầu, ôm xác chết khóc lớn: "Cha Hổ nhi, cha Hổ nhi..."

Đột nhiên mái tóc bị kéo giật lên, động tác cực mạnh, dường như cả da

đầu cũng bị kéo bung ra. Tiếng khóc ngừng bặt, một thanh đao đặt lên

trên cổ bà ta, gã mắt chuột nói với vẻ mặt hung dữ: "Nói, những người

khác trốn đi đâu rồi?"

Người phụ nữ trợn mắt, ánh mắt căm thù, đột nhiên hừ một tiếng, phun một ngụm máu kèm theo mấy cái răng vào mặt gã mắt chuột.

"Mày chán sống rồi". Gã mắt chuột giận dữ, một cước đá người phụ nữ bay

ra mấy mét. Một gã to khỏe khác vung đao lên chuẩn bị chém xuống.

"Mẹ!" Cậu bé bên cạnh gào to, khóc rất thê thảm.

Lúc này Loan Loan và Lâu Dự đều nằm ở phía sau một tảng đá lớn cách đó

không xa. Thấy tình cảnh bi thảm này, Loan Loan bừng bừng lửa giận, rút

Li Quang ra định xông tới, lại bị Lâu Dự nhanh tay lẹ mắt giữ lại.

Loan Loan vùng vẫy một lát, nhìn về phía Lâu Dự, dùng ánh mắt thăm dò: "Vì sao không giết bọn chúng?"

Lâu Dự lắc đầu, ra hiệu bình tĩnh đừng vội. Giết mấy tên quân Sóc này là chuyện nhỏ, nhưng vạn nhất để lộ hành tung, để quân Sóc phát hiện Hắc

Vân kị đã lẻn vào trong núi thì chàng, Loan Loan và những thám báo tinh

nhuệ lẻn vào sẽ phải dối mặt với tình hình rất khó khăn.

Loan Loan không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Lâu Dự, cố gắng kiềm

chế lửa giận, lại nằm xuống, nắm chặt nắm đấm, cực kì căm hận, không

nhịn được đấm mạnh một cái vào tảng đá trước mặt.

Bên kia, đúng lúc thanh đao chuẩn bị chém rơi đầu người phụ nữ trung niên, gã mắt chuột đột nhiên kêu một tiếng: "Dừng!"

Thanh đao dừng lại trên cổ người phụ nữ, gã to con buồn bực quay lại: "Lĩnh trưởng, sao vậy?"

Gã mắt chuột cười ác độc, kề đao lên cổ cậu bé, nhìn người phụ nữ, nói

độc ác: "Những người còn lại trốn ở đâu? Mày không nói, tao sẽ giết

thằng ranh này".

"Mẹ... Mẹ..." Cậu bé đưa tay ra định với mẹ, nhưng lại bị lưỡi đao khía vào cổ, máu tươi ngoằn ngoèo chảy xuống.

"Hổ nhi, ngoan, đừng khóc. Tía con là dũng sĩ Sơn Dương, săn báo giết hổ không bao giờ biết sợ, con phải dũng cảm như tía con". Người phụ nữ

trung niên nhìn con trai, móng tay gần như cắm vào trong thịt, trợn mắt

nhìn gã mắt chuột, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến lúc Hắc Vân kị tới,

toàn bộ lũ ác ma các người sẽ bị đuổi về địa ngục".

"Thì ra mày đang trông chờ Hắc Vân kị. Nói với mày cũng không sao, bọn

chúng vĩnh viễn không đến được nữa. Nghe nói hoàng thượng đã phái kị

binh trọng giáp tiếp viện, đám Hắc Vân kị đó sợ rằng đi được nửa đường

đã bị chặn giết sạch sẽ rồi". Gã mắt chuột cười lạnh, tóm cổ áo cậu bé,

nhếch mép nở nụ cười âm hiểm, nói: "Mày tên là Hổ nhi? Nói với tao,

những người khác ở bộ lạc chúng mày đi nơi nào? Nói ra thì tao sẽ tha

cho mẹ mày, còn cho mày rất nhiều bạc mua kẹo ăn, nói mau kên".

