Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 47

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng hôm sau, Kỷ Khanh Khanh vẫn như thường lệ thức giấc lúc bảy giờ, trang điểm xong xuôi hết đến tám giờ cô lên đường đến đoàn làm phim, tuy rằng ngày hôm qua ngủ khá muộn nhưng sau khi trò chuyện chỉ năm phút sau cô đã ngủ thật say. Ngủ một giấc bảy tiếng nên sau khi ngủ dậy cảm giác tinh thần rất tươi tỉnh.

"Khanh Khanh à, hôm nay cảnh quay của cô khá vất vả, khi cô không chịu đựng nổi thì nói với tôi một tiếng, đừng gắng sức quá đấy nhé. Chúng ta cũng phải bảo đảm chất lượng quay tốt nhất nên khó tránh khỏi việc quay đi quay lại nhiều lần."

"Tôi đã nhớ rồi."

Buổi quay phim hôm nay hừng hực khí thế, Kỷ Khanh Khanh đến thời gian uống nước cũng không có, nếu không phải nghe đạo diễn Chu diễn giải cách quay thì cũng là diễn tập với diễn viên khác, cô bận rộn đến tận một giờ trưa. Ôn Nhu đành phải thay Kỷ Khanh Khanh nhận cuộc gọi Facetime của Lục Lệ Hành.

Ôn Nhu khẽ cúi đầu đắn đo nói: "Sếp Lục, chị Khanh Khanh đang quay phim, e rằng chị ấy không có thời gian để..."

"Cô cứ mở camera sau, quay lại buổi quay phim của cô ấy cho tôi xem."

Sau khi Ôn Nhu mở camera sau, hình ảnh Kỷ Khanh Khanh đang quay phim hiện trên màn hình.

"Cô nghe đây, nhiệm vụ của cô không được để cho cô ấy ra khỏi khung hình, cô làm tốt thì tôi sẽ tăng lương cho cô."

Ôn Nhu chỉ là một trợ lý nhỏ bé, khi nghe được hai chữ Tăng lương lập tức nhiệt tình hơn, "Cảm ơn sếp Lục! Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ quay hình bám sát chị Khanh Khanh!"

Lục Lệ Hành gật đầu, nhìn thoáng qua khung cảnh đạo diễn Chu đang thương lượng với Kỷ Khanh Khanh, sau đó anh lại vùi đầu tiếp tục công việc.

Trần Tịnh mở cửa bước vào đưa báo cáo cho anh, "Sếp Lục, đây là bản báo cáo ngài yêu cầu ạ."

"Ừ, cô đặt ở đó rồi đi ra ngoài đi."

Bên kia video là giọng nói của Kỷ Khanh Khanh, "Ôn Nhu, em đang làm gì thế?"

"Chị Khanh Khanh, sếp Lục đang phát video với chị đấy!"

Trần Tịnh khẽ nhướn mày cười cười.

Lục Lệ Hành ngẩng đầu lên liếc cô ta.

Trần Tịnh vội vã cúi đầu, "Sếp Lục, nếu không còn việc gì tôi ra ngoài trước ạ."

Cô nói xong lập tức ra khỏi phòng làm việc.

Bên kia video, Kỷ Khanh Khanh đang nhìn Lục Lệ Hành trong màn hình, "Anh tìm tôi có chuyện gì thế?"

"Không phải lúc trước tôi đã nói với cô mỗi ngày phải Facetime hơn năm tiếng rồi sao?"

"Nhưng mà anh không phải làm việc à? Bên chỗ tôi lại ồn ào đến thế này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?"

Lục Lệ Hành điềm nhiên đeo tai nghe Buletooth lên, âm thanh truyền ra trong điện thoại chỉ còn mỗi mình anh nghe thấy.

"Sẽ không."

"Vậy được, tôi đi quay phim đây." Kỷ Khanh Khanh nói xong đưa điện thoại cho Ôn Nhu, sau đó cô nói với Ôn Nhu, " Làm phiền em quá, sau này chị tăng lương cho em."

Ôn Nhu liên tục thu hoạch được hai phần tiền lương nhiệt tình lại dấy lên, cô nhóc cười toe toét: "Cảm ơn chị Khanh Khanh nhé!"

