Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 90

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Hết thảy phải cẩn thận, đừng gây chuyện.” Đưa Liên Kỳ Quang ra cửa, biết rõ khả năng gây họa của em trai mình, Liên Dục Thành có chút lo lắng.

“Ân.” Mặt không biểu cảm đáp lời, đầu óc lại bắt đầu xoay mòng.

“Kỳ Quang phải làm phiền anh rồi.” Biết có nói với Liên Kỳ Quang cũng vô ích, nói đứa nhóc này vừa quay người đã quên đã là đánh giá cao rồi, Liên Dục Thành dám cam đoan, nãy giờ mình nói gì hoàn toàn không lọt vào tai Liên Kỳ Quang, bất đắc dĩ, chỉ đành phó thác cho Viên Linh vẻ mặt đau khổ đứng bên cạnh.

“Đương nhiên rồi, đây là chức trách của tôi.” Viên Linh thu hồi buồn khổ trên mặt, nghiêm túc nói.

“Còn em nữa, nghe lời một chút!” Thấy Liên Kỳ Quang vẫn lơ đãng chu du cõi mộng như cũ, Liên Dục Thành không nén được cơn giận.

“Vâng.” Mặt than làm một cái chào theo nghi thức quân đội, làm Liên Dục Thành nghẹn luôn cơn giận trong ngực.

“Chị dâu, đi thôi.” Viên Linh mở cửa phi hành khí, nói.

“Tôi đi.” Nhàn nhạt phất tay, không có chút chần chừ nào làm Liên Dục Thành nhìn mà thực khó chịu, cứ cảm thấy thực ủy khuất, giống như vật nhỏ mình tâm tâm huyết huyết nuôi nấng nhiều lăm đột nhiên phải đưa tặng người ta vậy.

“Anh hai! !” Liên Tiêu Thù vẫn co đầu rụt cổ trốn tránh Liên Kỳ Quang đột nhiên từ trong phóng chạy ra, gọi lớn.

Liên Kỳ Quang sắp bước vào phi hành khí thì dừng lại, chậm rãi xoay người, mặt không biểu cảm nhìn Liên Tiêu Thù, một ngón tay đưa lên đặt khẽ trên môi nhưng rất nhanh đã dời đi, giống như chỉ vô tình xẹt qua, nhưng Liên Tiêu Thù lại nhìn ra ý tứ trong đó, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Nhìn theo hướng phi hành khí chở Liên Kỳ Quang bay vút đi rồi biến mất, Liên Tiêu Thù há miệng thở dốc, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.

“Anh hai…”

… cám ơn.

(Trên phi hành khí)

Máy game trong tay Liên Kỳ Quang phát ra âm thanh ‘chíu chíu’, Viên Linh ngồi phía trước, ánh mắt khẽ liếc về sau, vài lần muốn nói lại thôi.

“Chúng ta sẽ ngồi phi thuyền à?” Lại chết thêm lần nữa, Liên Kỳ Quang ném máy game qua một bên, giương mắt nhìn về phía Viên Linh.

“Ách? A! Vâng!” Bị Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng làm sửng sốt, Viên Linh hồi phục tinh thần nhanh chóng gật đầu.

“Kia phi thuyền đâu?”

“Ở doanh trại bí mật ở khu một, là căn cứ quân sự trọng yếu nhất của Lam tinh, phi thuyền thương dụng không thể nào tiếp cận Bất lạc tinh. Hơn nữa pháp luật quy định, phi thuyền cỡ lớn không thể tiến nhập khu cư trú của nhân loại, vì thế hiện giờ chúng ta phải tới khu một.”

“Có thể biến hình không?”

“…sao cơ?” Bị vấn đề của Liên Kỳ Quang làm ngẩn ra, Viên Linh không hiểu.

“Phi thuyền sẽ biến hình à? Giống như Transformers?” Mặt than đặc biệt nghiêm túc hỏi, mà này trong mắt người ngoài chính là mười phần mười ngốc manh.

“…” Transformers là cái gì? Viên Linh đưa tay qua một bên, lặng lẽ dò tìm trên quang não. Đáng tiếc, tìm kiếm không có kết quả.

“…” Không thể sao? Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, trong lòng vẫn có chút thất vọng.

“Khụ! Cái kia, chị dâu, ngủ một chút đi, chút nữa tới nơi tôi sẽ gọi.” Nhìn ra sự thất vọng của Liên Kỳ Quang, Viên Linh không hiểu sao cảm thấy thực tội lỗi, cuối cùng chỉ đành chuyển đề tài.

Hứng thú đối với phi thuyền có chút phai nhạt, Liên Kỳ Quang nghe Viên Linh nói vậy thì thực nghe lời, xê dịch thân mình, nằm xuống. Vì chữa bệnh cho Liên Tiêu Thù, đêm qua cậu không ngủ ngon, giờ Viên Linh vừa nói thì thật sự cảm thấy có chút mệt.

