Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 24

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: phuongchuchoe

Biết

thế

nào

mấy

bạn

cũng

bao

che

cho

tui

lắm

mờ

(

ㆀ˘

・з・˘

)

nên

hôm

nay

tui

đăng

sớm

luôn

,

tối

mọi

người

đừng

chờ

tui

,

hehe

.

6:30 PM, ngay thời điểm tan tầm.

Người bên ngoài nhìn thấy Lục Lệ Hành đứng trong thang máy, bên cạnh Lục Lệ Hành là Kỷ Khanh Khanh đang ôm bó hoa hồng 99 đoá, phảng phất cảm giác như gặp quỷ, hít thở lạnh lẽo, không ai dám bước lên trước.

"Lục tổng, xin chào!"

Kỷ Khanh Khanh trong thang máy nghe thấy vài tiếng thì thầm to nhỏ.

"Đây là Lục tổng và Kỷ Khanh Khanh?"

"Bó hoa hồng trên tay Kỷ Khanh Khanh là ai tặng vậy?"

"Tôi vừa rồi nghe người ở hậu cần nói, Lục tổng ôm bó hoa hồng đến tìm Kỷ Khanh Khanh!"

"Vậy là... Kỷ Khanh Khanh và Lục tổng..."

"Không thể nào..."

Lục Lệ Hành tựa như không hề để tâm, hai người đã rêu rao khắp nơi như thế này rồi, Kỷ Khanh Khanh đoán, đến sáng mai tất cả mọi người ai cũng biết.

Một đường đi đến gara ở tầng hầm, Kỷ Khanh Khanh ngồi lên ghế phụ kế Lục Lệ Hành, 99 đoá hoa hồng đặt ở hàng ghế sau, đỏ thắm rực rỡ.

Vừa rồi ở giải trí Thiên Ngu, một màn kia của Lục Lệ Hành quá đẹp, đẹp trai đến nỗi Kỷ Khanh Khanh quên mất việc Lục Lệ Hành đã tặng hoa và đến đây đón mình tan tầm.

Bây giờ ngồi trong xe, trở nên thanh tỉnh, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra khi nãy, mỗi một câu của Lục Lệ Hành, từng động tác, từng biểu cảm như chiếc đèn kéo quân chiếu sáng trong đầu cô.

Lục Lệ Hành cũng không để tâm đến khí thế mạnh mẽ lời nói oai phong vừa rồi của mình, cũng không hỏi Kỷ Khanh Khanh nhiều về việc này.

Kỷ Khanh Khanh vụng trộm nhìn anh, khoé môi không giấu được ý cười lan toả, "Lục tiên sinh, vừa rồi cảm ơn anh đã nói giúp tôi."

"Lục tiên sinh?" Lục Lệ Hành một tay lái xe, mắt nhìn kính chiếu hậu, chầm chậm rời khỏi bãi đậu xe, ý vị thâm trường nhìn cô, chỉ nói một câu.

Kỷ Khanh Khanh đã biết rõ ý tứ trong ánh mắt của anh, lập tức đổi giọng, "Ông xã, cảm ơn anh hôm nay đã nói giúp tôi, nếu như không có anh, hôm nay tôi đã bị bọn họ bắt nạt rồi."

~~ "HP +1, HP hiện tại 12 tiếng."

"Bọn họ xem thường cô? "

Lục Lệ Hành nhớ bộ dạng giương nanh múa vuốt trốn sau lưng Tần Việt của cô, cười nói, "Bọn họ có thể ăn hiếp cô sao?"

"Tất nhiên, anh không thấy là..."

"Tôi nhìn thấy." Lục Lệ Hành bổ sung thêm một câu, "Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn thấy."

Kỷ Khanh Khanh : "..."

Kỷ Khanh Khanh nghẹn lời, không thể thốt ra, nuốt cũng không nuốt trôi, hoá ra tên Lục Lệ Hành này ở ngoài cửa phòng họp chứng kiến được toàn bộ?

Những lời cô nói và cả vẻ ỷ thế hiếp người, đều đã bị nhìn thấy?

Vậy cô còn ở đây tốn sức diễn làm gì?

Vừa nghĩ tới mình xốc nổi diễn quá đà, nước mắt rơi vô cùng sống động, vừa khóc vừa lên án, còn nói chuyện nũng nịu tủi thân, giờ như có từng bàn tay vả vào mặt cô.

Thật đau!

Kỷ Khanh Khanh hận không thể tự đào hố chôn mình.

