Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 69

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chương

43(1):

Diễn

kịch

ư

,

ai

không

biết

diễn

?

Khi Kỷ Khanh Khanh tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy bên gối trống không.

Sau đó Kỷ Khanh Khanh lại nhắm mắt, mơ màng quơ lấy điện thoại ở đầu giường, nhấn phím Home nhìn đồng hồ, tám giờ đúng.

Bởi vì hôm qua xin nghỉ nên đã giải thích nguyên do là bị cảm, nhưng nếu hôm nay lại tiếp tục xin nghỉ sẽ làm chậm tiến độ của đoàn phim, sẽ làm cho người khác có thành ý với mình mất.

Ôn Nhu gửi tin nhắn đến hỏi cô đang ở đâu, rất nhanh sau đó cô bé đã gọi điện tới.

"Chị Khanh Khanh, sáng nay sếp Lục đã xin nghỉ cho chị, chị nên nghỉ ngơi thật tốt đi nhé."

Lục Lệ Hành xin nghỉ phép cho cô?

Bệnh cảm của cô đã thuyên giảm đi rất nhiều còn để cho cô nghỉ ngơi thêm nữa cũng vậy thôi, không gây phiền phức nào chứ?

Cô mở khoá màn hình, khi cô định nói chuyện lại cảm thấy cổ họng đau rát.

Kỷ Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, trong lòng âm thầm mắng 'bà nó', sau đó cô nhắn tin bảo Ôn Nhu dẫn theo thợ makeup đến đây.

Cửa phòng mở ra một khe nhỏ, sau đó bị một cái đầu nhỏ lông xù đẩy ra, một chú cún Samoyed vẫy vẫy đuôi đi vào phòng, nó ngước đầu ngửi tới ngửi lui.

"Tư Tư, tên đáng ghét kia chấp nhận để bé ở đây rồi à?"

Kỷ Khanh Khanh sờ lên cái đầu xù lông của Tư Tư, Tư Tư cũng thuận theo làm nũng cọ cọ vào lòng bàn tay của cô, sau đó nó liếm liếm rồi vẫy đuôi tựa như cũng đồng ý với lời nói của cô.

Ngoan quá đi.

Nhìn cái mõm như đang tươi cười của Tư Tư, sự buồn phiền của đêm qua trong lòng Kỷ Khanh Khanh vơi đi không ít.

Chơi đùa với Tư Tư một lúc rồi cô mới rời giường, súc miệng rồi uống một ly nước ấm, lúc này cô mới cảm thấy cổ họng của mình dễ chịu hơn một chút.

Sau khi nghe thấy tiếng động, Lục Lệ Hành bước ra khỏi thư phòng.

"Cô..."

Anh chỉ mới nói một câu đã nhận lấy ánh mắt như muốn giết người của Kỷ Khanh Khanh bắn đến, làm cho Lục Lệ Hành phải ngưng lại một lúc.

"... Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Kỷ Khanh Khanh nhớ lại tối hôm qua đã nói quá nhiều, hôm nay hoàn toàn không muốn nói lời nào với anh nữa.

Đêm qua, chính là sự xấu hổ nhất trong cả đời của cô, nỗi xấu hổ đó đã chất chồng thành sự nhục nhã!

Cô đành thở dài, Lục Lệ Hành khi nào thì đi? Khi nào kỳ nghỉ phép của anh kết thúc vậy?

Cả ngày ở trong khách sạn bỏ bê công việc, anh không cảm thấy chán sao?

"Ẳng ẳng ẳng--" Tư Tư như chê mạng quá dài mà sủa mấy tiếng về phía Lục Lệ Hành.

Kỷ Khanh Khanh vuốt ve đầu Tư Tư, thầm tán thưởng nó thật ngoan.

Lục Lệ Hành yên lặng nhìn cô, sau đó đi đến bên cạnh cô rồi vươn tay sờ lên trán cô xem xét, xác định Kỷ Khanh Khanh không còn cảm sốt nữa. Sau đó anh cầm lấy ly nước ấm đưa vào tay cô, không nói năng gì rồi bước vào thư phòng.

Chưa được bao lâu, Ôn Nhu đã dẫn thợ makeup đến đây.

Không thấy thì không biết, sau khi Ôn Nhu nhìn thấy thì càng thêm hoảng sợ.

Kỷ Khanh Khanh ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt của cô trước gương tiều tuỵ uể oải, không biết có phải là di chứng sau khi phát sốt hay không, sắc mặt còn khó coi hơn cả hai ngày trước, cả quầng thâm dưới mắt cũng hiện rõ.

