Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 50

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kỷ Khanh Khanh nhìn bàn ăn thức ăn phong phú hương vị thơm ngon có chút ngoài ý muốn, không ngờ em trai mình còn có thể làm những món này.

"Chị, chị mới gọi điện cho ai vậy?"

Em trai đặt chén đũa song song trước mặt cô, ánh mắt sáng ngời không ngừng đặt trên người cô, sau khi cậu nuốt một muỗng cơm thiệt lớn, sau đó bình tĩnh vờ như không có chuyện gì thăm dò.

"Chỉ là một người bạn thôi."

"Bạn? Chỉ là bạn thôi ạ?"

Kỷ Khanh Khanh điềm tĩnh hỏi: "Sao nào? Bạn của chị cũng phải nói rõ với em à?"

"Không phải, không phải em đang quan tâm chị mình sao?"

"Được rồi, đừng quan tâm chị, em trước tiên nên quan tâm bản thân mình đi." Kỷ Khanh Khanh nhướn mày nhìn cậu, "Sau khi báo cảnh sát, họ có điều tra hay nói gì không?"

Em trai nói: "Họ chỉ ghi chép lại, nói là nếu điều tra ra trường hợp này có vấn đề, sẽ liên hệ với em." Cậu vừa nhắc đến chuyện này liền cảm thấy lý lẽ của mình khá thua thiệt, chỉ đành nói: "Chị à, chuyện này đừng giận em, em cũng không muốn như vậy đâu nhưng mà bọn nó đáng bị đánh, em lấy tiền tiết kiệm lại còn tiền công làm thêm, nhưng chị lại còn ở xa, em chỉ định mượn 50 vạn, không ngờ hai tháng sau lại bay vèo lên đến 300 vạn!"

"Đó là do em ngốc! Làm sao em có thể tin vào cái App Tán Giả Bại Sản được hả?"

"Nó phát quảng cáo, nhiều người cũng biết đến nó mà, hơn nữa nó còn chuyển tiền ngay lập tức. Lúc ấy em đang cần tiền gấp để trả viện phí, nên em..."

"Vậy còn chuyện khoả thân là thế nào?"

Giọng nói em trai nhỏ xíu: "Là... Ngay sau khi nhận được tiền, hắn ta nói phải có thêm điều kiện, đòi ảnh khoả thân của em, lúc ấy em đang rất gấp, lại không muốn làm phiền chị, nên em liền đưa cho bọn hắn. Hai ngày sau hắn ta tìm đến nói rằng, đến kỳ hạn em phải trả tiền nếu không sẽ... Phát tán ảnh khoả thân của em lên mạng."

Nhắc đến khoả thân, em trai tủi thân: "Bây giờ thì tiêu rồi, em báo cảnh sát, nếu như cảnh sát điều tra công ty đó chẳng phải sẽ lộ ảnh của em luôn sao."

"Em là đàn ông con trai còn sợ ảnh khoả thân cái gì?"

"Sao lại không sợ chớ! Nếu bị lộ ảnh khoả thân đó, sẽ không có cô gái nào dám gả cho em hết thì em phải làm sao bây giờ?"

Kỷ Khanh Khanh nhìn thật sâu vào mắt em trai.

Đôi mắt rất đẹp, môi hồng răng trắng, cậu thiếu niên tươi sáng thoải mái như ánh mắt trời, nếu đặt trong đám đông nhất định cũng sẽ gây sự chú ý.

Một thằng nhóc như vậy ở trong trường, không phải cũng ở cấp hotboy sao, đoán chừng không dưới một trăm lá thư tình của nữ sinh nhét đầy trong hộc bàn, còn sợ không có cô nào chịu gả à?"

"Thật ra em cũng đẹp trai lắm, cố gắng lên nào, đối xử với con gái tốt và chân thành nhất định sẽ có được vợ."

"Chị à, chị không hiểu đâu!" Em trai lộ ra vẻ mặt khó coi, tựa như có điều khó nói.

