Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 26

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Triệu Vô Cực nhất

thời ngây ngốc. Đại Hồng cũng là kẻ thù cũ, mối thù trên thảo nguyên khi đó vẫn rõ ràng trước mắt. Càng huống chi hắn không có bản lãnh đối

thoại với động vật như Loan Loan, việc giao tiếp có chướng ngại. Hắn cực kì chán nản, chẳng lẽ bắt hắn nói với đại Hồng, đại Hồng, đừng giận,

trả lại Hoàng Long cho ta, ngươi cứ việc ra điều kiện?

Lúc này

Triệu Vô Cực cảm thấy mình giống như một thiếu nam mới biết yêu bị cướp

mấy người yêu, mà tình địch lại là một con ngựa, đúng là làm mọi người

sầu từ trong lòng sầu ra.

Cho dù cực kì muốn lấy lòng nhưng lại

không biết mở miệng từ đâu, hắn đành phải lúng túng vuốt lông bờm đại

Hồng, xoắn xuýt hồi lâu mới mở miệng: "Đại đại đại... Hồng, ăn cơm

chưa?"

Loan Loan bật cười khì khì. Thấy một người đàn ông sức dài vai rộng như Triệu Vô Cực, trên mặt lại đỏ bừng như sắp chảy máu, Loan

Loan sinh lòng từ bi kéo tai đại Hồng nhỏ giọng thầm thì vài câu.

Đại Hồng cào móng lắc đầu nhìn Triệu Vô Cực, đôi mắt ngựa to đùng trợn tròn lộ rõ vẻ khinh thường. Triệu Vô Cực cũng căng thẳng nhìn lại. Một người một ngựa nhìn nhau chốc lát, Triệu Vô Cực thật sự không đoán được ý của đại Hồng, đành phải nhìn về phía Loan Loan như cầu cứu.

Loan

Loan cúi xuống vuốt bờm đại Hồng, nói: "Chúng ta đi đánh nhau, chẳng lẽ

để Hoàng Long đứng bên cạnh xem náo nhiệt? Phải để hắn cưỡi Hoàng Long

cùng chúng ta đánh nhau mới được".

Đại Hồng nghe vậy mới phun phì phì, vẫy đuôi với Hoàng Long.

Hoàng Long vốn đã cực kì khó xử giữa hai chủ nhân mới cũ, lúc này thấy đại

Hồng đã gật đầu, nó lập tức khẽ hí một tiếng, bước chân nhẹ nhàng chạy

tới bên cạnh Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực mừng rỡ, lập tức xoay người lên ngựa, xoa đầu Hoàng Long, vỗ vỗ mông ngựa, cười tít cả mắt.

Lại nhìn Loan Loan bên cạnh, Triệu Vô Cực cảm động đấm ngực thình thịch:

"Huynh đệ Loan Loan, quân Sóc xảo quyệt, huynh đệ lại không có kinh

nghiệm. Đi gặt lúa chỉ việc đi cùng một tổ với ca ca, đao tên gì đó ca

ca đều cản cho huynh đệ, đảm bảo huynh đệ không mất một sợi lông nào".

Loan Loan ngơ ngác: "Gặt lúa là cái gì? Chẳng lẽ không phải đi đánh nhau à?"

Triệu Vô Cực lộ vẻ đắc ý, cuối cùng cũng đến lúc cậy già lên mặt, khoe khoang kinh nghiệm, lập tức nói tràng giang đại hải mặc kệ người ta có thích

nghe hay không.

Lúc đó quan hệ giữa hai nước Lương Sóc rất xấu,

dù không có đại chiến nhưng biên giới không ngừng có xung đột. Thỉnh

thoảng có thổ phỉ tấn công dân cư vùng biên, giết người cướp bóc, không

chuyện ác nào không làm, thường thường một khi tấn công là tắm máu cả

thôn xóm, không để lại một người sống nào.

Người dân vùng biên bị cướp bóc khổ không nói nổi, lũ lượt tha hương cầu thực dù có phải dẫn

theo cả người già trẻ nhỏ. Đất khai khẩn không có người trồng trọt tạo

thành ngàn dặm đồng hoang, cỏ dại um tùm, rất nhiều nơi thậm chí điêu

tàn không có người ở.

Mặc dù vẫn nói là thổ phỉ làm loạn, nhưng

những người liên quan đều biết rõ, đội kị binh chỉnh tề như thế, tác

phong gọn gàng giết người cướp của không để lại người sống như thế đâu

có thể là việc làm của thổ phỉ bình thường, rõ ràng chính là quân đội

được huấn luyện kĩ càng.

Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa, ngươi

có thể cải trang thành thổ phỉ lấn qua biên giới cướp bóc dân ta thì vì

sao ta không thể biến thành nghĩa quân bảo vệ biên giới?