"Chị Khanh Khanh, sếp Lục nói chị vẫn còn bị cảm chưa khoẻ hẳn, hay chị vẫn nên ở khách sạn nghỉ ngơi cho tốt thì hơn."

Lục Lệ Hành đã lên tiếng, Ôn Nhu cũng không dám tuỳ ý quyết định.

Hơn nữa cô bé nhìn thấy mặt Kỷ Khanh Khanh đúng là không ổn lắm.

"Hôm qua chị đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là bệnh vặt thôi mà, lại còn nghỉ tận hai ngày làm chậm trễ biết bao nhiêu việc đây này."

"Thôi em đừng nói nữa, trang điểm nhanh cho chị rồi còn đến phim trường."

Giọng nói của cô có hơi không thoải mái, cô nói xong cũng mệt mỏi tựa lưng vào ghế.

Thợ makeup mở ngăn đựng mỹ phẩm, vội vàng đến trang điểm cho cô.

Hôm nay Kỷ Khanh Khanh mặc áo ngủ nhưng cổ áo cởi bỏ vài nút nên có hơi rộng, sáng sớm nên cô cũng không chú ý gì mấy, nhưng sau khi khẽ tựa lưng, lại lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh nhỏ nhắn trơn mịn, trên cổ lại như ẩn như hiện những dấu ấn màu đỏ.

Cô vô thức đưa tay gãi gãi.

Thợ makeup nhìn thấy, "Chị Khanh Khanh, trên cổ của chị..."

Kỷ Khanh Khanh kéo cổ áo nhìn trong gương, những chấm đỏ rất dễ gây sự chú ý cho người khác, lại còn hơi ngứa.

Cô suy nghĩ, nhớ lại khi quay phim đã có chút triệu chứng như vậy nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Bây giờ nghĩ lại chắc hẳn do chất liệu vải trang phục của đoàn làm phim hoặc do bị lăn trong bùn đất, có lẽ bùn cũng là nguyên nhân.

"Dị ứng thôi." Cô nhớ lại hôm nay còn phải mặc quần áo mỏng manh diễn xuất, "Lấy phấn lót che lại giúp chị."

"...Ah, dạ được."

Ôn Nhu và người thợ makeup liếc nhìn nhau, ánh mắt lưu chuyển sau đó sáng lên như sáng tỏ ngộ ra điều gì đó.

Thì ra nguyên nhân mà sáng nay sếp Lục thay chị Khanh Khanh nghỉ phép là như vậy.

Dù sao thì nam nữ độc thân ở chung một phòng, có xảy ra chuyện gì thì cũng rất bình thường.

Nhưng mà tại sao sếp Lục lại không khỏi quá đáng, chị Khanh Khanh vừa mới bị cảm sốt mà còn không chịu nhịn một chút?

Ôn Nhu thở dài, đúng là đàn ông.

Dù cho bề ngoài có ra sao thì không thay đổi được bản chất bị lửa dục che mờ, cô cứ nghĩ sếp Lục hoàn toàn không giống những gã đàn ông khác, nhưng thì ra đều là cá mè một lứa.

Nửa tiếng sau khi đã trang điểm ổn thoả, Kỷ Khanh Khanh ngồi xe đến trường quay.

Lúc này ở phim trường đã sớm mở máy, khi Kỷ Khanh Khanh bước vào là lúc đang có cảnh diễn của nam nữ chính đấu võ với nhau, dù cho đánh võ chỉ là diễn, nhưng lại rất kịch liệt, đánh tới đánh lui lại dần dần trở nên mờ ám.

Kỷ Khanh Khanh đứng quan sát một lúc, cho đến khi cảnh diễn kết thúc cô mới bước đến chào đạo diễn Chu.

"Xin lỗi đạo diễn Chu, hôm nay tôi đến trễ quá."

Đạo diễn Chu thả tai nghe xuống, ân cần hỏi han cô, "Không phải buổi sáng cô xin nghỉ sao? Sao còn tới đây?"

Kỷ Khanh Khanh hắng giọng, gượng cười: "Chỉ là cảm vặt mà thôi, hôm qua tôi đã khoẻ hơn nhiều rồi."

"Giọng nói của cô làm sao thế?" Đạo diễn Chu nhíu mày, "Cô cảm sốt vẫn chưa khỏi sao? Nếu không ổn cô có thể về nghỉ ngơi, không sao đâu, sáng nay ngài Lục đã xin nghỉ phép giúp cô rồi, tôi có thể trì hoãn phần diễn của cô."

