Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Gà Trùm Chuồng

Beta: Gà Đệ

Trong nửa giờ kế tiếp, trên mạng vẫn chưa hề hạ nhiệt. Có thể nói là tất cả cư dân mạng đều biết tới chuyện của Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh rồi.

Ở một nơi xa, tại nhà họ Lục, ông nội Lục cũng không có một bưa trưa ngon miệng. Bởi vì điện thoại cứ rung lên liên hồi, khiến ông phải tiếp từng người một.

“Ông Lục, chúc mừng ông nhé! Thế mà sắp có cháu dâu rồi. Thằng nhóc Lệ Hành cũng rất có mắt nhìn người đấy! Cháu dâu thật sự rất xinh đẹp mà.”

“Ngài Lục, chúc mừng ngài! Chuyện tốt như thế này, đến ngày cưới nhớ phải nói với tôi một tiếng đó!”

“Ông Lục này cũng thật là… Chuyện lớn như vậy mà không hề nói với tôi trước một tiếng. Ông cũng giỏi giữ bí mất lắm đấy!”

Nói chuyện cả một buổi trưa đã phá hỏng kế hoạch đi câu cá của ông nội Lục. Vừa đặt điện thoại xuống, ông đã nhíu mày nói:

“Rõ ràng là tôi còn chưa công bố chuyện này ra ngoài mà sao mấy ông già kia đã biết hết rồi nhỉ? Khó hiểu thật sự!”

Dì Bùi cười, rót cho ông một cóc nước:

“Ban nãy thiếu gia gọi điện cho tôi, nói rằng cậu ấy đã công khai quan hệ với thiếu phu nhân trong chương trình rồi.”

Ông nội Lục ngẩn người, sau đó cười nói:

“Thằng nhóc này! Chương trình gì thế? Cho tôi xem với?”

Dì Bùi cười, đưa cho ông nội Lục xem đoạn video công khai kia. Ông nội Lục đeo kính mắt lên, sau đó nhận ra rằng nhờ cuộc điện thoại kia của mình mới khiến chuyện này bị “bại lộ”. Nhưng mà sao thằng nhóc kia dám nói là buột miệng lỡ lời vậy?

Ông nội Lục cười mắng:

“Thằng nhóc con này! Dám đổ vạ cho ông đây à? Đợi mấy hôm nữa về nhà xem ông đây xử như nào!”

Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt đâu có chút tức giận nào đâu? Khóe miệng của ông cũng đang cong lên rồi kìa.

“Đây chỉ là một đoạn ngắn thôi à? Có thể xem cả chương trình không?”

“À, ngài đợi một chút.”

Dì Bùi mở phòng phát trực tiếp ra. Hình ảnh chưa được qua xử lý, cộng thêm việc ống kính đặt khá xa cho nên có chút mờ. Trong khung hình là Lục Lệ Hành đang ngồi đọc sách trên sofa, thỉnh thoảng dừng lại nhìn điện thoại rồi nhận máy vài lần.

Ông nội Lục nhíu mày:

“Khanh Khanh đâu?”

“À, cô ấy đang tắm rửa. Đôi vợ chồng son đi dạo cả ngày rồi nên có chút mệt mỏi.”

Dì Bùi vừa dứt lời thì trong điện thoại truyền ra tiếng hét.

Lục Lệ Hành giật mình, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng tắm, thấp giọng hỏi:

“Sao thế em?”

Một lúc sau, giọng nói hơi run run của Kỷ Khanh Khanh truyền ra:

“Không sao, chỉ là sàn nhà trơn quá, suýt chút nữa thì ngã thôi.”

“Cẩn thận một chút.”

Dặn dò cô một câu, sau đó Lục Lệ Hành lại quay lại sofa, tiếp tục đọc cuốn sách đang đọc giở.