Một người nhân viên hậu cần nhìn thấy Ôn Nhu giơ điện thoại, có chút tò mò hỏi: "Ôn Nhu, tại sao cô lại luôn giơ điện thoại lên vậy? Quay hậu trường à?"

"Không phải, tôi chỉ quay chị Khanh Khanh thôi."

Người nọ đi tới nhìn thoáng qua góc màn hình, nhìn thấy khung bên phải là Lục Lệ Hành lập tức hoảng sợ.

"Cô cứ từ từ quay, cứ thong thả quay đi..."

Ngài Lục đang quay video với Kỷ Khanh Khanh?

"Nè nè, mọi người biết gì không? Tôi vừa trông thấy trợ lý của chị Khanh Khanh đang cầm điện thoại quay hình cô ấy."

"Quay hậu trường không phải rất bình thường sao?"

"Không phải! Không phải lưu video, mà là Facetime giữa hai người đó!"

"Nghĩa là sao?"

"Ngài Lục, tôi nhìn thấy ngài Lục đang làm việc ở trong màn hình! Ôn Nhu quay lại cảnh chị Khanh Khanh đang làm việc, còn ngài Lục ở bên kia đang theo dõi!"

"Không thể nào? Ngài Lục ư?"

"Chứ còn gì nữa! Ngay khi chị Khanh Khanh vừa đến đoàn phim thì ngài Lục liền tới, khăng khăng theo sát chị ấy, bởi vì hiện tại công ty có việc gấp nên phải đi nhưng ngài ấy vẫn chưa yên tâm chị Khanh Khanh."

"Ở đoàn phim thì có gì để lo chứ?"

"Còn lo gì nữa! Cô nhớ việc lần trước của chị Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi không, cô nói gì không lo lắng đây?"

"Cô nói vậy thì quả thật là... Xem ra ngài Lục thật lòng với chị Khanh Khanh?"

"Không thể nghi ngờ, là thật lòng đó."

Mọi người cùng đem ánh mắt nhìn về phía điện thoại Ôn Nhu đang giơ lên, sau đó lại nhìn Kỷ Khanh Khanh trong trường quay, lại nhìn nhau, lập tức nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của người đối diện.

Không chỉ bọn họ không tin, mà nhân viên trong công ty Lục Lệ Hành cũng không thể tin được.

Mọi người đều lan truyền rằng sếp Lục là một người cuồng công việc, nhưng bây giờ ngoài công việc vẫn không quên Facetime với một nàng minh tinh, đây là tin đồn của ngài Lục mà phòng trợ lý truyền đi, nhưng danh tính của nữ minh tinh lại bị che đi, mọi người không biết đó là ai, nhưng bởi vì không biết người đó là ai nên lại tăng thêm vài phần sắc thái thần bí, đã thành đề tài trò chuyện của không ít người để "trà chanh chém gió"* với nhau.

*Bản gốc: Trà dư tửu lậu.

Mọi người ồn ào suy đoán, rốt cuộc cô gái đã bắt được Lục Lệ Hành là ai.

Có người đoán là một cô gái trẻ nào đó, dù sao trong tiệc rượu ngày trước cảnh thân mật của họ đã bị paparazzi chụp lén, tuy rằng ảnh chụp trên mạng nhanh chóng bị xoá mất, nhưng vẫn làm mọi người trong công ty lan truyền nhanh chóng.

Cho đến sau này, trợ lý mang cơm trưa đến cho Lục Lệ Hành tình cờ nhìn thấy, bên trong video là một người có ngoại hình bình thường, nhưng là một người con gái có nét cười đáng yêu, lúc này mới chốt lại suy đoán mù quáng.

Người con gái đó là ai không quan trọng, quan trọng tuy người đó không xinh đẹp nhưng lại có một ưu điểm, cười rất đáng yêu!

Có thể thấy sếp Lục không thích người con gái xinh đẹp, mà thích người con gái hay cười.

Trong khoảng khắc, toàn bộ công ty Lục thị đều thấy được những gương mặt tươi cười sáng chói, một người nhân viên trong bầu không khí ấy lên tiếng.

"Sếp Lục, năm phút sau có cuộc họp, mọi người đã đến đông đủ rồi ạ."

Lục Lệ Hành đóng tài liệu, cầm điện thoại đi đến phòng họp. Trần Tịnh đi theo sau anh, có thể nhìn rõ hình ảnh trong màn hình, là một trường quay.

