Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 179

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một trận mưa tên trút xuống, một

thám báo Hắc Vân kị cuối cùng sắp lao ra khỏi vòng vây, cả người lẫn

ngựa bị bắn thành con nhím.

Đó là một chàng trai chưa đến hai mươi tuổi, da đen nhẻm, hàm răng đều

tăm tắp lại trắng bóng, bình thường chắc hẳn có nụ cười chỉ nhìn thấy

răng không nhìn thấy mắt. Lúc này trên người hắn trúng hơn mười mũi tên, một mũi gần như bắn xuyên qua tim. Hai mắt hắn trợn trừng nhìn về phía

rừng cây đen ngòm, cổ họng phát ra âm thanh òng ọc, máu đen trào ra từ

miệng, khóe miệng lại khẽ cong lên hầu như không thể nhận ra, nở nụ cười cuối cùng với các đồng đội ẩn thân trong rừng.

Ta đã làm hết sức rồi. Các anh em, kế tiếp đến lượt mọi người!

Một người một ngựa ngã vật xuống đất. Đến lúc này hơn ba mươi thám báo

Hắc Vân kị cố ý tụt lại thu hút truy binh toàn bộ tử trận.

Trong rừng cây, ánh mắt tất cả các tướng sĩ Hắc Vân kị đang ẩn nấp đều

hừng hực lửa giận, hai tay lại vẫn vững vàng như đá không hề nhúc nhích.

Bọn họ là sắt thép được tôi rèn qua máu và lửa, bọn họ có trái tim sắt đá đã trải qua vô số lần rèn luyện sinh tử.

Cái chết của chiến hữu hóa thành chiến ý mãnh liệt như cầu vồng sắp

xuyên qua mặt trời, như sông lớn sắp phá vỡ đê, mãnh liệt quay cuồng

nhưng lại bị nhốt lại trong lồng ngực, sau đó được truyền đến những mũi

tên sắc nhọn sáng lóe.

Bọn họ như những người thợ săn giỏi nhất đang chờ con mồi tự chui đầu vào rọ.

Truy binh có khoảng ngàn người, mặc trang phục thống nhất của quân biên

phòng nước Sóc, chắc là được Lưu Hoài Ân điều từ quân đồn trú gần đây.

Sau khi giết chết kị binh Hắc Vân kị cuối cùng, tên thống lĩnh cầm quân lộ ra nụ cười vui mừng đắc ý.

Là quân biên phòng nước Sóc, bọn chúng và Hắc Vân kị có hận thù sống

chết không đội trời chung, nhưng bởi vì sức mạnh chênh lệch quá xa nên

luôn luôn bị Hắc Vân kị đánh thê thảm. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội

đuổi Hắc Vân kị chạy như vịt, làm sao tên thống lĩnh này có thể không

vênh váo tự đắc, sung sướng từ tận đáy lòng?

Chính cảm giác sung sướng này đã khiến vị thống lĩnh đại nhân quên hết

cảnh giác và lo sợ khi nhìn thấy rừng cây tối tăm đó, không quan tâm đến vẻ mặt như táo bón của hộ pháp Ưng Đình bên cạnh, phất tay lớn tiếng hạ lệnh: "Tấn công!"

"Đồ con lợn, đồ con lợn!" Hộ pháp Ưng Đình giận dữ gầm lên nhưng vẫn

không thể ngăn cản được, đành phải trơ mắt nhìn hàng ngàn quân biên

phòng như nước thủy triều tràn tới theo con đường xuyên giữa rừng cây

đó.

Quân biên phòng là quân chính quy, trực thuộc Ti binh mã quản hạt, luôn

luôn không hợp với cơ quan chuyên ám sát và do thám tin tức bí mật như

Ưng Đình. Hơn nữa Ưng Đình lại độc lập bên ngoài triều đình, là một đội

ngũ mật thám nội đình do Ân Minh và Lưu Hoài Ân tự tay xây dựng, mặc dù

có rất nhiều đặc quyền nhưng phẩm bậc lại không quá cao, cho dù là cấp

bậc hộ pháp cũng chỉ là Trung thường thị lục phẩm, thấp hơn thống lĩnh

quân biên phòng đủ hai bậc.

