Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 126

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tất cả mọi người đều cho rằng Lâu Dự sẽ nổi điên, cũng có rất nhiều người đang chờ mong chàng nổi điên.

Nhưng Lâu Dự lại không điên.

Thậm chí ngay cả xông vào lớn tiếng chất vấn thái tử một câu cũng không có, chàng chỉ tỉnh táo và yên lặng một cách khác thường.

Vì một mình Lâu Dự, bầu không khí trong đại quân mấy trăm ngàn người lại trở nên kì lạ, người nào cũng cảm thấy trên đỉnh đầu dường như có một

lưỡi đao có thể chém xuống bất cứ lúc nào. Tất cả các tướng lĩnh đều câm như hến, sắc mặt nặng nề. Hai chữ Sa Loan trở thành cấm kị, tuyệt đối

không có ai dám nhắc tới.

Ngay cả thái tử cũng đã chuẩn bị tâm lí bị Lâu Dự tóm cổ đánh một trận

tơi bời, không ngờ Lâu Dự lại không hề có động tĩnh. Sự phản kháng rõ

ràng duy nhất chính là từ đó chàng không còn tham gia hội nghị quân sự

tại lều trung quân nữa.

Thân là phó thống soái, vậy mà lại không đến dự hội nghị tướng lĩnh cao

cấp tại lều trung quân, dù ở đâu cũng có thể buộc tội chàng ngang ngược

vô lễ, nhưng lại không có ai dám nói nửa câu, ngay cả thái tử cũng nhân

nhượng cầu an, coi như không thấy, để mặc ý chàng.

Lúc này Lâu Dự giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc

nào, ai cũng không muốn làm ngòi nổ kích nổ ngọn núi lửa đó.

Thành Phượng Đài bị đánh hạ không hề khó khăn, quốc thư cầu hoà của đế

quân nước Sóc cũng kịp thời đưa hai bản giống nhau tới lều trung quân

của đại quân cùng với cung Bắc Thần trong thành Thượng Kinh.

"Tốt! Đánh tốt lắm!" Vũ Định đế ném mạnh cây bút chu sa, vỗ tay cười to: "Các chàng trai của Trẫm quả nhiên dũng mãnh, thắng rất rực rỡ!"

Nước Lương bị nước Sóc ức hiếp nhiều năm, trên dưới nước Lương bị ức

hiếp đã quen, đều có một chút bản tính nô tài, vẫn luôn khom lưng khuỵu

gối nhịn nhục cầu hoà. Vũ Định đế vốn cũng chỉ là bị ép vào đường cùng,

bất đắc dĩ dùng quốc lực và ngôi vua đánh một canh bạc tất tay, chưa

từng nghĩ có thể thắng, chỉ muốn đại quân xuất chinh dù chỉ đánh hạ một

tòa thành cũng là một thắng lợi, sau này có thể thêm chút vốn liếng và

thể diện khi đàm phán về vấn đề hòa thân và thuế phú biên cương.

Không nghĩ tới vậy mà lại thắng, hơn nữa còn thắng vang dội đặc sắc như vậy!

Thuế bảo vệ biên cương phải giao nộp nhiều năm trở thành gánh nặng không chịu nổi của nước Lương đã miễn trừ, sông Tháp Mẫu đã cướp về, nắm giữ

quyền chủ động tại vùng sản xuất muối sắt. Công chúa Trường Lạc không

cần gả đi xa cầu thân, trận chiến này có thể nói là đã hoàn thành mục

tiêu vượt quá dự liệu.

Lại nhìn quốc thư cầu hoà của nước Sóc, từng chữ chân thành, từng câu

tha thiết, ý cúi đầu cầu hoà lộ rõ trên giấy trắng mực đen.

Bao nhiêu năm rồi, quốc thư của nước Sóc luôn luôn kiêu ngạo át người,

từ ngữ lúc nào cũng là giọng điệu ra lệnh. Bức quốc thư hôm nay quả thật khiến Vũ Định đế hả hê trong lòng, nở mày nở mặt.

"Truyền chỉ xuống, lệnh thái tử kê rõ quân công của tất cả các tướng sĩ tham chiến, Trẫm phải luận công ban thưởng".

