Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 15

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thủ bị Lương Châu đã

đợi hơn một canh giờ, tách trà thêm nước nhiều lần đã thành nước trắng.

Ông ta đang cầm ly trà ngủ gà ngủ gật, thấy thế tử điện hạ về phủ, ông

ta bừng tỉnh, vội vàng dặn dò quân vụ trình sổ sách lên.

Quân vụ ôm chồng sổ sách dày ba thước, sổ sách quá nặng, bước chân lảo đảo suýt nữa ngã sấp mặt.

Chồng sổ sách dày cộp để trên bàn dài, Lâu Dự lật xem từ trên xuống dưới,

không bỏ sót quyển nào: "Dự trữ lương thảo cho mùa đông rất đầy đủ, có

điều Lương Châu giá rét, áo bông của các quân sĩ có lẽ phải may thêm một lớp nữa".

Quân vụ run run hàng râu chuột, bàn tính dưới tay kêu lách cách: "May thêm một lớp bông phải dùng hơn năm vạn lượng bạc".

Lâu Dự không thèm ngẩng đầu lên: "Thêm".

Quân vụ lau mồ hôi trên đầu: "Giầy nếu dùng vải bông Cẩm Châu thì đúng là ấm thật, nhưng phải dùng thêm một vạn lượng bạc".

Lâu Dự mặt không biểu cảm: "Dùng".

Quân vụ cắn răng, cầm bút đỏ nghi thêm một hàng chữ vào sổ sách, thầm nghĩ thế tử Lăng Nam vương đúng là lắm tiền nhiều của...

Thủ bị Lương Châu vẻ mặt khó xử, nói rụt rè: "Thế tử điện hạ, quân lương

năm nay cấp phát xuống chỉ còn mười vạn lượng bạc, có cần tiết kiệm một

chút không?"

Lâu Dự gấp quyển sổ trong tay lại: "Đương nhiên phải tiết kiệm, rất nhiều chỗ cần tiết kiệm. Bớt mấy tờ hóa đơn ở Thúy Liễu

viên và Trương Đồng thái chẳng phải là sẽ tiết kiệm được sao?"

Thúy Liễu viên là lầu xanh lớn nhất thành Lương Châu, Trương Đồng thái là quán rượu tốt nhất thành Lương Châu.

Thủ bị đại nhân cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng quét tới, từ đầu đến chân

như ở trong lò nướng, mồ hôi vã ra như tắm. Ông ta xê dịch vị trí, gắng

gượng làm vẻ tươi cười, lúng túng nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Điện hạ nói

rất phải".

Lâu Dự mỉm cười, không nói thêm nữa, lại cúi đầu xem

sổ sách. Thủ bị đại nhân cảm thấy mồ hôi lạnh nhỏ tong tong, nhấp nhổm

như ngồi bàn chông, không dám nhiều lời nữa.

Quần áo, giầy, binh khí, lều, quân lương... Toàn bộ đều kiểm tra tăng giảm, quả thật rất tốn thời gian.

Trời tối sớm, nhà bếp mang đồ ăn tới. Lâu Dự mời mọi người dùng cơm, chính

mình chỉ ăn mấy miếng, tinh thần lại sáng láng tiếp tục tra hỏi...

Một buổi thương nghị kéo dài bốn canh giờ, thủ bị Lương Châu dù xuất thân

võ tướng nhưng cũng mệt hoa mắt chóng mặt, quân vụ râu chuột gảy bàn

tính mà tay mỏi rã rời, nhìn số liệu sưng vù hai mắt, cuối cùng tính ra

một con số, run rẩy nhìn về phía Lâu Dự: "Điện hạ, tất cả đều đã tính

xong rồi".

Lâu Dự kéo quyển sổ lại gần, xem xét kĩ càng một lượt, hài lòng đặt xuống: "Các vị vất vả quá".

Quân vụ lệ già rưng rưng, thở phào nhẹ nhõm. Làm quân vụ nhiều năm như vậy,

đây là lần đầu tiên ông ta thấy tướng quân tự mình kiểm tra sổ sách, đêm qua bị thủ bị ép xem lại sổ sách suốt đêm, cuối cùng không xảy ra sai

sót, đúng là không dễ chút nào.