"Chuyện này cô không làm sai." Lục Lệ Hành hờ hững nói, "Cô thế lực đơn bạc, nếu như lúc ấy không có tôi ở đây, đoán chừng phải ăn thiệt thòi. Hơn nữa, tôi là chồng của cô, tất nhiên là phải giúp cô."

Kỷ Khanh Khanh cảm thấy mệt mỏi, "Vậy nếu như lúc trước tôi giống như lời của Cô Thiếu Ngu, là một người rất xấu thì sao?"

"Cô cho rằng tôi là người tốt?"

Kỷ Khanh Khanh nhìn anh.

"Đừng nói chuyện quá khứ nữa, ai mà không có quá khứ? Không ai có thể đảm bảo mình cả đời chưa từng xúc động làm sai chuyện gì."

Kỷ Khanh Khanh gật đầu, cảm thấy lời này rất sâu sắc lại có ý nghĩa .

"Nhưng sau này, tôi không hi vọng cô lại có bất cứ liên luỵ nào với người cũ, cô phải nhớ cho rõ, cô là vợ của Lục Lệ Hành tôi, đừng để tôi bắt gặp cô ngoại tình đấy."

Kỷ Khanh Khanh nói thầm trong lòng, cô rất an phận thủ thường đó, nào có thể ngoại tình lại còn bị người khác bắt được chứ.

Trong xe ngập tràn mùi hương hoa hồng, Kỷ Khanh Khanh hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn về phía Lục Lệ Hành, tặng mình bó hoa 99 đoá hồng, hơn nữa còn trăm công ngàn việc đến đây cố ý đón mình tan tầm?

Chẳng lẽ...

"Cảm ơn anh hôm nay đã tặng hoa hồng cho tôi, rất xinh đẹp, nhưng mà... Tại sao lại tặng hoa cho tôi, hơn nữa còn đón tôi tan làm?"

Lục Lệ Hành không hề nghĩ ngợi, đem những lời đã ghi nhớ trong lòng lấy cớ tỏ vẻ cam chịu nói, "Ông nội hôm nay bảo tôi về nhà sớm, tôi nghĩ tôi và cô cùng nhau trở về, ông lão nhìn thấy hẳn sẽ rất vui."

"Ồ." Kỷ Khanh Khanh cúi đầu không nói lời nào.

Giống như một cái tát lại thẳng tắp vả vào mặt mình.

Vừa rồi cô còn nghĩ lung tung tự mình đa tình, may mắn không nói ra miệng, nếu không lại bị người ta chê cười.

Bẻ tay lái, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, ánh mắt từ tối chuyển thành sáng.

Lục Lệ Hành chớp hai mắt, tựa như nhớ ra gì đó, điềm nhiên như không có việc gì hỏi cô, "Cô rất thích tặng thắt lưng?"

Giọng điệu không nghe ra vui buồn.

Kỷ Khanh Khanh ngạc nhiên, con ngươi đảo một vòng, trong đầu hiện lên vật kia bị Cô Thiếu Ngu tháo ra quăng xuống, lại trở thành rác rưởi bị hai chân dẫm lên – thắt lưng nguyên chủ tặng cho Cô Thiếu Ngu.

Đang yên đang lành hỏi cái này làm gì?

Không phải đã nói đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa sao?

"Cũng không phải, lúc trước không nghĩ ra nên mua cái gì cho hắn ta, nên tiện tay mua thắt lưng cho hắn." Lời này vừa nói ra miệng, Kỷ Khanh Khanh cảm thấy có gì đó sai sai, thăm dò sắc mặt của Lục Lệ Hành, nhớ lại trước đó cô cũng tặng cho Lục Lệ Hành một cái thắt lưng, nhanh chóng cười nói: "Nhưng anh là ông xã tôi, tôi phải lựa chọn rất lâu mới mua được đó."

Nói xong lại cảm thấy lời này quá qua loa, không được tin cậy lắm, lại trịnh trọng nói, "Quý giá hơn so với hắn ta!"

~~ "HP +1, HP hiện tại 13 giờ."

"Quý? Đắt hơn bao nhiêu?"

"Anh so với hắn ta đắt hơn 200... ..." Kỷ Khanh Khanh nhíu chặt mày, phát giác được tia ngưng trọng và nguy hiểm, nghiêm túc nói, "Đây không phải là vấn đề tiền bạc, thắt lưng nào đáng giá bao nhiêu chứ? Quan trọng chính là bên trong thắt lưng đó có cả tấm lòng của tôi."