Thống lĩnh biên phòng hoàn toàn xem thường gã hộ pháp Ưng Đình bên cạnh. Đây là một loại miệt thị từ đáy lòng của mỗi một người đàn ông. Cái gì

mà hộ pháp Ưng Đình? Cái gì mà xạ thủ huyền tiễn? Nói cho cùng chỉ là

một đám hoạn quan!

Có sẵn tâm tình tế nhị đó, lúc này nghe thấy đối phương lại chửi mình là đồ con lợn, thống lĩnh quân biên phòng càng thêm giận dữ. Để chứng minh mình không phải loài động vật ngu xuẩn chỉ biết ăn với ngủ đó, hắn rút

đao ra, quát to hơn nữa: "Tấn công! Tấn công! Tấn công!"

Hơn ngàn quân biên phòng cưỡi ngựa vung đao lao vào tầm tên bắn.

Hiệu úy Hắc Vân kị nheo mắt ngắm chuẩn kẻ xông lên trước tiên, cánh cung như trăng khuyết, mũi tên như sao băng. Vù một tiếng, một mũi tên như

tia chớp xé rách không trung bắn chính giữa mặt đối phương, miệng vết

thương phun ra chất lỏng trắng đỏ lẫn lộn.

Một tên vỡ đầu!

Cùng với mũi tên này, rừng cây tối tăm dường như lại tối hơn vài phần.

Vẻ hoang mang vừa hiện lên trên mặt đối phương, tiếng kêu sợ hãi còn tắc nghẹn trong cổ họng đã kinh hoàng nhìn thấy vô số mũi tên bay đến.

Đầu mũi tên bằng thép ròng phát ra ánh sáng lạnh như ngàn sao lấp lánh

đầy trời đêm, lại mang theo sát khí ngạt thở, lao tới với tốc độ kinh

người như mưa to gió lớn.

Như ánh sao lấp lánh giữa trời đêm, chỉ chớp mắt sau cảm giác lạnh buốt

đã ngấm thẳng vào trong thân thể, trong mạch máu, trong trái tim.

Phập phập phập! Vô số âm thanh mũi tên bắn vào người vang lên, người ngã ngựa đổ, máu thịt tung tóe.

Vẻ mặt cuồng nhiệt của thống lĩnh quân biên phòng đông cứng trên mặt,

thanh đao vung lên còn đang vạch một đường vòng cung vô dụng trên không

trung, đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi lạnh.

Hắn kinh ngạc cúi xuống nhìn mũi đao thò ra trước ngực vẫn còn đang rỏ

máu, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt không thể tin được rồi ngã thẳng

xuống ngựa.

Dám xem thường Ưng Đình là phải chết.

Hộ pháp Ưng Đình rút đao về, lạnh lùng khinh miệt nhìn xác chết dưới

đất, hừ một tiếng nặng nề qua lỗ mũi, quay lại hạ lệnh: "Chuẩn bị!"

Két két! Hơn một trăm xạ thủ của xạ đội huyền tiễn đặt trọng tiễn lên cung, kéo dây cung chĩa tên lên trời.

"Hộ pháp, trong đó còn có quân ta". Thuộc hạ rụt rè nhắc nhở.

Hộ pháp Ưng Đình nhếch miệng cười lạnh lùng, mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào sâu trong rừng cây, hạ lệnh: "Bắn!"

Tiếng xé gió đáng sợ vang lên xé rách không khí dường như đông đặc, như

dời núi lấp biển ập xuống chỗ hai bên đang giằng co tập trung nhất.

Không phân địch ta, hết thảy giết chết.

Các kị binh Hắc Vân kị nghe tiếng gió liền biết lợi hại, lập tức cất

cung, dùng tốc độ nhanh nhất tránh ra phía sau các đống đất hay thân cây to.

Cũng có người không tránh kịp, lập tức bị trọng tiễn ghim thẳng xuống đất.