Có người vào thay trà nóng, Lâu

Dự cầm tách trà lên, nói thoải mái như đang tán gẫu: "Trương đại nhân,

muốn gặp cô nương Thúy Ngọc nổi tiếng nhất Thúy Liễu viên một lần thì

cần bao nhiêu bạc?"

Thủ bị Lương Châu Trương Thành Uyên chấn động trong lòng. Cả thành Lương Châu có ai không biết thế tử điện hạ không

bao giờ bước chân vào chốn trăng hoa, lúc này lại hỏi như vậy là có ý

gì?

Nhìn trộm vẻ mặt Lâu Dự, chỉ thấy chàng vẫn bình thản cúi đầu uống trà, vẻ mặt không hề có gì khác thường.

Trương Thành Uyên cân nhắc nhiều lần, cuối cùng đáp hết sức thận trọng: "Điều này... thuộc hạ không biết".

Lâu Dự cũng không vặn hỏi, đặt tách trà xuống, như cười như không: "Lên lầu xanh nghe nhạc uống rượu thật là phong nhã, nhưng nếu một tháng tiêu

hàng ngàn lượng bạc ở trong đó thì sẽ không còn phong nhã nữa. Một tham

tán châu phủ tầm thường mỗi tháng có bao nhiêu lương bạc mà ngày ngày có thể ôm cô nương Thúy Ngọc vui quên trời đất, ví tiền lại không hề trống rỗng. Trương đại nhân không cảm thấy lạ sao?"

Trương Thành Uyên

toát mồ hôi lạnh. Tham tán Tiền Giang của mình si mê Thúy Ngọc, ngày nào cũng đến ủng hộ Thúy Ngọc, ông ta cũng biết. Thành Lương Châu trời cao

hoàng đế xa, ít có quý nhân đích thân tới đây. Mấy quan chức châu phủ

bao gồm ông ta chính là vua một cõi, bình thường tham ô tiền lương tiêu

xài đã quen, bao một cô nương nổi tiếng cũng đâu phải chuyện lớn gì? Xưa nay không hề có ai để ý, không ngờ lúc này thế tử điện hạ lại nhắc tới.

Trong lòng Trương Thành Uyên như gương sáng, lúc này là Lâu Dự cảnh cáo, dằn

mặt quan lại địa phương thành Lương Châu trong đó có ông ta.

Trong lòng sợ hãi, Trương Thành Uyên lén lau mồ hôi, nói nơm nớp lo sợ:

"Thuộc hạ hiểu, sau khi về sẽ lập tức sai người tra rõ, nếu có chuyện

tham ô lương thảo, nhận hối lộ trái quốc pháp, thuộc hạ nhất định không

tha".

Lâu Dự gật đầu, cuối cùng cũng nở nụ cười như xuân về hoa

nở. Chàng đặt tách trà xuống, làm động tác tiễn khách, nói vui vẻ:

"Trương đại nhân nghe tiếng đàn biết nhã ý, không hổ là rường cột nước

nhà. Hôm nay thương thảo đến đây, đại nhân vất vả rồi, mời về".

Thủ bị đại nhân cuối cùng cũng thở phào một hơi, khi được đưa ra phủ tướng

quân sắc mặt vẫn còn xanh xao, cảm thấy như mắc bệnh nặng, toàn thân ướt đẫm, cả người không còn sức lực. Ông ta thầm nghĩ, thế tử điện hạ mỗi

ngày hết luyện binh lại đến tuần đêm, nếu không thì cũng hỏi đến quân

vụ, còn thường quản chuyện người ta đi lầu xanh, dư thừa tinh lực như

hận không thể phá trời, chẳng lẽ không biết mệt sao? Có phải đã đến lúc

tìm một người phụ nữ cho ông trời con này rồi không?

Sắc trời tối sớm, trong phủ tướng quân đã thắp đèn, thị nữ Cẩm Tú đã chuẩn bị thùng

tắm nước nóng, chỉ đợi thế tử điện hạ tắm rửa nghỉ ngơi.

