Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 138

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đã qua hai tháng ăn gì nôn nấy, Kỷ Khanh Khanh nghênh đón những tháng ngày thèm ăn.

Cô rất muốn ăn vặt, nhưng phụ nữ mang thai không thể ăn đồ linh tinh. Ở phương diện ăn uống, dù Bùi rất cẩn thận, những đồ cay hay lạnh, chỉ cần là đồ không tốt thì cô đều không được ăn, nhìn thôi cũng không được nhìn.

“Bà cô của tôi ơi! Bây giờ cháu đang là người mang thai, mấy thứ này đều không thể ăn bậy, cháu muốn ăn gì thì nói với dì Bùi, dì sẽ làm cho cháu. Những đồ ở bên ngoài không sạch sẽ, ăn vào đối với cơ thể và cục cưng đều không tốt.”

“Không được, không được! Cái này không thể ăn!”

“Không thể! Cái này không tốt cho cơ thể, cho dù là mang thai hay không mang thai thì cháu cũng nên ăn ít đi.”

Một lần, hai lần thử, Kỷ Khanh Khanh đã thành công biến mình thành đối tượng được dì Bùi theo dõi. Bà ấy dọn sạch đồ ăn vặt và tủ lạnh trong nhà, vừa nghe thấy Kỷ Khanh Khanh nói muốn ăn đồ ăn vặt thì lập tức lải nhải không thôi.

Nhưng cô không thể khống chế cảm giác thèm ăn được, vậy nên, cô chỉ có thể tìm cách trộm ăn mà thôi.

Ví dụ như bảo Lục Lệ Hành tan làm thì âm thầm mang một ít đồ ăn vặt về cho cô.

Trong chuyện này, thật ra Lục Lệ Hành và dì Bùi cùng thống nhất ý kiến, nếu Kỷ Khanh Khanh nói muốn ăn chua, anh có thể mua trái cây chua cho cô, nhưng nếu như Kỷ Khanh Khanh nói muốn ăn gà rán, coca, đồ nướng, mấy thứ này bình thường Lục Lệ Hành cũng không mua cho cô, huống chi là cô còn đang mang thai, anh nào có bao che cho cô.

Kỷ Khanh Khanh chạm vào giới hạn của Lục Lệ Hành cũng không nhụt chí, ngược lại, cô gửi tin nhắn cho Ôn Nhu, bảo cô ấy tới thăm mình, bên cạnh đó cũng âm thầm mang theo chút đồ ăn vặt tới.

Ôn Nhu không giống như Lục Lệ Hành và dì Bùi, cô ấy còn trẻ, đối với việc ăn uống của phụ nữ mang thai cũng không rõ ràng. Kỷ Khanh Khanh bảo cô ấy mang những món cô muốn ăn đến, cô ấy cũng mang tới thật.

Nhưng lại không chú ý tới hai chữ “âm thầm” của Kỷ Khanh Khanh.

Cô ấy xách túi lớn túi nhỏ, đối với thái độ nhiệt tình của dì Bùi, Ôn Nhu cảm thấy được yêu chiều mà lo sợ.

“Em đến rồi à, Ôn Nhu?” Kỷ Khanh Khanh đỡ bụng đi xuống tầng một.

Dì Bùi thấy vậy thì vội tiến lên đỡ cô.

Bụng càng lúc càng lớn, người mang thai cũng ngày càng phải chịu khổ chịu khó, đứng lên ngồi xuống không quá tiện, buổi tối đi ngủ thỉnh thoảng còn bị chuột rút. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, dì Bùi chăm sóc cho Kỷ Khanh Khanh rất tốt, nhìn mắt thường cũng có thể thấy cô đã mập hơn một chút rồi.

Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống ghế sô pha, dì Bùi đặt thêm một cái gối dựa vào sau lưng cô.

Ôn Nhu nhìn bụng của Kỷ Khanh Khanh, hỏi: “Chị Khanh Khanh, mấy tháng rồi.