Nhìn thấy Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, Viên Linh điều chỉnh lại nhiệt độ trong phi hành khí, cố gắng để Liên Kỳ Quang ngủ thoải mái.

Chờ đến lúc tỉnh lại thì trời đã bắt đầu tối sầm, xốc tấm thảm trên người, Liên Kỳ Quang hai mắt mông lung ngồi dậy, ngốc ngốc nhìn xung quang im ắng.

‘Két!’ một tiếng, Viên Linh ló người vào, thấy Liên Kỳ Quang tỉnh, nhất thời cười nói: “Chị dâu, tỉnh rồi? Đã tới nơi rồi, đi thôi.”

Nhìn Viên Linh, đầu óc Liên Kỳ Quang vẫn còn chậm nửa nhịp, bất quá vẫn thuận theo đứng dậy, rời khỏi phi hành khí.

Nhìn Viên Linh thu hồi phi hành khí, sau đó bắt đầu dẫn đường.

Đi qua một tòa kiến trúc tinh vi nghiêm cẩn, qua từng cánh cửa kim loại phòng hộ, dọc đường, Liên Kỳ Quang thành công hấp dẫn mọi người ngoái đầu nhìn lại.

Nhìn Viên Linh liên tục nhấn mật mã, dấu vân tay cùng quét tròng mắt, ánh mắt vốn mơ hồ của Liên Kỳ Quang chậm rãi thanh tỉnh, u ám nhìn từng đạo phòng hộ, vô thức lộ ra vài phần phòng bị.

Cậu không thích cảm giác bị theo dõi cùng hạn chế khắp nơi thế này.

“Viên đội.” Đi vào một căn phòng kim loại, một nam nhân mặc quân trang đi tới, đứng thẳng người chào Viên Linh.

“Chậc! Dạo này không tồi a.” Nhìn quân hàm hai vạch một sao trên vai người nọ, Viên Linh chậc một tiếng, trên mặt cũng lộ ra ý cười.

“Có đâu, tôi thật ra thực hâm mộ bên các cậu.” Nam nhân cười nói, bộ dáng có chút bất đắc dĩ.

“Không nói chuyện này nữa, phi thuyền chuẩn bị tốt chưa?”

“Đã xong từ sớm, chỉ chờ cậu tới.” Người nọ nói xong định xoay người, bất quá lúc nhìn thấy Liên Kỳ Quang bị che phía sau Viên Linh, chân mày không khỏi nhíu lại.

“Đây là?”

“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, lúc ở trường quân sự đã được học đi.” Viên Linh nhích người, chắn trước mặt Liên Kỳ Quang, đưa thẻ kim loại cho đối phương.

“Là thiếu tướng tự sắp xếp, cơ mật bậc một.”

Nhìn tấm thẻ, người nọ mở quang não quét một cái, một bảng tin chi chít chữ hiện ra, gương mặt khó nén kinh ngạc.

“Đừng lộ ra.”

“Tôi hiểu.” Người nọ đưa lại thẻ kim loại, ánh mắt vốn có vài phần nhàn nhã nhất thời trở nên nghiêm nghị, nhìn Liên Kỳ Quang đầy tôn kính.

“Mời qua bên này.” Nam nhân xoay người đi tới trước một mặt tường, nhập mật mã, quét tròng mắt, tiếp đó trích máu kiểm tra DNA, cuối cùng cánh cửa kim loại cũng chậm rãi mở ra.

“Đi thôi.” Viêm Linh hạ giọng.

Liên Kỳ Quang trầm mặc đuổi kịp, sau khi tiến vào không gian phía sau cánh cửa, nhất thời một luồng khí đè nén ập thẳng tới, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ngốc ngốc nhìn chiếc phi thuyền vũ trụ màu xám bạc xa hoa, khí phách, thật lớn trước mặt, trong đầu vang vọng tiếng ong ong.

“Phi thuyền dự tính nửa giờ nữa sẽ xuất phát, cậu cùng vị này…” Lúc nói tới Liên Kỳ Quang, nam nhân nọ hơi khựng lại một chút.

“Liên.” Viên Linh nhắc.

“Cậu cùng Liên thiếu hãy tiến vào phi thuyền chờ.”

“Tốt, làm phiền rồi.”

“Không có gì.” Nam nhân phất tay, ngược lại có chút phức tạp liếc nhìn Liên Kỳ Quang, sau khi chào theo nghi thức quân đội thì xoay người rời đi.

“Chị dâu, đi thôi.” Viên Linh làm tư thế mời.

“…” Liên Kỳ Quang liếc mắt một cái, lãnh tĩnh đi tới phi thuyền, gương mặt mặc dù không có biểu cảm, nhưng trái tim vẫn khó nén kích động mà nảy lên.