Lâu Dự

hàng năm ở biên tái, Lăng Nam vương phi thương con trai vất vả trong gió táp mưa sa, đưa thị tì Cẩm Tú hầu hạ bên người được mình yêu thích nhất xa ngàn dặm tới, một là chăm sóc ăn uống sinh hoạt của con trai, hai là vương phi cũng có một chút tính toán. Con trai mình đã lớn như vậy rồi, trong phủ các quý tộc ở kinh thành tầm tuổi chàng đã thê thiếp thành

đàn, có người thậm chí còn đã sinh những mấy đứa con, vậy mà con trai

mình lại không có động tĩnh, chưa nói đến thế tử phi, ngay cả thị thiếp

cũng không có một ai. Vẫn nói thế tử Lăng Nam vương nổi tiếng tuấn tú

oai hùng khắp Thượng Kinh, được vô số phụ nữ quý mến nhưng chàng vẫn

không thèm nhìn một mắt, cả ngày dẫn một đám quân sĩ huyết khí phương

cương gào thét đâm chém, vậy bao giờ bà mới có thể được bế cháu trai?

Vì lo nghĩ chuyện này, Lăng Nam vương phi đưa người đẹp đến bên con trai

bất chấp sự phản đối của Lâu Dự. Cẩm Tú dịu dàng ngoan ngoãn, dung mạo

xinh tươi, quá thích hợp để làm người chăm sóc bên cạnh con trai. Vẫn

thường nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết chừng Cẩm Tú sẽ có

thể làm cho đứa con trai lòng dạ sắt đá của bà mở mang đầu óc.

Bên này Lăng Nam vương phi đắc ý tính toán, bên kia Cẩm Tú cũng có một chút tính toán của riêng mình. Thế tử điện hạ oai hùng át người, tuấn tú vô

song, các công tử quý tộc quần là áo lượt chìm trong tửu sắc ở kinh

thành làm sao có thể sánh được. Có thể lọt mắt xanh thế tử là điều không biết bao nhiêu phụ nữ mong mà không được.

Bởi vì ôm chút tâm tư như vậy, Cẩm Tú làm việc gì cũng cực kì cẩn thận chu đáo.

Buổi sáng luyện binh, buổi chiều lại bàn quân vụ mấy canh giờ, việc thế tử

điện hạ cần nhất là tắm nước nóng thả lỏng một chút. Lúc này nước nóng

đã đổ đầy thùng, bạch tiết hương đã được châm, rượu ngon đã được chuẩn

bị, quần áo sách cũng đã gấp gọn gàng để bên cạnh thùng tắm, nhưng đợi

rất lâu vẫn không thấy người, Cẩm Tú đành phải đến tiền sảnh mời thế tử.

Lâu Dự cảm thấy việc mẹ đưa Cẩm Tú vượt ngàn dặm xa xôi đến đây là một

chuyện rất vô vị và thừa thãi, nhưng chàng lại không lay chuyển được

quyết định của mẹ.

May mà Cẩm Tú được giáo dục rất tốt, ngoan

ngoãn nghe lời, biết lúc nào nên nói, lúc nào nên ngậm miệng, không đến

mức quá đáng ghét, chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt cũng thoả đáng chu

toàn, chưa bao giờ để xảy ra chuyện sai sót gì. Vì thế Lâu Dự cũng không phản đối nữa, chỉ cần không cản trở chàng hành quân đánh trận là được,

mẹ thích đứa đến thì cứ để bà đưa đến.

Lúc này thấy Cẩm Tú đến, Lâu Dự vươn vai một cái, hỏi: "Bánh hoa quế ngươi làm có còn không?"

Cẩm Tú ngẩn ra. Thế tử điện hạ không thích đồ ngọt, tại sao tự nhiên lại

hỏi chuyện này? Thị nhỏ giọng đáp: "Còn một ít hôm nay mới làm, điện hạ

muốn thử thì nô tì sẽ mang tới".

Lâu Dự gật đầu: "Đóng gói vào, ta mang đi".

Cẩm Tú vội lấy bánh hoa quế ra, cẩn thận cho vào hộp giấy rồi mới đưa đến tay thế tử.

Lâu Dự nhận lấy, còn nóng bỏng tay. Chàng gật đầu hài lòng, vẫy tay gọi Lưu Chinh tới, hỏi vài câu, lại không vào hậu đường mà dẫn Lưu Chinh đi ra

tiền sảnh, xoay người lên ngựa chạy thẳng về phía thuần mã trường ở

ngoài thành.

Cẩm Tú dựa cửa nhìn bóng lưng Lâu Dự dần dần hòa lẫn vào trong bóng đêm, trong lòng hơi mất mát. Muộn như vậy rồi, thế tử

điện hạ còn muốn đi đâu?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...