Đều đã gần một tháng, còn Facetime?

(Editor: một tháng trôi qua nhanh như một cơn gió @@ )

Trần Tịnh không khỏi líu lưỡi, xem ra ngài Lục thật lòng quan tâm đến Kỷ Khanh Khanh.

Nghĩ ngợi xong lại mỉm cười ôm chặt tài liệu, đi theo tiến vào phòng họp.

Lục Lệ Hành tốn thời gian gần một tháng, áp phản đối của cổ đông xuống, giải quyết triệt để việc tranh chấp bản quyền phát minh kỹ thuật, các ban ngành lo lắng đến nửa tháng, e sợ hạng mục bị huỷ bỏ sẽ bị thất nghiệp, nhưng cuộc họp ngày hôm nay có thể trấn an được lòng mỗi người.

Một phó tổng giám đốc yêu cầu các trưởng phòng giải thích nguyên nhân hạng mục bị đình chỉ trong một tháng nay, và hướng phát triển trong tương lai, Lục Lệ Hành đeo tai nghe Bluetooth lên, một bên nghe, mắt anh lại đảo qua màn hình di động, ánh mắt bỗng thay đổi.

Hôm nay là ngày quan trọng trong diễn xuất của Kỷ Khanh Khanh, là ngày cô hoàn thành vai diễn trong một bộ phim.

Sau khi nữ phụ trở nên độc ác, đấu trí và đấu dũng với nam chính mà nàng ta từng yêu, cuối cùng lại thay nam chính cản một đao, màn cuối cùng là chết trong lòng của nhân vật nam chính.

Trước ngực là vệt đỏ tràn lan đến tận bụi cỏ, Kỷ Khanh Khanh dằn lòng mình trước khi chết không thể nói ra tình cảm trong lòng, bàn tay toàn là máu giơ lên giữa không trung, cuối cùng nàng lại không thể chạm vào mũi của nam chính, lại vô lực rơi xuống.

Tưởng Tố nhìn người trong ngực mình, nhớ lại bản tính của nàng vốn ngây thơ hồn nhiên, lại nhớ lại nàng ấy dần dần trở nên độc ác thận trọng, là do hắn thay đổi nàng, mà cũng do hắn làm nàng mất mạng.

Có hối hận, tiếc nuối, và cả đau khổ, tâm trạng hỗn loạn ấy cuối cùng đọng lại thành một nụ hôn thật sâu, mối liên quan trong sinh mệnh của hai người đến đây đành chấm dứt.

Lục Lệ Hành nhìn hai người hôn nhau trong màn hình , sắc mặt anh lập tức lạnh lẽo.

"Ngài Lục, đối với hạng mục này ngài có cần bổ sung gì không ạ?"

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Lục Lệ Hành.

Nhưng Lục Lệ Hành lại không nói một lời, gương mặt anh lạnh lùng, xung quanh anh như có áp khí mãnh liệt, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhất là người phó giám đốc, lập tức nhớ lại câu nói của mình.

Mình nói sai chỗ nào rồi chăng? T^T

Nhưng Trần Tịnh lập tức lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nhắc nhớ Lục Lệ Hành, "Sếp Lục?"

Sau đó Lục Lệ Hành mới dời mắt khỏi màn hình, nhìn mọi người trong phòng họp rồi tháo tai nghe xuống.

Và đương nhiên, ngay khi Lục Lệ Hành tháo tai nghe xuống, giọng nói của đạo diễn Chu cũng vang lên.

"Cut! Rất tốt! Tưởng Tố, lần này cậu hôn không tệ, rất đạt. Khanh Khanh ơi, chúc mừng cô đóng máy."

"Khanh Khanh, chúc mừng cô."

Thích Tĩnh Vân đưa một đoá hoa tươi cho cô, "Chúc mừng đóng máy."

Kỷ Khanh Khanh cầm lấy hoa tươi, cô mừng rỡ tươi cười nói: "Cảm ơn đạo diễn Chu trong khoảng thời gian này đã dạy bảo tôi, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi!"

"Khanh Khanh à, không phải tôi đã nói với cô, cả đời quay phim không thể lúc nào cũng từ chối cảnh hôn chứ?"

Kỷ Khanh Khanh cười , "Để sau hãy nói."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...