Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 205

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

La phủ nằm ở phía tây trấn, tọa bắc hướng nam, chiếm đủ mười mẫu đất, là gia đình giàu nhất trong trấn.

Ruộng sen trên hồ, ruộng lúa xa gần, hàng quán trong trấn có quá nửa là

của nhà họ La, dân chúng trong trấn cũng đa số phải dựa vào nhà họ La để kiếm miếng cơm.

Mùa hè hái sen, mùa thu đào ngó sen, lúa gạo thu hoạch, cá đánh bắt được đều bán cho nhà họ La, trừ nộp tiền địa tô còn có thể kiếm được chút

bạc.

Bà Vương phụ trách thu tô cho nhà họ La eo to như thùng nước, mắt nhỏ

mặt trái tim, diện mạo trời sinh cay nghiệt, ỷ vào có chút quyền lực mà

kén cá chọn canh, bớt cân thiếu lạng cắt xén tiền công không từ thủ đoạn nào, cực kì đáng ghét.

Lúc Tiểu Hoa và Loan Loan đi tới, đội ngũ nộp tô còn chưa đông, phía trước chỉ có khoảng năm sáu người.

Nhìn bà Vương mặc váy in hoa mẫu đơn màu hồng, đầu đeo đầy châu ngọc

cách đó không xa, Tiểu Hoa nhếch miệng lầu bầu: "Mỗi lần thu tô đều mặc

lòe loẹt như bà mối, vàng ngọc trên đầu đều mua bằng tiền công cắt xén

của chúng ta cả".

Loan Loan thấy bà Vương ngẩng đầu ưỡn ngực xanh đỏ loè loẹt rất giống một con gà trống sặc sỡ, không nhịn được bật cười.

Bà Vương đang cầm một chiếc vòng bằng dây sắt đo kích cỡ đài sen, hơi

nhỏ một chút liền ném ra, những đài sen không lọt qua vòng sắt đó mới

chịu nhận.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Loan cười, ánh mắt bà Vương trở nên sắc lạnh, hai tay lập tức chống nạnh theo thói quen.

"Hỏng rồi hỏng rồi, bà ta lại biến thành ấm trà, tiếp theo sẽ phải phun

nước bọt". Vừa thấy tư thế này của bà ta, nghĩ đến cảnh bà ta chuẩn bị

chửi mắng nước bọt tung tóe, Tôn Tiểu Hoa biết không chọc được, vội kéo

Loan Loan quay đầu định chạy.

"Tôn Tiểu Hoa, đừng chạy!" Bà Vương ném chiếc vòng sắt trên tay, vội vã cất bước đuổi theo.

Tiểu Hoa tuyệt vọng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cắn răng quay lại cười nịnh bợ: "Vương đại nương..."

Ai ngờ bà Vương còn cười nịnh bợ hơn cả Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, cháu tới rồi à?"

Quay sang nhìn về phía Loan Loan lại càng nhiệt tình hơn: "A, cô gái này thật là xinh đẹp, đến bà nhìn thấy cũng phải thích".

Tôn Tiểu Hoa kinh ngạc, nụ cười đông cứng trên mặt, đến tận lúc cơ mặt

cứng đờ mới bừng tỉnh vỗ vỗ má, nói ngơ ngác: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ? Bà Vương bị nước ngấm vào đầu nên phát điên rồi à?"

Bà Vương thoáng lộ vẻ hung ác nhưng vẫn cố giữ bộ mặt tươi cười, xua bàn tay béo múp nói: "Chỉ là thu tô thôi mà, cần gì làm phiền hai cháu gái

tự mình đưa tới? Sau này chính bà sẽ tự đến thu tô nhà họ Tôn, ngàn vạn

lần không thể để hai cháu gái phải vất vả".

Tôn Tiểu Hoa đỡ cằm sắp rơi xuống đất, nghĩ đến một dãy giỏ trước cửa

nhà mình, nói rất mạnh miệng: "Lần này bọn cháu không gánh sen đến không phải không có mà là có quá nhiều, hơn mười giỏ tất cả, bọn cháu không

gánh được, bà tự đến nhà cháu mà nhận".

"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ". Bà Vương xởi lởi sai gia đinh: "Thằng kia mau

đến nhà Tiểu Hoa gánh hết về đây. Xếp vào loại tốt nhất, vừa cân mười

tiền, không, một cân một lượng bạc".

Một lượng bạc một cân? Tôn Tiểu Hoa trợn mắt há mồm, lại hít sâu một

hơi, thầm tính toán trong lòng. Với giá tiền này, số đài sen đó có thể

bán được mấy trăm lượng bạc. Trời ạ, nhiều tiền quá, đủ để anh trai mình mua nhà mới, lấy vợ đẹp, còn có thể sửa sang lại nhà cửa, mẹ cũng không cần phải may vá thâu đêm suốt sáng đến hỏng mắt.

Tôn Tiểu Hoa càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, cô bé bắt đầu hoài nghi bà Vương không phải bị nước ngấm vào đầu mà là đầu đã bị lợn gặm mất rồi,

nếu không thái độ hôm nay làm sao lại khác thường đến vậy, không thèm

nhìn mặt hàng đã ra giá trên trời.