Khanh Khanh vuốt bụng, cúi đầu, mỉm cười dịu dàng: “Sắp chín tháng rồi, ngày dự sinh vào tháng sau, hai ngày nay cục cưng hình như cũng lo lắng, rất ầm ĩ, mấy ngày nay chị cũng không ngủ ngon được. Em nhìn xem, có phải chị có quầng thâm mắt rồi không?”

“Không có, da vẫn đẹp như trước.”

“Chắc là em đang an ủi chị chứ gì?”

Ôn Nhu nhìn bao lớn bao nhỏ bên chân mình, đột nhiên nhớ tới, nói: “Đúng rồi chị Khanh Khanh, em mang đồ ăn vặt chị thích đến cho chị này. Chị xem xem, đều ở đây, có thiếu gì không?”

“Đồ ăn vặt?”  Dì Bùi nhanh nhạy bắt được trọng điểm, “Thứ gì? Để dì xem.”

Nói rồi khom lưng xuống xem.

Kỷ Khanh Khanh hoảng sợ, e sợ đồ ăn vặt của mình bị dì Bùi tịch thu, vội vàng nói: “Dì Bùi, dì Bùi…”

“Sao thế?” Dì Bùi nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Kỷ Khanh Khanh, hỏi: “Có phải không thoải mái chỗ nào không?”

“Không phải.” Kỷ Khanh Khanh ổn định tâm trạng, chần chờ nói: “Là như thế này, phiền dì mang ít hoa quả lên cho Ôn Nhu ạ.”

Ôn Nhu liên tục xua tay: “Không cần, không cần, cháu không ăn đâu ạ “

Dì Bùi như bừng tỉnh: “Trách dì, là dì sơ sót, dì đi ngay đây.”

Vừa nói vừa đi đến nhà bếp, hiển nhiên là bị di dời sự chú ý từ đồ ăn vặt của Ông Nhu mang tới rồi.

“Dì Bùi, thật sự không cần…” Ôn Nhu đứng dậy muốn kéo dì Bùi, nhưng Kỷ Khanh Khanh đã giữ cô ấy lại, thấp giọng nói: “Em mau mang đồ ăn vặt này lên phòng chị đi.”

Ôn Nhu ngẩn ra, nhìn túi đồ ăn vặt ở bên cạnh, nói: “Tại sao ạ?”

“Em đừng hỏi tại sao, mau mang lên giúp chị đi, ở phòng thứ hai bên tay phải của lầu ba, chị mở cửa sẵn rồi, bây giờ em đi luôn đi.”

Dưới sự thúc giục của Kỷ Khanh Khanh, Ôn Nhu đành phải mang mấy túi đồ ăn vặt lên tầng ba, cửa phòng thứ hai bên tay phải quả nhiên đã mở, vừa vào phòng đã nhìn thấy ảnh cưới của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành.

Đúng là phòng này rồi.

Cô đặt đồ ăn vặt lên giường, không dám ở lại lâu, xoay người rời khỏi phòng.

Thấy Ôn Nhu đi xuống, lúc này Kỷ Khanh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nào nào nào, ăn chút trái cây đi.” Dì Bùi mang đĩa trái cây lên, nói: “Đừng khác sáo nhé.”

Ôn Nhu chột dạ nhìn dì Bùi, sau đó lại chuyển sang nhìn Kỷ Khanh Khanh, không dễ chịu chút nào, cứ có cảm giác như đang làm chuyện xấu vậy.

Không ở lại lâu, hơn một giờ sau, Ôn Nhu đứng dậy tạm biệt. Kỷ Khanh Khanh ngồi nói chuyện một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi. Khi dì Bùi tiễn Ôn Nhu đi, cô đứng dậy đi về phòng ngủ trên tầng ba, trong lòng cực kỳ chờ mong.

Cô muốn ăn đồ ăn vặt mấy tháng rồi, cuối cùng cũng có thể ăn!

“Cô chủ, đi chậm một chút.”