Thấy Vũ Định đế long nhan rạng rỡ, các triều thần cũng vui vẻ ra mặt,

tới tấp chúc mừng, triều đình trên dưới vui sướng hân hoan.

Ngay cả hậu cung cũng tràn ngập không khí vui mừng, tiếng cười không

dứt. Sự lo lắng trong lòng Tào hoàng hậu cuối cùng cũng bị xóa bỏ. Thái

tử lần đầu tiên cầm quân đã có công trạng như vậy, lần này đại thắng về

triều tất nhiên sẽ được ban thưởng rất nhiều, mấu chốt là giành được sự

tín nhiệm của hoàng thượng.

Mấy ngày nay các vị phu nhân ra vào cung Phượng Nghi của hoàng hậu liên

miên không dứt, tất cả đều mang lễ trọng đến chúc mừng. Người trong

triều đình ai cũng sáng mắt như nhau, nhà cao cửa rộng hay giàu ngang

một nước cũng chỉ là phù du, chỉ có quân công trên người mới là vốn

liếng lớn nhất. Giờ đây thái tử mang quân công to lớn như thế trở về,

ngôi vị thái tử đã vững như bàn thạch, lúc này không đến nịnh bợ lấy

lòng thì để lúc nào?

***

"Lâu Dự làm ta thất vọng quá". Ân Minh nheo mắt nhìn bầu trời nhờ nhờ

ngoài điện, thở dài nói: "Hoài Ân, vì sao muốn một người chết lại khó

như vậy?"

Trong cung điện trống trải ở đế đô nước Sóc, các thái giám và cung nữ

đều bị đuổi ra, theo thường lệ chỉ còn lại hai chủ tớ, âm thanh của Ân

Minh lượn lờ trong đại điện trống trải càng tỏ ra mất mát.

Vốn định chọc giận Lâu Dự, tốt nhất là làm hắn giận dữ giết phăng thái

tử, không tốt thì đánh thái tử một trận lên bờ xuống ruộng cũng là một

tội danh đại nghịch phạm thượng. Đại nghịch phạm thượng chính là tội

chết, cho dù hắn là thế tử Lăng Nam vương, quân công đầy mình cũng khó

thoát bị xử tử theo luật.

Lại không nghĩ rằng Lâu Dự không hề có động tĩnh, điều này thật sự làm cho Ân Minh hết sức thất vọng.

"Lâu Dự... không phải kẻ tầm thường". Lưu Hoài Ân cúi người, âm thanh

mang một chút bội phục hiếm thấy, nói chậm rãi: "Thần đã tính chuẩn tất

cả, chỉ độc không tính chuẩn được hắn".

Biểu hiện của Lâu Dự nắm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, tất cả mọi người ở đây đương nhiên cũng bao gồm cả Lưu Hoài Ân.

Không ngờ Lâu Dự lại nhẫn nhịn được, không ngờ hắn lại giỏi nhẫn nhịn

như vậy. Đây đâu giống một thanh niên máu nóng vừa đầy hai mươi tuổi?

Đây rõ ràng chính là loài yêu nghiệt âm trầm khôn ngoan bụng sâu như

biển, có sự trưởng thành, cơ mưu, trí tuệ và khả năng nhẫn nhịn vượt xa

tuổi tác.

Người như vậy quá đáng sợ.

Bàn tay Lưu Hoài Ân rụt trong tay áo dần dần siết chặt, mặt mày lại dần

lộ vẻ hưng phấn khi bị khiêu khích. Kì phùng địch thủ, một người như vậy mới xứng đáng làm kẻ thù của Ưng Đình Đại Sóc ta.

"Lâu Dự không chết, sông Tháp Mẫu cho bọn chúng, còn miễn thuế nặng biên cương. Hoài Ân, trận này hình như chúng ta thiệt lớn rồi". Ân Minh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Lưu Hoài Ân, giọng nói bình thản, không nghe ra có chút gì ảo não vì thua thiệt.

Lưu Hoài Ân nhìn người trẻ tuổi trên bảo tọa cửu long, thấp thoáng phía

sau mười hai chuỗi hạt châu trên vương miện là một khuôn mặt tuấn tú

lạnh lùng.