Lục Lệ Hành nhìn cô một cái, "Tấm lòng của cô? Cô không thích Cô Thiếu Ngu sao?"

Cái này nên nói thế nào?

Nguyên chủ Kỷ Khanh Khanh đúng là trước đó đối với Cô Thiếu Ngu chứa mấy phần chân tình, cô ấy muốn là tình yêu và hôn nhân, nào ngờ Cô Thiếu Ngu là công tử trong bụi hoa, không chịu nhận tấm lòng của cô ấy thì thôi đi, lại còn chà đạp người khác.

"Có lẽ là đã từng thích?" Cô nhìn thấy khuôn mặt Lục Lệ Hành dần dần trở nên u ám, lập tức tự giác sửa miệng, "Nhưng sau khi thấy rõ bộ mặt thật của Cô Thiếu Ngu, mọi ảo tưởng của tôi với hắn ta đều đã tan vỡ, thắt lưng kia khi đó chỉ là trẻ người non dạ bị hắn ta lừa gạt mới mua cho hắn, sớm biết nếu hắn ta là một tên ăn chơi trác táng như vậy, đánh chết tôi cũng không ở cạnh hắn."

Lục Lệ Hành ấn đường tối lại, cao giọng nói, "Cô còn ôm ảo tưởng với hắn ta?"

Kỷ Khanh Khanh đau khổ, sao Lục Lệ Hành lại giống với những người đàn ông khác, tò mò với lịch sử tình cảm của thiếu nữ vậy?

"Không phải anh nói không nhắc lại chuyện cũ sao?"

Lục Lệ Hành liếc cô, "Tôi không thể hỏi?"

"Có thể! Lúc trước trẻ người non dạ không hiểu chuyện, luôn có chút ảo tưởng không thực tế." Kỷ Khanh Khanh miễn cưỡng nở nụ cười, giải thích, "Tình yêu cùng với hôn nhân, mọi cô gái đều lấy đó làm mục tiêu."

Lục Lệ Hành mắt nhìn phía trước, duy trì im lặng, tập trung lái xe, nghe thấy lời này của Kỷ Khanh Khanh, một lúc sau mới 'ừ' một tiếng.

Trên đường về nhà bị kẹt xe, sau khi đến ngã tư, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, chiếc xe hơi giảm tốc độ rồi dừng lại.

Bên phải xe, là một người con trai lái chiếc xe motor phía sau ghế là một người con gái, người con trai quay đầu nói hai câu với cô gái, hai người vừa nói vừa cười, vô cùng thân mật và âu yếm.

Kỷ Khanh Khanh xuyên qua lớp kính cửa sổ nhìn hai người nọ.

Lục Lệ Hành cũng nhìn thấy, "Hâm mộ?"

Kỷ Khanh Khanh lắc đầu, nhìn trạm giao thông cách đó không xa, "Cảnh sát giao thông tới, bọn họ có lẽ sẽ bị bắt xe, xe điện không được phép chở người."

Quả nhiên, cảnh sát giao thông tới bắt người.

Lục Lệ Hành: "..." Thật không thể hiểu nổi phụ nữ.

"Tôi không hâm mộ họ." Kỷ Khanh Khanh quay đầu lại, nhìn Lục Lệ Hành cười , "Kỳ thật tôi thấy ông nội nói rất đúng, có tình cảm cũng được, hôn nhân cũng được, nhưng tìm được người thật sự thích hợp với mình mới là quan trọng nhất. Lục tiên sinh, tôi biết, tôi có thể gả cho anh, là may mắn của tôi, anh yên tâm, dù không có tình yêu, tôi cũng sẽ vĩnh viễn chung thuỷ với hôn nhân của hai chúng ta."

Kỷ Khanh Khanh chưa từng trải qua việc yêu đương, cũng không biết tư vị của tình yêu như thế nào, đối với cuộc sống hôn nhân cũng không có yêu cầu cao, bình bình đạm đạm, an ổn lại không cần phải chịu khổ.

Ghế lái và ghế phụ cách nhau rất gần, Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, Lục Lệ Hành cũng nhìn cô.

Đèn đỏ nhấp nháy, chuyển sang màu xanh.

Xe dừng ở ngã tư bắt đầu tiến lên.

Lục Lệ Hành đối diện với ánh mắt long lanh sáng ngời, đột nhiên ý thức được, hôm nay là ngày tan tầm sớm nhất trong cuộc đời anh, dòng xe cuồn cuộn như nước chảy, dịch chuyển chậm như ốc sên, giờ cao điểm tan tầm nên ai cũng đổ ra đường.