Kỷ Khanh Khanh lơ đãng, rõ ràng dáng vẻ này của thằng nhóc rất được hoan nghênh, "Chị cũng là phụ nữ đây, tất nhiên sẽ hiểu tâm tư của phái nữ, em yên tâm đi, em nhất định sẽ có bạn gái."

Cậu nhóc lại lộ ra vẻ mặt u buồn: "Vậy theo chị, có người con gái nào bằng lòng gả cho một người không thể đem lại "hạnh phúc" cho cô ấy không?"

"Sao em lại có thể kết luận mình không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy?" Kỷ Khanh Khanh cảm thấy tư tưởng của em trai mình không hợp lý, cô phải tâm sự với nó một chút mới được, "Bây giờ em đã nghĩ mình không cách nào làm cô ấy hạnh phúc, vậy làm sao em có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy đây? Khi em gặp người con gái mình thích, em sẽ biết rõ không có gì quan trọng hơn nụ cười của cô ấy, sẽ không kìm được mà muốn đem hết thảy mọi thứ tốt nhất đến cho cô ấy, nếu yêu đến mức đó em còn sợ cô ấy sẽ không hạnh phúc khi bên cạnh em nữa không?"

Em trai nghe Kỷ Khanh Khanh nghiêm túc thảo luận vấn đề hạnh phúc hoàn toàn không giống vấn đề "hạnh phúc" mà cậu muốn nói, không được cắt ngang lời chị mình lại không thể không kiên trì phụ hoạ đôi câu.

"Chị, chị nói đúng."

"Em hiểu là tốt , đối xử với con gái quan trọng nhất là chân thành! Tuy việc ảnh khoả thân không được tốt lắm, nhưng nếu em giải thích với cô ấy cô ấy sẽ hiểu thôi."

Em trai gật đầu dạ dạ hai tiếng, tỏ vẻ đồng ý, sau đó vùi đầu ăn cơm, có khổ không thể nói.

Kỷ Khanh Khanh tự múc chén canh, không thể ngờ rằng trình độ nấu ăn của thằng nhóc không chênh lệch so với dì Bùi, cả màu sắc lẫn hương vị đều thơm ngon, làm cho người khác muốn ăn nhiều hơn.

Em trai ăn hết cơm trắng, suy nghĩ một hồi lâu mới lấy được dũng khí nói với Kỷ Khanh Khanh: "Chị, "hạnh phúc" hai ta đang nói đến, không hề giống nhau."

Kỷ Khanh Khanh từ từ thổi chén canh, "Vậy em nói đi, không giống nhau thế nào?"

"Em chỉ mới 19 tuổi."

Kỷ Khanh Khanh nhấp một ngụm canh, "Thì sao?"

"Em... Phát dục muộn."

"Ừ?"

Em trai cắn răng quyết tâm, cao giọng nói: "Em chính là... Nhỏ mà thôi!"

"Nhỏ?" Tha thứ cho Kỷ Khanh Khanh không thể phản ứng kịp, cho nên hỏi thêm nhiều câu, "Cái gì nhỏ? Nhỏ bao nhiêu?"

Gương mặt trắng trẻo của thằng nhóc đỏ bừng, "Thì là cái đó đó! Con trai cũng có người phát dục muộn cơ mà? Hai năm sau nhất định nó sẽ lớn lên thôi! Nhưng mà bây giờ em bị đám người kia giữ ảnh nude, nếu con gái mà thấy còn tin tưởng em nữa không chị?"

Kỷ Khanh Khanh im lặng thật im lặng nhìn cậu, trong đầu xoay mòng mòng.

Ấy.

Cho nên cậu nói "nhỏ", chính là?

Kỷ Khanh Khanh đột nhiên hiểu ra.

Phụt-

Một ngụm canh trong miệng cô không kìm được phun ra.

Cũng may cô nhìn thấy gương mặt em trai đỏ bừng nên trong vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác không văng vào mặt cậu.