"Không sao, ông đừng hoãn lại, tôi đã khoẻ rồi, chỉ có điều..." Kỷ Khanh Khanh kiên trì giải thích, "Chỉ là tối hôm qua tôi nói chuyện hơi nhiều cho nên cổ họng có hơi đau, không phải do cảm cúm đâu."

"Bệnh cảm của cô đã khỏi hẳn?"

"Thật đấy, tôi đã khoẻ nhiều rồi."

Đạo diễn Chu suy nghĩ một lát rồi nói, "Thôi được rồi, phần diễn của cô vẫn dựa theo lịch đã được sắp xếp, cô đi thay quần áo nhanh đi rồi sau đó phải xem kịch bản cho cẩn thận, một lát nữa tôi đến tìm cô sau."

Kỷ Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, "Được."

Đạo diễn Chu vừa đi khỏi, Kỷ Khanh Khanh đã vào trong xe thay quần áo rách rưới. Sau đó Ôn Nhu mang đến cho cô một cái ghế và một ly nước ấm đến thêm cả một hộp kẹo ngọt giúp cô thanh giọng.

Ôn Nhu tận tình dặn dò, "Chị Khanh Khanh, có vấn đề gì thì cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Kỷ Khanh Khanh không nhận ra được ý trong lời nói của cô bé, cô chỉ thuận miệng nói lời cảm ơn.

Thích Tĩnh Vân bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, là diễn viên trong cùng một đoàn phim thì cũng lịch sự quan tâm hỏi thăm vài câu, "Tôi nghe đạo diễn Chu nói hôm qua cô ngã bệnh, sao không ở khách sạn nghỉ ngơi thêm một thời gian? Hôm nay sao cô lại đến phim trường rồi?"

"Tôi không vấn đề." Kỷ Khanh Khanh cười nói, "Chỉ là một chút cảm vặt mà thôi, hôm qua tôi đã khoẻ rồi, đoàn phim cũng không thể vì tôi mà chậm trễ tiến độ quay được."

"Giọng của cô ..."

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua làm cho Kỷ Khanh Khanh vừa ngại ngùng vừa bực bội, vành tai không hiểu sao lại hồng lên, nhưng hết lần này đến lần khác phải vờ như không có chuyện gì, cô điềm nhiên giải thích, "Có lẽ là chút di chứng mà thôi."

Thích Tĩnh Vân nhìn vành tai ửng hồng của Kỷ Khanh Khanh , còn dáng vẻ thì uể oải, đang định trấn an cô vài câu thì khi nhìn lướt xuống dưới, nhìn thấy xương quai xanh của Kỷ Khanh Khanh có một dấu đỏ mờ nhạt.

Tuy bị phấn lót che nhưng Thích Tĩnh Vân liếc qua vẫn nhận ra được đó là cái gì.

Khó trách sáng nay Lục Lệ Hành gọi điện cho đạo diễn Chu xin nghỉ phép cho Kỷ Khanh Khanh, thì ra là như vậy.

Nhưng mà Thích Tĩnh Vân cũng có chút tò mò, Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành là hai người không có điểm chung hay liên quan gì đến nhau, có bắn đại bác cũng không tới. Tại sao chỉ trong vòng một tháng đã ghép lại thành đôi, tình cảm cũng của hai người cũng tốt, khi Kỷ Khanh Khanh quay phim thì Lục Lệ Hành bỏ dở hết công việc mà đuổi theo tới tận đây.

Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, khi người đàn ông gặp được người con gái mình yêu, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ gục ngã dưới ngón tay mềm mại.

Kỷ Khanh Khanh nhìn thấy ánh mắt của cô dừng trên cổ mình, cô vội vàng giải thích, "Hai hôm nay tôi bị dị ứng nên đánh chút phấn lót, không có vấn đề gì lớn đâu."

Thích Tĩnh Vân cũng không vạch trần, chỉ cười cười, "Thì ra là vậy, cô còn trẻ, nên chú ý đến sức khoẻ."

Nhìn nụ cười trên mặt Thích Tĩnh Vân, Kỷ Khanh Khanh có cảm giác mình đã bị hiểu lầm thật rồi.

Dấu đỏ trên cổ, giọng nói khàn khàn, tinh thần uể oải không có sức sống, thoạt nhìn cứ như là...

Kỷ Khanh Khanh ngỡ ngàng, muốn giải thích với Thích Tĩnh Vân thì lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nói đó là do dị ứng thì rõ ràng người ta cũng không tin.

Không lẽ nói tối hôm qua cô trốn trong chăn bị Lục Lệ Hành liên tục ép buộc gọi 'ông xã' đến rạng sáng?

Nếu là cô thì cô cũng không tin.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...