Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 61

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chương

39:

Nhất

định

không

thể

ngủ

chung

với

Lục

Lệ

Hành

! (1)

Edit: phuongchuchoe

Theo kịch bản, sau khi vai nữ hai của Kỷ Khanh Khanh nói câu này với nam chính, diễn biến cốt truyện tiếp theo là cô và nam chính đối mặt năm giây, sau đó hắn ta gọi thị vệ đến lôi cô ra khỏi đình viện, viễn cảnh về sau là nam chính đứng lặng yên dưới mái hiên nhìn mưa rơi ngoài sân.

Nhưng sau khi Kỷ Khanh Khanh đã nói xong câu kia rồi nhìn Tưởng Tố trọn 10 giây, anh ta vẫn không có chút phản ứng nào.

"Đạo diễn Chu." Lục Lệ Hành ngồi bên cạnh đạo diễn Chu âm thầm nhắc một tiếng.

Đạo diễn Chu lập tức hoàn hồn.

"Thị vệ đâu!"

Hai tên thị vệ chưa có lời thoại của Tưởng Tố nên không dám chạy đến, sau lời nói của đạo diễn Chu, bọn họ mới chạy lại kéo Kỷ Khanh Khanh ra khỏi đình viện.

Kỷ Khanh Khanh vùng vẫy cố thoát khỏi tay bọn họ, dù cho dưới sân bùn đất lầy lội cô cũng không màn, bị ném ra khỏi đình viện cô cố gắng bò lên, bàn tay dính đầy bùn đất đập lên cửa viện, tiếng khóc bi ai truyền khắp nơi trong đình viện.

"Cut! Đạt!"

Mưa nhân tạo ngừng, sấm sét nhân tạo cũng ngừng.

Hiện giờ là độ cuối thu, ở đây khá thanh vắng, xa xa thấy cả cảnh núi non lớn nhỏ trùng điệp đan xen nhau, gió đêm thổi qua làm cho người ta khẽ run lên.

Kỷ Khanh Khanh diễn trong màn mưa 10 phút, toàn thân bị nước mưa thấm ướt lại còn lăn qua lăn lại trong vũng bùn, cả người cô toàn là bùn đất, tóc ướt sũng dính trên mặt, khi gió đêm thổi qua chợt rùng mình.

Đạo diễn Chu vừa hô Cut, nhân viên trường quay đã vội vàng chạy đến đỡ cô đứng lên.

"Không sao, tôi tự làm được."

Lục Lệ Hành đứng xa xa nhìn cô, trông cô bị dính đầy nước bùn mà vẫn còn cười nói vui vè, anh đứng dậy đi đến trước mặt cô.

Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu lên nhì về phía anh cười cười, trên khuôn mặt cô cũng còn vương vệt bùn, "Anh tránh xa tôi một chút." Trên tay cô cũng dính đầy bùn, bởi vì mới gào khóc nên giọng nói có hơi nghẹn ngào, "Đừng để quần áo anh bị vấy bẩn."

"Ta cũng yêu nàng."

-『Phản hồi thành công, HP +1, HP hiện tại 4 tiếng.』

Vũng lầy trên mặt đất hơi trơn trượt, sau khi Kỷ Khanh Khanh nghe thấy làm cho chân cô run lên không thể đứng vững, trượt chân, như muốn té nhào về phía trước.

Lục Lệ Hành nhanh tay, một tay vươn tới chắn ngang người cô, Kỷ Khanh Khanh vô thức chộp vào cánh tay của anh, làm cho âu phục anh dính không ít bùn đất.

Vài người nhân viên hậu cần sau khi chạy lại đỡ cô dậy lập tức quay đầu bỏ đi, vờ như bận làm chuyện của mình.

Kỷ Khanh Khanh mở to mắt nhìn Lục Lệ Hành, lại nhìn nhân viên ở xung quanh, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "... Anh làm gì vậy hả?"

Cô nhỏ giọng nói bên tai của Lục Lệ Hành, "Đoàn phim nhiều người như vậy sao anh không ít xuất hiện một chút chứ?"

Có lẽ Kỷ Khanh Khanh nhập vai quá sâu, đến nay vẫn không nhớ rằng câu cuối cùng cô diễn kia lại là 'Nhưng mà ta vẫn yêu chàng Lục Lệ Hành'.

Lục Lệ Hành nhếch mi, tuy cười nhưng không cười nhìn cô.

Kỷ Khanh Khanh nhìn không hiểu vẻ mặt này của anh, trong lòng hơi phiền muộn thoát khỏi anh: "Thôi, đi nào."

Đoàn phim vội vàng đưa cho cô khăn mặt và canh gừng nóng hổi.

Kỷ Khanh Khanh ngồi bên cạnh đạo diễn Chu, một bên run rẩy hớp từng ngụm canh gừng, một bên hỏi: "Đạo diễn Chu, khi nãy tôi... Biểu hiện thế nào?"

Đạo diễn Chu gật gù, "Không tệ."

Kỷ Khanh Khanh nhoẻn miệng cười, "Tôi có thể xem lại cảnh tôi đã diễn không?"

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đóng phim, đối với việc bản thân mình trên màn ảnh Kỷ Khanh Khanh cũng có chút hiếu kỳ.

Trong lòng không biết ra sao, cũng không biết mình diễn đã ổn hay chưa.