"Khụ khụ khụ... Em nói... Em nói cái gì? Em nói "hạnh phúc"... Là "tính phúc"? Cho nên nguyên nhân em sợ ảnh khoả thân bị tung ra, là vì.... Cái kia?"

Khoé mắt em trai đáng thương nhìn cô, nghiêm trọng gật đầu!

Kỷ Khanh Khanh nhìn dáng vẻ tủi thân nhịn nhục của cậu nhất thời không kìm lại được, tựa lưng vào ghế cười không ra hơi.

"Ha ha ha thật xin lỗi, chị không cố ý, ha ha ha ha... Chị không cố ý đâu, ai bảo em không nói rõ chứ ha ha ha ha xin lỗi...." Kỷ Khanh Khanh nhìn mặt em trai, lại cười đến mất hình tượng.

Em trai nhìn cô cười đến như vậy, trong bụng đầy tủi thân.

"Sự đau khổ của em làm chị vui đến vậy sao?"

"Chị xin lỗi mà ha ha ha, rất mắc cười, bình thường chị không dễ cười đâu trừ khi không nhịn được ha ha ha ha ha...."

Khắp căn phòng, chỉ có tiếng cười của Kỷ Khanh Khanh.

Ánh mắt em trai u oán, cậu thở dài, "Chị đừng cười nữa, chị giúp em nghĩ biện pháp đi, đám kia không chừng còn có thể làm ra chuyện tệ hơn, chị à, chị phải giúp em đấy, ảnh khoả thân của em tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ không có người con gái nào muốn em!"

Kỷ Khanh Khanh cười đến tức bụng, nhìn dáng vẻ tủi thân của em trai đành phải cố gắng thu lại cảm xúc, vất vả lắm cô mới nín cười được, thấp giọng ho khan hai tiếng, nói qua loa: "Được rồi được rồi, em đừng lo, chuyện này chị sẽ..." Sau đó vui vẻ lại xông lên.

Vì không thể tiếp tục đả kích lòng tự trọng của thằng em, Kỷ Khanh Khanh cúi đầu nén cười một lúc mới tiếp tục nói: "Chuyện này chị cũng không có biện pháp, nhưng chị sẽ tìm cách lấy ảnh khoả thân kia của em về."

Em trai cảm động ngất trời: "Chị ơi, chị tốt quá!"

"Em không nói với ba mẹ chuyện này sao?"

"Hai người họ nghe thấy em nợ 300 vạn đã lập tức nói họ không có đứa con trai là em, còn không cho em cơ hội giải thích cơ."

Kỷ Khanh Khanh ngẫm nghĩ cũng đúng.

"Được rồi, em đừng có làm ra vẻ mặt khóc tang nữa, em ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết."

Em trai gật đầu, sắc mặt tốt hơn, sau đó cậu lại vùi đầu ăn cơm.

Ăn xong, em trai lại xung phong đi rửa chén, Kỷ Khanh Khanh lập tức lên mạng tra cái phần mềm "App Tán Gia Bại Sản".

Trên mạng tra một lúc mới nhận ra, quảng cáo rất phô trương thanh thế, hấp dẫn đầu óc những người túng thiếu không biết gì đến vay tiền.

Nhưng mà tin tức mặt trái lại không nhiều, không biết có phải là bị xoá mất hay căn bản là không ai bị lừa.

"Chị à, sao rồi?"

Em trai sau khi rửa sạch chén, thu dọn xong xuôi, cậu vào phòng thấy Kỷ Khanh Khanh đang tra tư liệu của công ty đó, cậu vui mừng ra mặt.

Kỷ Khanh Khanh nhìn cậu một cái sau đó khép máy tính lại: "Chị chỉ xem đơn giản được một chút, chưa tra được gì hết, có lẽ trên mạng cũng không có manh mối, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chị hỏi người khác xem sao. Chị mệt rồi, đi tắm đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"Dạ, chị nghỉ ngơi đi ạ, chúc chị ngủ ngon."