Kỷ Khanh Khanh đỡ tay vịn cầu thang, quay đầu lại, cười nói: “Dì Bùi, không sao đâu ạ, dì cứ bận việc đi, cháu lên ngủ một lát.”

Dứt lời, cô vội vàng đi lên.

Ôn Nhu đặt đồ ăn vặt ở cửa, Kỷ Khanh Khanh đóng cửa lại, khóa trái.

Khoai lát, rong biển, que cay, những món đồ ăn vặt phổ biến ấy lại là đồ nghiêm cấm ở nhà họ Lục. Nhìn thấy chúng, khóe mắt Kỷ Khanh Khanh cay cay.

Buổi tối, khi Lục Lệ Hành tăng ca trở về thì Kỷ Khanh Khanh đã ngủ. Anh không đánh thức cô, lặng lễ đi vào phòng để quần áo lấy áo ngủ, cởi nơ cổ ra, nhưng không ngờ nó lại rơi xuống đất. Lục Lệ Hành cúi người nhặt, lúc đứng dậy thì khóe mắt lại thấy trong ngăn kéo có gì đó sai sai.

Trong đống quần áo có mấy thứ gì đó, dù đã che giấu cẩn thận, nhưng vẫn lộ ra một góc túi nilon.

REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS

Lục Lệ Hành kéo ngăn kéo ra, rồi lấy quần áo ở trong ra ngoài, mấy túi nilon xuất hiện trong tầm mắt, tất cả đều là đồ ăn vặt, mà theo cách gọi của anh thì đều là “thực phẩm rác”.

Không cần nghĩ cũng biết tại sao đồ ăn vặt lại xuất hiện ở đây.

Lục Lệ Hành cười.

Kỷ Khanh Khanh đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên bị bé con trong bụng đạp một cái, vừa mở mắt thì thấy ánh đèn trong phòng để quần áo.

Có lẽ lag Lục Lệ Hành về rồi.

Cô ôm bụng rời giường, chậm chạp đi đến phòng để quần áo, “Chồng? Anh về rồi?”

Kỷ Khanh Khanh sửng sốt, Lục Lệ Hành ở đối diện đang cầm túi đồ ăn vặt cô giấu đi.

Lục Lệ Hành quay đầu lại, nhìn cô như cười như không, “Em giấu à?”

Kỷ Khanh Khanh phủ nhận: “Không phải em!”

Lục Lệ Hành lấy túi đồ ăn vặt trong tủ quần áo ra, đối với Kỷ Khanh Khanh chẳng khác gì là công khai xử tội.

Đặt túi đồ ăn vặt sang một bên, Lục Lệ Hành hỏi cô: “Ăn nhiều không?”

Kỷ Khanh Khanh giả vờ khát nước, ngồi xuống ghế sô pha, uống một cốc nước, không dám nhìn thẳng vào anh.

Ngày thường cô không sợ Lục Lệ Hành, nhưng tình huống bây giờ, chẳng phải là cô đuối lý sao?

Người đuối lý luôn chột dạ, yếu đuối.

“Chỉ… Một chút thôi.”

“Một chút?”

“Ba, bốn miếng gì đó.”

“Ba, bốn miếng?”

“Một túi nhỏ khoai lát cùng một túi que cay.”

Lục Lệ Hành híp mắt lại, hỏi: “Chỉ như vậy?”

“Thật sự chỉ như vậy thôi. Em thề, sau này em sẽ không ăn nữa, ngày mai em sẽ vứt nó đi!” Kỷ Khnah Khanh suy nghĩ một chút rồi sửa miệng: “Ngày mai anh dậy sớm vứt đi, nếu bị dì Bùi nhìn thấy, dì ấy lại lải nhải.”

“Em cũng biết dì Bùi sẽ mắng em?”

Kỷ Khanh Khanh ủ rũ, vì miếng ăn mà bị mắng.

“Anh đừng không tin em, em biết mình mang thai, những thứ đó không tốt, không thể ăn quá nhiều, em ăn cho đỡ thèm thôi… Mấy người cứ không cho em ăn cái này, không cho em ăn cái kia, với cả em cũng không ăn nhiều, chỉ ăn một chút thôi. Một chút đó sẽ không ảnh hưởng đến em bé, cùng lắm thì về sau em không ăn là được.”