Đạo diễn Chu ho khan một tiếng, "Cô trước nhanh thay quần áo đi, kẻo nhiễm bệnh."

Kỷ Khanh Khanh sau khi thay quần áo sạch sẽ ở trên xe, lại quay lại phim trường nhìn lại cảnh quay.

Đạo diễn Chu thấp giọng nói với cô một câu, "Khanh Khanh à, thật ra cảnh diễn khi nãy của cô không tồi, một lần đã đạt, cô hoàn toàn không cần xem lại đâu."

"Thật vậy à?" Đạo diễn Chu nói như thế ngược lại còn gợi lên sự hiếu kỳ trong Kỷ Khanh Khanh, "Vậy ông cho tôi xem đi, tôi cũng muốn biết mình đã diễn thế nào."

Đạo diễn Chu hơi nghẹn lời , "... Thật ra hậu kỳ của phim cũng có phối âm, sai đôi lời thoại cũng không có vấn đề gì, cô không cần để trong lòng."

Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc nhìn đạo diễn Chu.

Tuy đạo diễn Chu không phải nổi tiếng khắc nghiệt, nhưng cũng gọi là chuyên nghiệp, sai lời thoại không phải nên quay lại cảnh đó sao?

Nhưng mà cô đã sai lời thoại à?

Tưởng Tố cũng cầm một ly gừng từ từ đi đến, gật đầu với Kỷ Khanh Khanh, "Vừa rồi cô diễn rất khá, nếu quay phim lại có thể sẽ không thể bắt được cảm xúc nữa, đôi lời thoại cũng không có vấn đề to tát."

Ánh mắt Kỷ Khanh Khanh hiện lên vẻ kinh ngạc.

Năm đó Tưởng Tố nhận giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất, không phải đã từng nói không thích ai không tôn trọng sự nghiệp sao, mà còn là diễn viên cả lời thoại cũng không nhớ như cô?

Đạo diễn Chu len lén liếc Lục Lệ Hành, đành phải đem đoạn quay ngắn vừa rồi cho Kỷ Khanh Khanh xem.

Trong đoạn quay ấy tuy chưa được chế tác hậu kỳ, nhưng biểu cảm của Kỷ Khanh Khanh sau khi biết sự thật đã tuyệt vọng đau đớn, tan vỡ và bi thương được bộc lộ sâu sắc, từng lời nói giả vờ như mạnh mẽ nhưng không giấu được run rẩy làm cho trái tim người khác không phòng bị mà bị hấp dẫn.

Lời thoại cũng rất trôi chảy, biểu cảm của vẻ mặt dù xa hay gần cũng không có gì để bắt bẻ.

Kỷ Khanh Khanh hào hứng nhìn phần diễn của mình trong máy quay, trong lòng rất hài lòng vì bản thân gần đây rất chăm chỉ, cần cù bù thông minh, câu này quả không sai.

Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành nhướn mày, đáy mắt hiện rõ vẻ kiêu ngạo.

Lục Lệ Hành híp mắt lại, khoé môi cong lên mang hàm ý sâu xa.

"Nhưng mà ta vẫn yêu chàng Lục Lệ Hành!"

Sau đó âm thanh sét đánh xé rách cả bầu trời .

-Rầm Rầm

"..."

Cả trường quay một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Lục Lệ Hành vẫn ngồi vững vàng tựa như Thái sơn, phảng phất như người trong video khàn giọng thất thanh nói lên một cái tên kia không phải là anh, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt như có như không xung quanh, da mặt của anh dày để cho Kỷ Khanh Khanh một mình chịu xấu hổ.

Kỷ Khanh Khanh có cảm giác linh hồn của mình bị giọng nói như muốn xé rách cuống họng trong video kia làm cho tan nát.

Thì ra, đạo diễn Chu và Tưởng Tố cố gắng nói vài câu không cần quay phim lại là có ý này.

Cho nên khi nãy cô đã lớn tiếng nói Lục Lệ Hành thay vì Lục Tây Thần? Ngay trước mặt mọi người?

Mà khi nãy Lục Lệ Hành nói 'Ta cũng yêu nàng' là đáp lại cô?

Kỷ Khanh Khanh cảm thấy có vẻ sét đã bổ trúng đầu của cô, nếu không tại sao ngay trước mặt nhiều người như vậy mà còn đem Lục Tây Thần đổi thành Lục Lệ Hành?

Cô quay đầu trộm nhìn Lục Lệ Hành.

Vốn dĩ chỉ len lén nhìn thoáng qua như đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Lệ Hành, thế là bị bắt tại trận.

Kỷ Khanh Khanh như bị nắm phải đuôi, vội cúi đầu xuống không dám nhìn ngó lung tung nữa.

Khi nãy cô đã nghiêm túc giáo huấn nói Lục Lệ Hành đừng quá phận ngay trước mặt mọi người, nhưng chưa đầy năm phút sau mới đau đớn nhận ra rằng rốt cuộc ai là người quá phận đây?

Và hơn nữa, có vẻ như Lục Lệ Hành đã hoàn toàn hiểu lầm rồi.

Một lần thì xem như nói nhầm, nhưng bây giờ cô còn có thể nói một cách vô tư đến thế không?

Lục Lệ Hành không hiểu lầm mình mượn cơ hội tỏ tình với anh ta chứ?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 61
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...