Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 4

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: phuongchuchoe

Lần này Lục Lệ Hành từ bệnh viện trở về, Lục lão tiên sinh nhờ vài bác sĩ đến cùng, công trình chữa bệnh cũng đem từ bệnh viện về, thời khắc cho thể khống chế bệnh tình của Lục Lệ Hành.

Nói một cách không dễ nghe, Lục Lệ Hành chính là về nhà để chờ chết.

Lá rụng về cội, rất nhiều người bệnh nặng không muốn chết ở bệnh viện, bệnh viện chỉ có thể tuân theo ý nguyện của người bệnh cho trở về nhà.

Lục Lệ Hành hiểu rõ cơ thể mình, nếu nói ra thì mọi chuyện quá mức không thể tưởng tượng, chỉ có thể uyển chuyển nói với Lục lão tiên sinh: "Ông nội, đừng lo lắng, cháu cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

Cách nói chuyện kiểu này, người trong phòng sắc mặt trầm xuống, kể cả Kỷ Khanh Khanh trong ánh mắt có mấy phần thương hại nhìn anh.

Quả nhiên là hồi quang phản chiếu.

"Tốt, cháu cảm thấy ổn là tốt rồi." Lục lão tiên sinh run run cầm chuỗi Phật châu đứng lên, Kỷ Khanh Khanh vội vàng đỡ ông.

"Cháu nghỉ ngơi cho tốt... ông một lát sẽ quay lại thăm cháu" Lục lão tiên sinh phất tay, "Mọi người đều ra ngoài đi."

Người trong phòng sắc mặt nặng nề lần lượt ra ngoài, an tĩnh không phát ra tiếng động nào.

Dì Bùi trong phòng khách khóc đứt ruột đứt gan, thấy Lục lão tiên sinh bước xuống liền vội vàng đứng lên, âm thanh nghẹn ngào đứng quãng hỏi,"Lão tiên sinh, thật sự không còn cách nào sao? Đi bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, hoặc là, ra nước ngoài..."

Bà khóc không thành tiếng, không thể tin được Lục Lệ Hành không còn sống lâu nữa, "Nhìn tinh thần của thiếu gia còn tốt mà, có thể đi đứng cười nói, làm sao lại bệnh nặng như vậy được?"

Lão tiên sinh nghe lời này nhắm mắt lại, thời gian một tháng qua, vô số chuyên gia chuẩn đoán, chỉ cần một tia hy vọng, sao ông có thể buông tay?

"Ta biết bà chăm sóc hắn lớn lên, nhìn thấy bộ dạng này của nó rất khó chịu, ta còn là ông của nó sao không cảm giác được chứ? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã phải thừa kế Lục thị, chưa từng có thời gian cho bản thân mình, nếu như sớm biết..." Lục lão tiên sinh ngừng một chút, cổ họng như tắc nghẹn.

Dì Bùi thở than khóc lóc, "Lão tiên sinh, tôi... Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy trước mặt cứ như vậy mà... Cậu ấy còn trẻ như vậy, còn chưa lấy vợ sinh con, sao cứ như vậy mà ra đi?"

"Có một số việc số trời đã định, chỉ có thể tiếp nhận, ở bệnh viện, Trần chủ nhiệm đã xác minh nói cho ta biết, Lệ Hành chỉ sợ còn mấy ngày, có nhiều thứ cũng nên chuẩn bị thôi."

Dì Bùi run run hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"

Lục lão tiên sinh nhắm mắt lại, nặng nề thở dài,"Chuẩn bị tang lễ."

Hai từ 'tang lễ' Lục lão tiên sinh nặng nhọc nói ra, thân thể cứng rắn trong nháy mắt của ông như già thêm mấy tuổi.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trước mất con trai, không lâu sau đó lại mất thêm chái trai, đối với một ông lão mà nói, tàn nhẫn quá.

"Tang lễ?" Dì Bùi âm thanh run rẩy, gắt gao nhìn Lục lão tiên sinh thật lâu, chán nản ngồi trên ghế salon, "Lão tiên sinh, thiếu gia còn ..."

"Sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình, năm đó cha Lệ Hành mất đi ta cũng không thể tiếp thu nổi." Lục lão tiên sinh mỏi mệt phất tay, "Chuyện này ta giao cho Tần Thiệu đi làm, đàn ông làm việc không chu đáo khó tránh khỏi sơ sót, bà đi xem một chút."

Dì Bùi run rẩy đứng dậy, cố nén bi thương vào lòng, "Tôi biết rồi."

Lục lão tiên sinh đem ánh mắt nhìn đến Kỷ Khanh Khanh, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, nghe đại sư nói, Lệ Hành chỉ cần cùng với Kỷ Khanh Khanh kết hôn, lập tức có thể chuyển nguy thành an, y học tiên tiến đã không cứu được Lục Lệ Hành, hiện tại Kỷ Khanh Khanh là hy vọng duy nhất mà ông ký thác.