——“Ký chủ, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở anh một câu. Đó là đã lâu lắm rồi anh không có hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày. Tôi biết ba giờ sinh mệnh đối với anh cũng chỉ là Kỷ Khanh Khanh gọi anh ba tiếng “chồng” mà thôi. Nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là ba giờ sinh mệnh đó. Anh có thể tôn trọng ba giờ này một chút, tôn trọng tôi một chút, tôn trọng nhiệm vụ mà tôi giao một chút được không?”

Lục Lệ Hành vẫn ngồi yên, mày không nhăn, mi không chớp.

Khó lắm Tiểu A mới có thể bàn bạc với anh.

—— “Anh đừng xem thường ba giờ này. Có thể sau này nó sẽ giúp anh việc lớn đấy.”

Nói xong, Tiểu A cảm thấy mình có hơi hèn mọn rồi thì phải. Nó cũng đã từng là một hệ thống lạnh lùng, cao ngạo mà.

Lục Lệ Hành nói:

“Tôi nhớ trước đây cậu không có nói nhiều như thế này.”

—— Bây giờ không nói thì để cho Kỷ Khanh Khanh gọi anh là “chồng” không ngừng à?

Cảm thấy ý nghĩa tồn tại của mình càng ngày càng giảm, Tiểu A thấy mình cần phải nói chuyện đàng hoàng tử tế cho Lục Lệ Hành hiểu.

Đương nhiên là chuyện sầu khổ này, Tiểu A sẽ không nói cho Lục Lệ Hành biết đâu!

Lục Lệ Hành không đáp lời nó.

—— “Ký chủ, giá trị sinh mệnh không đủ, làm một nhiệm vụ nhé?”

Lục Lệ Hành cười lạnh, cao giọng gọi:

“Khanh Khanh.”

Giọng nói của Kỷ Khanh Khanh truyền tới:

“Sao vậy chồng?”

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, nói:

“Giá trị sinh mệnh + 1. Thời gian trước mắt là mười giờ.”

Lục Lệ Hành: “Không có việc gì.”

Dứt lời, anh lại cười lạnh, hỏi:

“Không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ bao nhiêu giờ sinh mệnh?”

Ý trào phúng trong lời nói của Lục Lệ Hành vô cùng rõ ràng.

Không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ giá trị sinh mệnh. Trừ? Cứ trừ thoải mái!

Lục Lệ Hành thở ra một hơi, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, anh có cảm giác như mình đã xoay người trở thành người làm chủ vậy.

Hệ thống rất muốn nói tục, thật sự rất rất muộn nói một câu thô tục. Nhưng cuối cùng nó vẫn nhịn xuống.

—— “Nhiệm vụ rất đơn giản, đó là trong vòng nửa giờ, anh khiến cho Kỷ Khanh Khanh mặc quần áo của mình. Mặc được bao nhiêu thì sẽ nhận được giá trị sinh mệnh tương ứng. Mặc được càng nhiều thì càng tốt.”

Lục Lệ Hành không nói lời nào, tiếp tục lật giở trang sách tiếp theo.

Giọng nói của Kỷ Khanh Khanh truyền ra từ phòng tắm:

“Chồng ơi, anh giúp em một chút được không?”

Lục Lệ Hành đứng dậy, hỏi:

“Sao thế em?”

Cách một cánh cửa, Kỷ Khanh Khanh thấp giọng nói:

“Áo của em bị rơi, ướt mất rồi. Anh có thể lấy cho em một cái khác không?”

“Đợi anh một chút.”

Nói xong, anh đi vào phòng ngủ của Kỷ Khanh Khanh, đứng trước tủ quần áo, chọn chọn lựa lựa.

—— “Bây giờ anh chỉ cần lấy một cái áo sơ mi của mình rồi đưa cho Kỷ Khanh Khanh là hoàn thành nhiệm vụ rồi mà. Cơ hội tốt như vậy, sao không tận dụng chứ?”

Lục Lệ Hành vẫn không bị dao động, anh cầm một chiếc áo màu vàng lên.

—— “Tổng giám đốc Lục à, anh có thể cho tôi chút mặt mũi không? Dù sao cũng là tôi cho anh thời gian sinh mệnh mà.”