Nghe giọng điệu uất ức và tức giận của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ bật cười: “Anh không trách em, anh biết em rất vất vả, nhưng cũng không cần phải trốn tránh như vậy, em xem, anh mang thứ gì về cho em này.”

Lục Lệ Hành đẩy một hộp bánh kem nhỏ tới trước mặt Kỷ Khanh Khanh.

“Anh giấu dì Bùi mang vào, không phải hôm qua em muốn ăn bánh kem bơ sao? Anh mang một cái nhỏ về cho em, em mau ăn đi, sáng mai anh sẽ vứt hộp đi, không để dì Bùi nhìn thấy.”

Kỷ Khanh Khanh như nhặt được bảo bối, vội vàng mở hộp ra, dùng thìa múc một miếng cho vào miệng. Vị ngọt của bơ và bánh kem mềm mại đã xua tan cảm giác ủ rũ của cô trong nháy mắt.

“Chồng ơi, cảm ơn anh! Em biết anh tốt với em nhất mà, bánh kem này quá ngon!”

“Nhưng đồ ăn vặt kia cũng đừng vứt, cứ để ở đây đi, sinh con xong rồi ăn.”

Hai mắt Kỷ Khanh Khanh sáng lên: “Thật ạ?”

“Đương nhiên là thật.”

Kỷ Khanh Khanh cực kỳ vui vẻ, cô hôn lên má anh một cái, những bất mãn trong lòng cũng hoàn toàn biến mất, “Chồng à, em yêu anh!”

Lục Lệ Hành bất đắc dĩ bật cười, lúc này cô nói yêu anh. Còn ban ngày, lúc anh không đồng ý cho cô ăn đồ vặt còn trách anh đáng ghét nữa đấy.

Vì để Kỷ Khanh Khanh yên tâm, Lục Lệ Hành lại cất túi đồ ăn vặt kia vào tủ quần áo, dùng quần áo che lại.

Nhưng mà hôm sau vẫn bị dì Bùi quét tước phòng ngủ “lục soát” ra.

Dì Bùi nhìn túi đồ ăn vặt, vẻ mặt khiếp sợ: “Đây là… Đây là cái gì? Đồ ăn vặt? Thực phẩm rác?”

Vẻ mặt kia giống như không phải là phát hiện ra đồ ăn vặt, mà là phát hiện ra bom sắp nổ.

“Khanh Khanh, cháu mua à? Cháu ăn nhiều không?”

Trong vòng mười giây, Kỷ Khanh Khanh đẩy hết sang Lục Lệ Hành: “Không phải cháu mua, là Lệ Hành mua.”

Vì vậy, đến tối, Lục Lệ Hành vất vả tan làm về nhà thì bị dì Bùi lải nhải ở phòng khách hơn hai mươi phút.

“Cậu chủ, tôi nói này, sao cậu có thể mua những đồ rác rưởi như vậy cho Khanh Khanh ăn? Khanh Khanh đang mang thai, mấy thứ này có thể ăn ít thì ăn ít đi, cậu lại đi ngược lại, mua nhiều như thế?”

“Tôi biết tôi không có tư cách để nói nhiều như vậy, nhưng mà cậu cũng sắp làm ba rồi, sao lại không thể không chú ý như vậy? Những đồ này có thể tùy tiện ăn sao? Nếu có vấn đề gì xảy ra thì làm sao bây giờ?”

Lục Lệ Hành bị dạy dỗ thì liên tục gật đầu, không dám nói lời nào.

Kỷ Khanh Khanh ở bên cạnh vừa nghe vừa áy náy và chột dạ, cũng không dám nói gì.

Bỗng nhiên, cơn đau từ bụng truyền tới, Kỷ Khanh Khanh hoảng sợ, nói: “Chồng ơi, em đau bụng…”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 138
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...