Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 116

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quân kì phần phật, khói lửa mịt mù, lại là một đêm lạnh tối tăm nặng nề.

Trận chiến giáp lá cà giữa hai quân Lương Sóc dưới thành Yên Cát đã kéo

dài một ngày, nắm đấm siết chặt của quân Lương cuối cùng cũng đấm về

phía trước.

Những kị binh có lá chắn đã dùng lá chắn ngăn cản thế công bằng trọng

tiễn, làm cho vũ khí tấn công cự li xa mạnh mẽ nhất của quân địch mất

sức sát thương, từng bước một tiến tới, chậm rãi nhưng vững vàng, thương vong tương đối nhỏ.

Trong lúc những đồng bào làm tiên phong không tiếc tính mạng thu hút sức chú ý của kẻ thù, trong lúc quân địch không thể không từ bỏ tập kích

bằng trọng tiễn, đưa kị binh ra đối kháng, những quân sĩ tên nỏ doanh

dồn sức đã lâu phía sau lá chắn tới tấp đạp bàn đạp đứng lên, vững vàng

giơ cung sắt lên hướng thẳng trời cao, bắn những mũi tên báo thù về phía hổ bôn kị binh vừa lao ra khỏi cổng thành.

Phía bên kia chiến trường, cánh tay khổng lồ như rồng đen vươn tới mặc

dù đã bị chém đứt một đoạn nhưng các quân sĩ tiên phong còn lại vẫn lao

tới tường thành Yên Cát nhờ có Hầu Hành Tiễn và tinh nhuệ của Hắc Vân kị mở đường.

Kị binh tác chiến không phải dựa vào sức mạnh áp đảo ba quân của một người mà được.

Lâu Dự biết rõ điều này, vì vậy trong lúc hỗn chiến, bất kể chiến đấu

quyết liệt thế nào, ánh mắt chàng vẫn kiên định mà tỉnh táo, từ đầu đến

cuối vẫn ở bên các quân sĩ của mình, đứng ở tuyến đầu chém giết thảm

thiết nhất.

Tấm đại kì chữ Lâu đó tung bay phần phật như thiên thần ánh sáng chiếu

ra hào quang rực rỡ tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho tất cả các tướng

sĩ.

Chiến trường khốc liệt, mùi máu tanh nồng nặc, kị binh lá chắn tiêu diệt toàn bộ loạt hổ bôn kị binh đầu tiên lao ra khỏi cổng thành, nhưng bản

thân cũng phải trả giá nặng nề.

Phác Hổ thấy quân Lương khí thế hừng hực, không còn tùy tiện phái kị

binh xuất chiến mà đóng chặt cổng thành, dùng đá lăn gỗ lăn giữ chắc

thành trì, cố gắng dựa vào sự tiếp viện hùng hậu không ngừng để làm suy

sụp cánh quân Lương này.

Lâu Dự nhất thời cũng không làm gì được Phác Hổ. Cuộc chiến đấu ngoài thành Yên Cát rơi vào thế giằng co vững như thép tấm.

Đêm xuân lạnh lẽo, tướng sĩ hai bên chém giết cả ngày, đều đã mệt mỏi cực độ, bất kể thế công hay thế thủ đều đã yếu bớt.

Lâu Dự chăm chú nhìn tòa thành lớn đen sì cách đó không xa, ánh mắt thu lại, đáy mắt lại có lửa hoang cháy rực trong gió mạnh.

Đúng lúc này nghe thấy có người bẩm báo, thái tử có công văn khẩn cấp đưa đến.

Thì ra là tin hàm cầu viện Công Tôn Minh gửi đến, nói hắn có một đội ngũ hậu cần phụ trách vận chuyển lương thảo bị khoảng năm ngàn quân Sóc vây ở thị trấn Sa Loan cách Yên Cát khoảng ba trăm dặm về phía tây bắc, cực kì khẩn cấp, cầu cứu chi viện.

Thái tử lệnh cho Lâu Dự phân ra một bộ phận binh lực lập tức đi đến Sa Loan chi viện.

Lâu Dự cau mày, rơi vào trầm tư.

Thị trấn Sa Loan tuy nhỏ nhưng vị trí địa lí lại cực kì đặc thù, cách

Yên Cát nói xa không xa, nói gần không gần, ở giữa còn cách một ngọn núi Lộc, sơn đạo vòng vèo cực kì khó đi, dễ thủ khó công. Nếu phái kị binh

bình thường, sợ rằng khi bọn họ chạy đến, đội quân hậu cần của Công Tôn

Minh đã bị quân Sóc nuốt gọn từ lâu rồi.

Như vậy có nghĩa quân phái đi chi viện phải là tinh nhuệ của Hắc Vân kị, điều này tương đương với đang lâm trận lại rút mất tinh huyết cốt tủy

của trung lộ quân.

"Yên Cát còn đang đánh nhau sống chết, lúc này lại phân chia binh lực

của chúng ta, Công Tôn Minh tự mình chọc phiền phức, vì sao chúng ta lại phải chùi mông cho hắn?" Lưu Chinh tức giận bất bình, cả giận nói: "Hơn nữa vì sao thái tử không đích thân đi cứu? Quân dự bị của hắn dùng để

làm gì?"

Còn có mấy tướng lĩnh mặc dù không phải nguyên gốc Hắc Vân kị nhưng lúc này sắc mặt cũng đều khó coi, không nén được giận.

Cuộc công thành chiến tại Yên Cát đang ở thời khắc nguy cấp, lúc này hạ

quân lệnh chia quân chi viện quả thật là quá đáng. Nhưng hiện nay trung

lộ quân là cánh quân gần thị trấn Sa Loan nhất, lúc này thái tử hạ mệnh

lệnh như vậy, mặc dù có hiềm nghi hãm hại nội bộ nhưng mọi người lại

không thể bắt lỗi gì được.