"Hổ nhi, không được nói!" Người phụ nữ trợn mắt gần như rỉ máu, lớn tiếng quát con trai.

Cậu bé tên là Hổ nhi này mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại rất có khí phách, hai mắt vẫn đầy nước mắt, lại lấy dũng khí, ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, nói

lớn tiếng: "Mẹ nói các ngươi là ác ma, dù chết ta cũng không nói".

Giọng trẻ con non nớt vang vọng giữa rừng núi, không ngừng đập vào trái

tim Loan Loan, như kim đâm đau buốt không thể nào diễn tả. Cô bé đau

buồn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, im lặng nghĩ: "Ta nhẫn, ta phải

nhẫn".

Thấy đe dọa không có hiệu quả, gã mắt chuột tức điên, đã không chịu nói

thì giữ lại cũng không có ích lợi gì: "Tốt, chúng mày có khí phách, để

bố cho chúng mày khí phách".

Hắn co chân đá người phụ nữ ngã ngửa, không nói không rằng một đao chém

xuống. Người phụ nữ né tránh một chút, nhát đao chém vào vai, máu tươi

phun ra bắn đầy người gã mắt chuột.

"Mẹ!" Hổ nhi gào lên như xé rách tim gan, khóe mắt căng nứt, lao về phía gã mắt chuột định liều mạng với hắn. Nhưng cậu bé đâu phải đối thủ của

hắn, người nhỏ sức yếu bị gã mắt chuột đấm bay ra, lăn tới dưới chân một gã to khỏe. Gã to khỏe này không nói một lời, vung đao chém xuống...

Loan Loan đời này đã nếm trải đủ cảnh bơ vơ, hâm mộ nhất là người ta có

cha có mẹ, hận nhất là kẻ giết cha mẹ người khác, làm cho trẻ con trở

thành trẻ mồ côi. Trước đó Loan Loan không muốn làm trái lời Lâu Dự nên

mới cố gắng nhẫn nhịn, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, một hòn đá

nắm chặt trong lòng bàn tay gần như bị cô bé bóp nát. Lúc này thấy cậu

bé sắp bị chém chết, Loan Loan đâu còn kiềm chế được. Bất chấp Lâu Dự có tức giận hay không, hai tay cô bé ấn mạnh xuống tảng đá, hai chân đạp

xuống đất, cả người lao tới như một con sói dồn sức đã lâu, người còn

trên không trung, tên nỏ đã bắn ra.

Vút! Tiếng xé gió vang lên. Thanh đao còn ở giữa không trung, gã to khỏe cảm thấy đầu như nổ tung, trước mắt đỏ nhòe những máu, ngay cả bóng

người tấn công còn chưa nhìn thấy, đã bị mũi tên nỏ bắn xuyên qua đầu,

vô lực ngã xuống.

Lâu Dự nghe thấy tiếng gió vang lên bên cạnh, thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng đưa tay kéo lại. Nhưng thân pháp của Loan Loan khi tức giận quả

thực quá nhanh, Lâu Dự còn chưa chạm được vào tay áo Loan Loan đã nhìn

thấy tiểu quỷ này lao tới như hổ dữ vồ mồi. Tiếng lẫy nỏ vang lên, lập

tức một người của đối phương đã bị giết gọn.

"Ngươi học nhanh đấy". Lâu Dự cười khổ, nhìn Loan Loan giơ chiếc nỏ lên

giữa không trung, trong lòng lại thầm khen một câu: "Động tác còn rất

đẹp nữa chứ".

Chàng thở dài một tiếng, lại không hề chậm chạp, hai chân đạp vào đại

thụ phía sau mượn lực bắn ra, bay thẳng tới theo sát Loan Loan, bóng

người như chim ưng vồ thỏ, mũi dao găm màu đen vẽ ra một vệt đen dài

chém về phía mấy tên còn lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 40
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...