Không nghĩ tới Ưng Đình lại độc ác như vậy, hạ thủ tàn nhẫn với cả người một nhà. Đám quân biên phòng nước Sóc thầm chửi thề những câu độc địa

nhất,

sau đó tuyệt vọng nhìn những mũi tên từ trên trời giáng xuống, muốn tránh cũng không được, tử thương hết sức nặng nề.

Nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương, hộ pháp Ưng Đình vẫn không hề cử động, lại hô to: "Chuẩn bị!"

Các xạ thủ huyền tiễn một lần nữa đặt tên lên cung, chờ đợi mệnh lệnh bắt đầu lượt tàn sát tiếp theo.

Rừng cây này không rộng lắm, từ cơn mưa tên của đối phương vừa rồi có

thể đoán được đại khái số lượng và phân bố của Hắc Vân kị trong rừng. Hộ pháp Ưng Đình ánh mắt hiểm độc, giơ tay lên vẽ một vòng tròn trên không trung. Tất cả các xạ thủ huyền tiễn chĩa mũi tên về phía vòng tròn vô

hình theo ngón tay hắn chỉ.

Vòng tròn đó chính là khu vực Hắc Vân kị phân bố tập trung nhất.

Hộ pháp Ưng Đình mang nụ cười lạnh lùng mà tàn khốc, giơ cao tay phải

lên, mệnh lệnh "Bắn!" đã ra đến kẽ răng. Đột nhiên hắn cảm thấy cổ hơi

lạnh, những sợi lông tơ nhỏ bé tới tấp dựng thẳng lên, bàn tay giơ cao

lập tức khựng lại trên cao.

Dường như cảm ứng được gì đó, đột nhiên hắn hô to một tiếng, hai chân

đạp mạnh vào bàn đạp, vội vàng tung người nhảy từ lưng ngựa lên rồi xoay người giữa không trung.

Trong lúc đám xạ thủ huyền tiễn vô cùng kinh ngạc, cho rằng hộ pháp tự

nhiên phát điên, một vệt xám xẹt qua trước mắt bọn chúng, nhanh đến mức

gần như khiến bọn chúng cho rằng là ảo giác. Vệt sáng bay qua sát lòng

bàn chân hộ pháp đại nhân, cắm phập vào một cây nhỏ phía sau hắn.

Thời gian dường như đông cứng, nhưng thời gian không thể thật sự đông cứng.

Mọi người vẫn còn há hốc miệng, trợn trừng mắt, lông vũ màu trắng ở đuôi tên còn khẽ rung động, lại nghe thấy một tiếng rắc, thân cây khoảng

bằng cánh tay gãy xuống.

Cùng với tiếng gãy này, chân hộ pháp Ưng Đình cũng vừa chạm đất.

Hắn thầm kêu may mắn, nhưng còn chưa kịp thở phào sau khi gặp đại nạn mà không chết thì tiếng xé gió thê lương lại vang lên, mũi tên thứ hai

không biết từ đâu bay tới đã bay đến trước mắt.

Mũi tên cấp tốc xoay tròn nhanh chóng phóng đại trong mắt, hộ pháp Ưng

Đình trợn rách khóe mắt, hét lớn một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ múa thành một lưới đao phía trước thân người.

Đầu mũi tên va chạm với lưỡi đao, đột nhiên chuyển góc độ bắn chéo ra

ngoài. Một xạ thủ huyền tiễn bên cạnh không tránh kịp, kêu thảm một

tiếng, bị bắn ngã xuống ngựa.

Đánh bay mũi tên đoạt mạng này, một giọt mồ hôi từ trên trán hộ pháp Ưng Đình rơi xuống, mồ hôi vẩn đục thấm ướt lông mi, làm nhòe ánh mắt.

Xuyên qua hơi nước mông lung, hắn tuyệt vọng nhìn thấy mũi tên thứ ba.

Tam tiễn liên châu!

Lâu Dự vừa chạy vừa trốn, bị Lưu Hoài Ân đuổi giết khắp gần nửa bản đồ nước Sóc, cuối cùng đã chạy đến nơi này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 179
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...