Tống Bách Lý sắc mặt nặng nề, lên tiếng nhắc nhở: "Thế tử, không tuân

lệnh tướng, không giúp đồng bào, đây là tội chết. Cho dù lần này trung

lộ quân giành toàn thắng, đánh hạ thành Yên Cát thì sau này cũng không

tránh được bị triều đình truy cứu".

Lâu Dự hiểu rõ ý Tống Bách Lý, bản thân chàng cũng không muốn quân công

các quân sĩ dưới tay liều mạng giành được lại bị xóa hết trong đấu đá

nội bộ.

Nhắm mắt trầm ngâm chốc lát, khi chàng mở mắt ra thì sắc mặt đã trở nên

quả quyết nghiêm nghị: "Ưng Kích tướng quân Tống Bách Lý nghe lệnh, dẫn

năm ngàn tinh nhuệ tiên phong doanh Hắc Vân kị chạy tới Sa Loan, tốc

chiến tốc thắng!"

Tống Bách Lý sắc mặt nghiêm nghị, ôm quyền vâng lệnh.

Quân lệnh vừa hạ, tiếng tù và sừng hươu lại vang lên u u. Vô số mũi tên

đầu bọc vải dầu cháy rừng rực từ trong thành Yên Cát lại bắn ra, trúng

người hay trúng đất đều cháy, thế lửa lan tràn rợp trời ngập đất.

Một đợt chiến đấu mới lại được mở màn.

Trong lòng Tống Bách Lý, cuộc chiến Sa Loan chẳng qua chỉ là tiếp viện.

Theo tin báo, quân Sóc ở đó chỉ có năm ngàn người, chính mình mang năm

ngàn tinh binh Hắc Vân kị đánh tới, với sức chiến đấu mỗi kị binh Hắc

Vân kị cản được ba người, tiêu diệt năm ngàn quân Sóc này không khác gì

dùng dao mổ trâu giết, dùng cung sắt bắn chim sẻ.

Nơi nguy hiểm thật sự là ở thành Yên Cát này. Đối mặt với tình hình

chiến đấu hiểm ác khó lường, quân địch được bổ sung binh lính cấp dưỡng

cuồn cuộn không ngừng, trung lộ quân bị rút mất năm ngàn tinh nhuệ kị

binh có thể cầm cự được bao lâu?

"Thế tử, năm ngàn người là quá nhiều. Cho hạ tướng ba ngàn tinh kị là đủ rồi". Tống Bách Lý nói.

"Không, cứ năm ngàn". Lâu Dự nói như chém đinh chặt sắt. Tống thúc thúc

đã lớn tuổi, mang nhiều binh lực một chút thì chàng mới có thể yên tâm.

Cùng lắm mình bên này vất vả căng thẳng một chút, chỉ là một thành Yên

Cát, chàng cũng không tin mình không đánh hạ được.

Ngọn lửa chiến tranh lan tràn khắp nơi, Lâu Dự không có tâm tư lo việc

khác, trước khi thúc ngựa lao ra tiếp tục hỗn chiến chỉ kịp quay lại

cười an ủi Tống Bách Lý: "Tống thúc thúc yên tâm, đi sớm về sớm. Đến khi thúc thúc về, không biết chừng ta đã đánh hạ Yên Cát rồi".

Nụ cười của chàng trải qua sương gió mưa tuyết lại vẫn tươi sáng như

ngày xưa, rạng rỡ như bầu trời trên dãy núi sau cơn mưa rào.

Tống Bách Lý cũng cười an ủi. Cậu bé lớn lên trong tầm nhìn của ông ta

này đã không phải chàng thiếu niên lạnh lùng cao ngạo năm đó. Lâu Dự

quyết đoán, đáng tin, đảm lược, chiến tranh càng quyết liệt lại càng

kiên định sắc sảo, như một thanh bảo đao không có thứ gì là không thể

phá tỏa sáng rực rỡ, hoàn toàn xứng đáng trở thành trung tâm của cả đội

ngũ và niềm tin trong lòng tất cả các tướng sĩ.

Đứa nhỏ đã lớn lên, việc phải làm của người già chính là hỗ trợ cho tốt, giúp đứa nhỏ đó dọn sạch mọi chướng ngại và gai góc trên tiền đồ cẩm

tú.

Tống Bách Lý vỗ vỗ chiến y. Lão phu năm nay năm mươi hai, Liêm Pha đến

già vẫn là đại tướng quân, sau khi ta gọn gàng giải vây cho Sa Loan lại

quay về giúp thế tử tấn công Yên Cát.

"Hạ tướng sẽ nhanh chóng trở về". Tống Bách Lý nhận lệnh quay đầu ngựa,

dẫn năm ngàn Hắc Vân thiết kị tạm thời rời khỏi chiến trường này.

Xuyên qua màn tuyết mịn lất phất, Lâu Dự nhìn thấy rõ ràng người tướng

già từ nhỏ đã dạy bảo chàng, ủng hộ chàng, lặng lẽ hỗ trợ chàng, tình

cảm thân thiết như cha con quay lại ôm quyền, dường như nói gì đó nhưng

nghe không rõ. Bóng người và những lời nói đó dần dần biến mất trong đêm khuya rơi tuyết trống trải tịch liêu cùng với tiếng gió heo hút.

Cùng đi Tống Bách Lý còn có phó tướng Lưu Chinh, hiệu úy Triệu Vô Cực, và cả... Loan Loan.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 116
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...