Cô bé rụt rè chỉ chiếc vòng sắt, thấp thỏm hỏi: "Có phải dùng cái đó để đo không?"

"Không cần không cần, bà còn không tin được Tiểu Hoa sao? Không tin được Tiểu Hoa thì cũng phải tin cô gái này chứ". Bà Vương cười thịt mỡ rung

rung.

Tôn Tiểu Hoa một lần nữa kinh ngạc rơi cằm, vẻ mặt toàn là thiếu tín nhiệm.

Bà Vương quan sát sắc mặt, thấy vẻ mặt "Đây là một âm mưu, chớ bị mắc

lừa" của hai cô gái liền khẽ cắn môi móc một nén bạc lớn chừng hai mươi

lượng ra nhét vào tay Tôn Tiểu Hoa: "Đây là tiền đặt cọc, số còn lại sẽ

đưa đến tận nhà cháu".

Tôn Tiểu Hoa cầm nén bạc lớn, vẻ mặt ngỡ ngàng như đang mơ, sợ bà Vương

đổi ý nên vội vã kéo Loan Loan chạy, vừa chạy vừa kêu lên: "Đã nói rồi

là không được đổi ý".

"Không đổi không đổi". Nhìn hai cô bé chạy xa, bà Vương lau mồ hôi trên

trán, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm cho hai bà cô này hài lòng.

Nghĩ đến người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình đêm qua, bà Vương

cảm thấy khí lạnh vù vù sau gáy, sống lưng cũng lạnh toát theo, trời mùa hè nóng nực mà vẫn rùng mình một cái.

Trên đời này chưa từng thấy người nào đáng sợ như vậy, rõ ràng đẹp như

từ tranh vẽ đi ra mà lại làm mọi người run rẩy không dám nhìn thẳng như

Diêm La dưới địa ngục. Có điều lạnh lùng là chuyện lạnh lùng, người đó

lại rất hào phóng vung tiền như rác, yêu cầu chỉ có một, làm cho cô bé

nhà họ Tôn vui vẻ.

Nghĩ đến mấy đĩnh vàng dưới gối, bà Vương cười mỏi hết cơ mặt, thầm nghĩ không biết Tôn Tiểu Hoa quen biết thế nào với vị thần tài đó. Có

điều... muốn cho tiền vì sao không đưa trực tiếp mà lại phải vòng vèo

như vậy làm gì? Để mình lại kiếm được một món hời.

Thịt qua tay dính mỡ, không mút cũng phí.

Bà Vương hả lòng hả dạ, vừa hát khe khẽ vừa vặn eo thùng nước đi về La phủ.

"Chị, chuyện hôm nay thật là kì lạ". Mặc dù không hiểu tại sao nhưng tâm tình Tôn Tiểu Hoa vẫn rất tốt, nói vui vẻ: "Bà Vương có tiếng keo kiệt, không ngờ hôm nay lại hào phóng như vậy. Em dám cam đoan bà ta tuyệt

đối không phải tự nhiên trở nên lương thiện, chắc chắn là đột nhiên

trúng tà".

Không biết chừng đêm qua bà ta nằm mơ được phật cảm hóa nên đột nhiên

tỉnh ngộ. Loan Loan thầm vui đùa trong lòng, cũng cảm thấy việc này kì

dị khác thường không thể tưởng tượng nổi.

"Chị nói những đài sen đó không phải chị hái, vậy thì ai hái?" Tôn Tiểu

Hoa lắc lắc bím tóc, thắc mắc: "Chẳng lẽ mẹ năm nào cũng đến chùa Phổ

Ninh dâng hương làm Bồ Tát cảm động phái thần tiên hạ phàm?"

Loan Loan bật cười, lại có một hi vọng le lói.

Chẳng lẽ là anh ấy?

Vì sao nghĩ đến khả năng này, mình lại cảm thấy âm thầm vui mừng?

"Là ai cũng mặc kệ, bất kể là thần tiên hay yêu quái cũng được. Cầm bạc

trắng trong tay mới là quan trọng". Tôn Tiểu Hoa vuốt nén bạc, cười tít

mắt tính toán: "Mẹ biết được sẽ vui lắm. Em muốn mua bộ váy áo mới cho

mẹ trước. Cây trâm bạc của chị Hồng Liên rất đẹp, em cũng phải đánh một

cây. Sau đó mua cho anh trai một đôi giày da thật chắc để đến mùa đông

anh ấy đỡ bị nẻ chân. Còn chị, chị muốn mua thứ gì?"

Loan Loan lắc đầu, tỏ ý mình không cần gì cả.

"Thế không được, dù thế nào cũng phải mua vài thứ. Chị xem như chị Hồng

Liên kìa, son phấn vòng tay đầy đủ hết, còn chị thậm chí một hộp trang

điểm cũng không có. Chị của em xinh đẹp thế này, một khi trang điểm cẩn

thận, cả trấn Nam Bạc cũng không tìm được ai đẹp hơn chị. Đi nào, chị em mình đến cửa hàng mĩ phẩm".

Tôn Tiểu Hoa sốt ruột kéo tay Loan Loan đi đến chợ, trên đường không ngừng lải nhải.

Loan Loan cũng chỉ cười đi theo Tôn Tiểu Hoa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 205
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...