"Khanh Khanh, bệnh tình Lệ Hành cháu cũng biết, rõ ràng là ta đây khó khăn, nhưng ta vẫn hy vọng cháu có thể bên cạnh Lệ Hành mấy ngày tới đây."

Lão tiên sinh lời nói khẩn thiết, không phát giác được mình đang khẩn cầu cô.

Kỷ Khanh Khanh mềm lòng, không đành lòng cô phụ tấm lòng từ ái của Lục lão tiên sinh.

"Lão tiên sinh yên tâm, khoảng thời gian này cháu sẽ chiếu cố Lục tiên sinh thật tốt."

Lục lão tiên sinh hiền lành cười nói, "Cháu ngoan, đi thôi, đến phòng chăm sóc cho Lệ Hành, để cho ta yên tĩnh một lát."

Kỷ Khanh Khanh gật đầu, lên đến lầu hai nhìn bóng lưng bất động của người đó, lưng còng tang thương.

Một lần nữa đẩy cửa phòng Lục Lệ Hành ra, cô nhìn thấy Lục Lệ Hành đem laptop từ trên bàn làm việc lên giường làm việc.

Kỷ Khanh Khanh nhíu mày một cái, thân thể ra nông nổi này, còn kiên trì làm việc?

Cô biết Lục Lệ Hành là tên cuồng công việc, một ngày hai mươi bốn giờ chỉ hận không thể làm việc đến hai mươi bốn tiếng, thậm chí trong sách có nói Lục Lệ Hành làm việc liên tục 72 tiếng không ngủ.

Nhưng đó là thân thể khoẻ mạnh trước kia, còn hiện tại, đại nạn sắp đến, tình trạng cơ thể kiểu này còn muốn làm việc?

Cho dù thân thể làm bằng sắt, cũng không thể chịu nổi bị chà đạp thế này.

Kỷ Khanh Khanh cảm giác người này đối với thân thể không quan tâm, bước nhanh về phía anh đoạt lấy laptop.

Cô cầm laptop để trên bàn, biết mình xen vào việc người khác nhưng nhìn thấy Lục Lệ Hành chà đạp thân thể mình như vậy, tiêu hao sinh mệnh mình, cô hắng giọng lên tiếng, "Lục tiên sinh, tôi biết tôi không có tư cách quản anh, nhưng anh vừa mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ đã nói qua bệnh tình của anh, bây giờ anh nên nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, chẳng lẽ công việc quan trọng hơn sức khoẻ sao?"

Laptop bị đoạt lấy Lục Lệ Hành hơi sửng sốt một chút, liền lấy lại laptop nhìn Kỷ Khanh Khanh.

Lục Lệ Hành nhíu mày, "Quản tôi?"

"Anh nghĩ tôi muốn quản anh chắc? Nếu như không phải anh..." Kỷ Khanh Khanh muốn nói nếu không phải anh sắp chết, còn lâu tôi mới thèm quản!

Lại nuốt lời định nói vào bụng, đối với người sắp chết, nói anh ta sắp chết có vẻ quá mức tàn nhẫn, "Nếu không phải lão tiên sinh lo lắng cho anh đến ngủ không yên giấc, tôi còn lười phải quản anh!"

Kỷ Khanh Khanh mười phần ghen tỵ sự yêu thương của Lục lão tiên sinh với Lục Lệ Hành, phần tình thân này, ông nội yêu thương cháu mình cô chưa từng được cảm nhận, cho nên khi thấy Lục Lệ Hành xem sự lo lắng của Lục lão tiên sinh không ta gì, đáy lòng dâng lên nồng đậm phẫn nộ.

Tên khốn kiếp có phúc mà không biết hưởng!

"Không phải anh đã nói rồi sao? Tôi là vợ của Lục Lệ Hành anh, chẳng lẽ... tôi không có quyền quản anh sao?" Kỷ Khanh Khanh nói lời này có chút chột dạ, âm thanh hơi run, cô vì nguyên nhân gì mà trở thành vợ của Lục Lệ Hành lòng cô rất rõ ràng, bởi vì lý do này nên nói chuyện không thể thẳng thắn dứt khoát được.

Huống chi Lục Lệ Hành cũng không phải dạng dễ chọc, nếu không phải trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành mất sớm, nam chính dễ gì có cửa?

Nghe Kỷ Khanh Khanh nói, Lục Lệ Hành có một chút cảm xúc, "Tôi không làm việc."

Kỷ Khanh Khanh mặt nghiêm túc biểu lộ hơi sửng sờ, nghiêng đầu nhìn laptop, trên màn hình là một page nội dung đều là tư liệu của mình.

Hôn mê một tháng, làm sao khi tỉnh lại Lục Lệ Hành liền có thêm một cô vợ, cho rằng anh cần phải tìm hiểu một chút.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 4
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...