Lục Lệ Hành trầm mặc trong giây lát, anh tự hỏi trong lòng. Sau đó đặt chiếc áo vào chỗ cũ.

Trong từ điển của Lục Lệ Hành không có câu “đuổi cùng giết tận”. Dù sao thì người ta cũng đã cắn răng xuống nước như vậy rồi, hơn nữa hiểu biết của anh về hệ thống cũng không nhiều.

Trở lại phòng ngủ của mình, Lục Lệ Hành lấy một chiếc áo sơ mi của mình ra, sau đó đi tới trước cửa phòng tắm.

Cổ tay trắng nõn còn dính bọt nước từ trong phòng tắm vươn ra, cầm lấy chiếc áo sơ mi trên tay của Lục Lệ Hành.

Kỷ Khanh Khanh nhìn chiếc áo sơ mi mà Lục Lệ Hành đưa cho cô.

Cô có mang theo chiếc áo sơ mi như này tới đây à?

Kỷ Khanh Khanh nhìn kỹ cái áo, càng nhìn càng thấy quen mắt, sau đó cô nhìn kích cơ…

Đây chẳng phải là áo của Lục Lệ Hành sao?

Đưa áo của anh ấy cho mình làm gì?

Kỷ Khanh Khanh nói với người đứng bên ngoài:

“Có phải anh lấy nhầm đồ rồi không?”

Sắc mặt Lục Lệ Hành không đổi:

“Em mặc cái này trước đi.”

“Anh có thể lấy áo của em được không?”

“Lúc nãy anh xem quần áo trong tủ của em, thấy có hơi bẩn.”

Bẩn?

“Tất cả đều bẩn á?”

Không có tiếng đáp lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Dại gì không cưới
Chương 2
Chương 3: (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Chương 4
Chương 4: Nên chuẩn bị tang lễ thì hơn (1)
Chương 5
Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Chương 6
Chương 6: Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe thấy cô gọi tôi "Ông xã."
Chương 6: (tiếp)
Chương 7
Chương 7: Anh yên tâm.
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Cảnh báo tử vong
Chương 10
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Chương 11
Chương 11: Chúng ta... Ngủ một đêm?
Chương 12
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!
Chương 13
Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Chương 14: (tiếp)
Chương 14
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Chương 15
Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Chương 16
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 17
Chương 17: Nghe nói cô muốn ly hôn với tôi? (1)
Chương 17: (2) : Nghe nói muốn ly hôn với tôi?
Chương 18
Chương 18: Quẹt thẻ của tôi.
Chương 19: Thích gì cứ tuỳ ý chọn!
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Chương 21
Chương 21: Cảnh báo tử vong
Chương 22
Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Chương 23
Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Chương 23: (tiếp)
Chương 24
Chương 24: Là may mắn.
Chương 25
Chương 25: Cảnh báo tử vong
Chương 26
Chương 26: Chính là kiểu ôm công chúa (1)
Chương 26: (tiếp)
Chương 27
Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.
Chương 28
Chương 28: Bàn chuyện hôn lễ (1)
Chương 29
Chương 29
Chương 30: (3)
Chương 30
Chương 30: (1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Chương 30: (2)
Chương 31: (1)
Chương 31: (2)
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34: (1)
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41: (1): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: (2): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Chương 41: Lục Lệ Hành nấu ăn (3)
Chương 41
Chương 42: Không ăn (1)
Chương 42: Không ăn
Chương 42: (2): Không ăn.
Chương 42
Chương 43: (2)
Chương 43
Chương 44: (1): May mắn cô có người chồng thông minh nhất thế giới này!
Chương 44
Chương 45: (1): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45: (2): Đừng bức anh phải phá huỷ cả công ty của cậu!
Chương 45
Chương 46
Chương 46: (1)
Chương 46: (2)
Chương 46: (2)
Chương 47
Chương 47
Chương 47: (2)
Chương 48
Chương 48: (1)
Chương 48: (2)
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...