Nhưng việc này cũng không làm lòng người nôn nóng hay buồn phiền, gạt những công việc ra phía sau, trái lại còn cảm thấy rất thong dong tự tại.

Ngoài cửa xe ánh đèn phù hoa choáng ngợp, anh thật lâu chưa từng được ngắm nhìn khung cảnh đẹp như vậy, cả nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của Kỷ Khanh Khanh, đều sáng bừng đến chói mắt.

Người sống cả đời, tất cả mọi chuyện nào có thể được như ý muốn.

Có thể cưới được cô ấy, cũng là vận may của mình.

"Gọi ông xã."

"Ông xã!"

~~ "HP +1, HP hiện tại 14 tiếng."

Nửa tiếng sau chiếc xe lúc này mới chạy vào gara của Lục gia, vừa bước vào cửa, dì Bùi đã bị bó hoa hồng Kỷ Khanh Khanh ôm trong lòng hấp dẫn.

"Hoa này thật xinh đẹp, phu nhân, là cô mua?"

"Không phải, đây là Lục tiên sinh tặng tôi."

"Thiếu gia tặng cho cô?" Dì Bùi ánh mắt mập mờ nhìn Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành, "Đến đến đến, đem hoa cho dì Bùi, dì Bùi đem hoa này cắm vào bình hoa đặt trong phòng hai người, hai cô cậu nhanh chóng đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."

Kỷ Khanh Khanh đem hoa giao cho dì Bùi, bước đến toilet.

Dì Bùi ôm bó hoa đến phòng khách, Lục lão tiên sinh đang ở đó đọc sách, thấy bó hoa 99 đoá hoa hồng này, hỏi, "Đây là ai đưa tới?"

"Là thiếu gia tặng cho phu nhân."

"Lệ Hành tặng cho Khanh Khanh?"

"Chứ còn ai nữa."

Lục lão tiên sinh nghe vậy vẻ mặt tươi cười, "Tôi đã nói gì nhỉ, tình cảm đó, cần phải từ từ bồi dưỡng từng bước một, chỉ cần gặp được người phù hợp, cho dù bắt đầu chưa có cảm tình, sớm muộn gì cũng có thể nở hoa, lúc trước là tôi và bà nội của Lệ Hành cũng như vậy đấy." Nhắc đến Lục lão phu nhân đã mất, đáy mắt đuôi mày của Lục lão tiên sinh tràn đầy ý cười, "Trước khi kết hôn chưa từng gặp nhau một lần, kết hôn ba ngày cũng không nói với nhau câu nào, sau đó lại qua một tháng, bà ấy đã không thể rời xa tôi."

"Đúng vậy đó, đúng vậy đó, tuổi trẻ bây giờ rất lãng mạn, ngài cũng không cần lo lắng cho thiếu gia." Dì Bùi cặm cụi cắm hoa, "Lão tiên sinh, hay là tôi cũng đặt hoa trong phòng của ngài nhé?"

"Để trong phòng tôi làm gì? Bà đưa hết sang phòng của hai đứa nó đi, lấy thêm mấy bình hoa nữa."

"Được, tôi đi ngay."

Kết quả là, sau khi Kỷ Khanh Khanh ăn tối xong trở về phòng, ngửi thấy cả phòng ngập tràn hương hoa hồng.

Chín mươi chín đoá hoa được dì Bùi cắm vào nhiều bình hoa, đặt ở nơi rất dễ thấy trong phòng, toả ra hương thơm mê người.

Kỷ Khanh Khanh trên giường lăn một vòng, vui vẻ hít mùi hương hoa hồng, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, mặc dù là do Lục Lệ Hành đưa, nhưng nhìn hoa hồng khắp nơi, liền tha thứ cho anh ta hư tình giả ý!

_______

"❤Những điều thú vị nho nhỏ

Ấm áp như chiếc thảm len

Đắm mình trong ánh nắng với cảm giác an toàn quen thuộc

Chia nhau bát canh nóng

Ăn chung một chiếc bát và hai cái thìa

Cảm giác ấm áp ấy ngập tràn trong trái tim anh❤️"

Bài hát Ấm Áp - Vương Thừa Vĩ

Chúc mọi người có một ngày Chủ Nhật vui vẻ nhé❤️

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và động viên mình (*'ω`*)❤️❤️❤️

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 24
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...