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, tâm tính của người trên bảo tọa kia không

hề liên quan đến dung mạo phong hoa tuyết nguyệt của người đó. Cái này

gọi là mặt mày như ngọc, lòng cứng như sắt.

Nếu phải tìm một người có thể đối địch với Lâu Dự trong toàn bộ Đại Sóc, thì người đó không phải Lưu Hoài Ân già nua gần đất xa trời mà là vị

quân vương trẻ tuổi ngồi hiên ngang trên bảo tọa này.

Lâu Dự là mãnh hổ ẩn nấp, Ân Minh chính là giao long lặn dưới biển sâu.

Cùng trẻ tuổi thông minh như nhau, cùng thâm trầm sâu sắc như nhau, cùng lạnh lùng cứng rắn như nhau.

Cảnh tượng biến cố cung đình ba năm trước hiện ra trước mắt Lưu Hoài Ân. Ân Minh khi đó còn rất trẻ đã an bài tất cả. Trước mặt trọng thần đại

tướng đầy triều, mặt không đổi sắc nhìn phụ hoàng mình uống chén rượu

độc, thậm chí ngay cả lông mày cũng không động chút nào.

Phò tá một người xuất sắc như vậy để đánh bại một người cũng xuất sắc như thế là một việc đáng tự hào biết bao.

Khóe miệng Lưu Hoài Ân mang một nét cười thỏa mãn. Chính mình mặc dù chỉ là một hoạn quan nhưng lại có thể coi thiên hạ như bàn cờ, tất cả những người xuất sắc nhất trên đời đều là quân cờ trong tay ta, cuộc đời này

không uổng.

"Chuyện khó khăn nhất trên đời không phải đánh thắng một trận lớn mà là

cài thêm một cái gai trong lòng người". Lưu Hoài Ân buông mắt nói: "Sau

trận chiến này, mặc dù Lâu Dự không hề nổi điên tự hủy hoại mình như

trong tưởng tượng của chúng ta, nhưng giữa hắn và thái tử đã có một mâu

thuẫn không thể hóa giải. Với tính tình của Lâu Dự, giờ đây hắn càng ẩn

nhẫn thì càng nguy hiểm vạn phần".

Lưu Hoài Ân tự tay pha trà mới cho Ân Minh, nói bình thản: "Cho nên, bệ

hạ, trận chiến này mặc dù chúng ta mất sông Tháp Mẫu, miễn thu thuế biên cương, nhưng lại giành được thời gian. Bệ hạ có thể lợi dụng thời gian

này để chỉnh đốn triều chính, thu gom binh quyền. Quan trọng hơn là

chúng ta đã thành công trong việc cắm một chiếc gai vĩnh viễn không nhổ

ra được trong lòng hai người có quyền thế nhất Đại Lương".

Chuyện đến nước này, Lâu Dự đã trở thành biến số lớn nhất trong cả cục

diện. Ai cũng không biết chàng sẽ nghĩ thế nào, chàng sẽ làm thế nào,

chàng sẽ đi đến đâu.

Ân Minh nghiền ngẫm lời của Lưu Hoài Ân, hai mắt lộ vẻ xảo trá tàn nhẫn, lại vỗ tay cười to: "Thú vị, thú vị, đúng là thú vị! Hoài Ân, như vậy

có vẻ càng vui hơn".

Lưu Hoài Ân nhìn Ân Minh trên ngai, thầm nghĩ đây đâu phải việc nhà của

Lâu Mẫn và Lâu Dự, đây rõ ràng là cuộc chiến giữa ngươi và Lâu Dự. Một

là đế quân nước Sóc, một là chiến thần bóng đêm, giữa hai người cho dù

chỉ va chạm bắn ra một đốm lửa cũng có thể ảnh hưởng đến đại cục thời

thế của cả thiên hạ.

Chiến đấu biết trước kết quả thì có nghĩa lí gì, chỉ có trận chiến sống

chết khó lường với kì phùng địch thủ như vậy mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của con người, làm người ta có hưng phấn khát máu.

Ngoài mặt vẫn kính cẩn như cũ, che giấu nét sảng khoái nơi đáy mắt, Lưu

Hoài Ân khom mình hành lễ, khúm na khúm núm nói: "Bệ hạ hùng tài vĩ

lược, Lưu Hoài Ân thề chết đi theo".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 126
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...