Lâu Dự

cười lạnh trong lòng, tự mình dẫn tinh binh Hắc Vân kị tuần tra biên

giới, đuổi giết thổ phỉ không lưu tình chút nào, một là bảo vệ biên

giới, hai là có thể mượn việc này để thực chiến luyện binh.

Hai

bên đều không xuất hiện với phương thức tác chiến của quân chính quy,

lại thường xuyên vào nhà cướp của, đốt lương thảo, cướp vàng bạc, đánh

nơi này xong lại chuyển sang nơi khác. Vì vậy loại tác chiến kiểu du

kích này được gọi là gặt lúa.

Gần mười ngày nay thổ phỉ ngoài

thành Lương Châu làm loạn, rất nhiều nạn dân lang bạt tràn vào trong

thành, trong đó chắc chắn trà trộn không ít thám báo gián điệp của đối

phương.

Lâu Dự hiểu rõ muốn dẹp nội loạn thì trước hết phải diệt

được ngoại viện, chặt đứt viện trợ của đối phương thì mới có thể quét

sạch gian tế trà trộn vào trong thành.

Vì vậy chàng đích thân cầm quân, dẫn tinh nhuệ của tiên phong doanh, thám báo doanh, tên nỏ doanh

cộng thêm một số lính mới có biểu hiện xuất sắc của tân binh doanh tạo

thành một đội kị binh chuẩn bị xâm nhập thảo nguyên, càn quét thổ phỉ.

Một khi đã xâm nhập hoang mạc thì mấy chục ngày sau mới quay về, những hung hiểm trên đường đi khó nói hết bằng lời, vì vậy những người lên đường

hoặc là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, hoặc là võ nghệ

siêu quần, năng lực xuất chúng.

Nhìn từ góc độ nào, Loan Loan đều không phải một lựa chọn thích hợp.

Sở dĩ trước khi đi lại mang theo gã lính mới lười nhác vô lại không có

quân kỉ tên là Loan Loan này là vì Lâu Dự tin tưởng không ai có thể hiểu được thảo nguyên đại mạc hoang vu hơn đứa bé còn đang ngái ngủ này.

Một đứa bé khoảng mười tuổi lớn lên trên thảo nguyên tàn khốc vô tình đã là kì tích, chưa nói lại dẫn theo một ngựa một báo, tung hoành ngang dọc,

xưng bá thảo nguyên, xuất quỷ nhập thần, cuộc sống dễ chịu vô cùng.

Thảo nguyên hoang mạc này nhìn thì tầm thường nhưng thực ra khắp nơi đều có

cát lún. Nếu người không biết đường đi vào sẽ rất dễ mất phương hướng,

nếu rơi vào cát lún thì quân đội lợi hại đến mấy cũng chỉ có đường chết. Mặc dù Lâu Dự đã mạo hiểm vào dò đường mấy lần nhưng làm sao có thể

sánh với đứa bé hoang dã lớn lên trên thảo nguyên này?

Gặt lúa

quan trọng nhất là dùng kì binh tập kích, tiến lùi nhanh chóng nhờ vào

việc quen thuộc địa hình. Mà đứa bé trước mắt này chính là một tấm bản

đồ sống cực kì khó được.

Cho nên không dẫn hắn đi thì dẫn ai đi?

Triệu Vô Cực không hề rõ những tính toán của thế tử nhà mình, chỉ thầm kinh

ngạc vì sao lại để tiểu quỷ này vừa mới đến đã ra chiến trường? Đó chính là chiến trường thật sự. So với độ thảm thiết của gặt lúa, những trò

đánh đấm lặt vặt mất một ngón tay hay một cánh tay hoàn toàn không hề

đáng nhắc tới.

Loan Loan đã thoải mái trả lại Hoàng Long, Triệu

Vô Cực nợ một ân tình lớn, nhìn tiểu quỷ trước mặt cũng vừa mắt hơn

nhiều, đương nhiên không muốn tiểu quỷ này lại chết ngay trận đầu.

Hắn thầm mắng thế tử bạc bẽo, hắn lại lập tức lo bò trắng răng: Thế tử lạnh lùng bạc bẽo như vậy, sau này không lấy được thế tử phi thì biết làm

thế nào?

Sau đó nhìn bả vai gầy gò, tay chân nhỏ bé của Loan

Loan, hắn lại nghĩ đây là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, nói thế nào thì việc tiểu quỷ này nhập ngũ cũng không thể không liên quan đến

mình. Nếu cứ để nó ra chiến trường như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy

ra...

Triệu Vô Cực càng nghĩ càng cảm thấy trách nhiệm của mình

trọng đại, bầu nhiệt huyết lập tức biến thành quyết tâm bảo vệ Loan

Loan. Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, nói rất nghiêm túc: "Loan Loan

đừng sợ, thế tử không lo cho ngươi, Triệu đại ca sẽ bảo vệ ngươi".

Hồi lâu không thấy Loan Loan trả lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn, Loan Loan đã thúc ngựa chạy đi từ lúc nào rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 26
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...