"Em ngủ ngon." Kỷ Khanh Khanh ngáp một cái, đi vào phòng tắm.

Em trai ra khỏi phòng Kỷ Khanh Khanh, cậu đứng ngoài cửa vò đầu, sau đó thở dài, vẻ mặt thất bại.

Cậu thấy có lẽ việc này chị cậu khó có thể giải quyết.

Chuông cửa vang lên.

Cậu nhìn đồng hồ, 9:30 rồi, lông mày không khỏi nhíu lại.

Đã trễ thế này còn ai đến đây nữa?

Cậu nhìn qua mắt mèo, thấy một đôi giầy Tây của đàn ông, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mắt mèo, em trai lại đúng lúc nhìn thấy hắn ta, rõ ràng bên ngoài không thể nhìn qua mắt mèo mà nhìn thấy bên trong, nhưng vừa rồi cậu còn tưởng người đàn ông kia bên ngoài có thể nhìn thấy cậu.

Vẻ mặt cậu không khỏi trầm xuống.

Chị của cậu mấy năm qua từng quen hai người bạn trai, cậu còn nhớ một trong hai người kia, một người không có tiền bị chị ấy đá không thương tiếc, cũng là lẽ thường thôi, chị của mình ưu tú như thế, hơn phân nửa là do người kia có vấn đề rồi, sau này nhất định sẽ tìm được người tốt hơn!

Một kẻ thì có tiền, lại đá chị ấy, đối với tên đàn ông cặn bã chết tiệt đó, cậu từ trước đến nay đều không để cho hắn ta sắc mặt tốt, còn chưa kịp đạp tên cặn bã đó thì hắn ta đã nhanh nhẹn chạy mất!

Sau này chị của cậu tiến vào showbiz, những năm gần đây thường xuyên có tin tức truyền ra nói rằng chị ấy lăng nhăng với nhiều thằng, cậu từ trước đến giờ đều xì mũi coi thường, cho đến cái tên Cô Thiếu Ngu xuất hiện, cậu lúc ấy đã phát hiện ra hắn ta không phải mặt hàng tốt lành gì, quả nhiên y như rằng, cũng không phải người tốt!

Người đàn ông đứng ngoài cửa này cậu nhìn có hơi quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nhớ ra là ai, nhưng mặc âu phục giả vờ đứng đắn, nửa đêm nửa hôm lại đến đây, trong lòng hắn ta chỉ sợ có ý đồ với chị của mình, nhất định không phải người tốt, cậu tự động đem hắn ta thành một loại người giống Cô Thiếu Ngu.

May mà hôm nay cậu ở đây, nếu như không có cậu mà chị ấy ra mở cửa không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Cậu mở cửa ra, nhìn người đàn ông trước mặt còn cao hơn cậu một chút, trưởng thành nhìn cũng được, xứng đôi với chị mình, nhưng cũng không biết đằng sau bề ngoài đẹp trai là dạng người gì.

"Anh là ai?"

Ngay lúc em trai đang dò xét Lục Lệ Hành, đồng thời Lục Lệ Hành cũng đang dò xét cậu.

Tư thái đứng ở cửa ra vào rõ ràng đã xem mình như chủ nhà.

Lục Lệ Hành híp mắt: "Cậu là ai?"

"Liên quan gì đến anh!" Em trai hung dữ muốn lấy tay đóng cửa lại.

Lục Lệ Hành nhìn cánh cửa, bực bội nhìn cậu: "Tôi tìm Kỷ Khanh Khanh."

Em trai nhướng mày: "Cô ấy đang tắm, đã trễ thế này anh còn đến thăm là có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ truyền lại cho cô ấy, còn nếu không có chuyện gì thì anh đi nhanh lên, trễ rồi chúng tôi muốn đi ngủ."

Sắc mặt Lục Lệ Hành lập tức sầm lại, nhìn chằm chằm em trai tự tìm đường chết trước mặt, anh gằn từng chữ: "Cậu-nói-cái-gì?"

____________

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 50
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...