Phi thuyền! Thật là phi thuyền! Rốt cục cũng thấy một chiếc thật.

Viên Linh dẫn Liên Kỳ Quang theo cầu thang hạ xuống tiến vào trong phi thuyền, ngọn đèn bật mở, bên trong là một mảnh màu bạc làm người ta hoa mắt.

Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, để đầu óc choáng váng dịu lại, chậm rãi bước trong phi thuyền, tinh tế đánh giá những tấm kim loại mỏng cùng những chiếc nút đang lóe sáng, trong mắt không thể che dấu hiếu kỳ.

“Chị dâu cũng thực lợi hại a.” Viên Linh đuổi tới cười nói: “Rất ít người lần đầu tiên bước lên phi thuyền mà vẫn tự tại như vậy, tôi khi ấy liền trực tiếp ói luôn. Lần đó, nằm bệch trên giường cả tháng mới khỏe lại.”

“Bất quá chị dâu không cần lo lắng, chốc nữa lúc phi thuyền xuất phát hãy vào trong phòng, nằm ngủ một giấc thì không cảm thấy khó chịu gì hết.” Sợ Liên Kỳ Quang khẩn trương, Viên Linh vội an ủi.

Liên Kỳ Quang không hé răng liếc nhìn Viên Linh, cậu không nói, năm đó lúc lần đầu ngồi xe đã ói suốt một tháng mới thích ứng, lần đầu ngồi máy bay còn thảm hơn, phá hỏng bét. Lần đó, cậu bị tiểu thái tử cấm túc suốt một tháng.

Sau đó, chờ đến khi cậu có thể ngồi máy bay đã là hai năm sau, khoảng thời gian đó không biết có bao nhiêu chiếc máy bay nếm trải độc thủ của cậu.

“Chị dâu.” Thấy Liên Kỳ Quang vẫn bảo trì trầm mặc đánh giá phi thuyền, Viên Linh nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.

“Chẳng lẽ chị dâu không muốn biết Boss sắp xếp thân phận gì cho mình sao?”

“…” Không muốn biết. Liên Kỳ Quang mặt than đưa tay chọt chọt một cái nút màu đỏ, cánh cửa đột nhiên bật ra làm trái tim cậu nhảy dựng, siết chặt nắm tay, phòng bị.

Nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy gì xuất hiện, Liên Kỳ Quang chậm rãi thả lỏng, đi vào bên trong.

Thấy Liên Kỳ Quang thờ ơ không để ý tới mình, Viên Linh căng người nửa ngày, cuối cùng thảm bại.

“Chị dâu, Boss sắp xếp một thân phận không đơn giản chút nào a.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Dị năng giả tam hệ dị năng, cao thủ bậc không.” Viên Linh làm đủ tiền diễn, sau đó trịnh trọng tuyên bố cùng chờ đợi Liên Kỳ Quang kinh ngạc.

Chính là…

Năm phút đồng hồ trôi qua.

“Chị dâu, chẳng lẽ không cảm thấy kinh ngạc chút nào à?” Viên Linh nản chí.

“Không.” Cậu vốn là vậy. Tuy hiện giờ còn chưa phải bậc không, nhưng nhất nhanh sẽ đạt tới.

“Chị dâu…”

“Người kia với anh có quan hệ gì?” Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng đánh gãy Viên Linh.

“Người kia? Ai cơ?”

“Người mới nãy.”

“A! Là bạn học ở học viện quân đội khi trước, chẳng qua sau khi tốt nghiệp cậu ta lưu lại Lam tinh, tôi thì trực tiếp ra tiền tuyến, sau đó cũng không gặp gỡ nhiều. Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”

“Không có.” Mặt than.

“Tôi còn tưởng cậu quen biết chứ.” Viên Linh cười nói, chẳng qua nụ cười còn chưa dứt đã bị Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nói ra một câu làm cương cứng.

“Chẳng qua tôi thấy ấn đường anh ta biến đen, đỉnh đầu có huyết sắc, sợ là vài hôm nữa sẽ đụng tai ương đổ máu.”

“…”

“Chị dâu…”

“Phi thuyền sắp xuất phát, xin hãy ngồi cố định.” Âm thanh lập trình cứng ngắc vang vọng trong phi thuyền rộng lớn, làm những lời chưa kịp nói ra của Viên Linh nghẹn lại trong cổ họng.

“Phải xuất phát rồi.” Liên Kỳ Quang xoay người, lãnh tĩnh nhìn Viên Linh.

“…” Viên Linh.

“Chị dâu, đi thôi, tôi dẫn đường về phòng.” Viên Linh bụm mặt, nuốt buồn bực vào lòng.

“Làm phiền rồi.” Học theo.

“…” Viên Linh.

Boss! ! Anh mau tới lĩnh vợ đi đi a a a a! ! ! !

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 90
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...