Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 5

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trên đường phố rối rắm phức tạp, Liên Kỳ Quang đứng bên đường, hai tay nhàn nhã đút vào túi áo, mặt không biểu tình nhìn Liên Tiêu Thù sợ sệt đứng trước mặt.

“Anh, anh cả không cho anh ra ngoài.” Liên Tiêu Thù gục đầu, tay chân luống cuống vò góc áo.

Liên Kỳ Quang hơi nhíu mày, sắc mặt không tốt.

“Anh cả nói đầu anh bị thương, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, em có thể, em có thể giúp anh.” Sợ Liên Kỳ Quang bỏ mình lại, Liên Tiêu Thù vội vàng giải thích.

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn ‘mạng nhện’ trên không, vừa liếc mắt nhìn Liên Tiêu Thù đang co đầu rụt cổ trước mặt, vẻ mặt hòa hoãn lại.

“Đuổi kịp.” Cứng nhắc quăng lại hai chữ, Liên Kỳ Quang nhấc chân bước ngang qua Liên Tiêu Thù.

Liên Tiêu Thù sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười thật tươi, lớn tiếng đuổi theo: “Dạ!”

Mười phút sau…

Hai mươi phút sau…

Nửa giờ sau…

“Anh, anh hai.” Sợ bị Liên Kỳ Quang bỏ lại phía sau, Liên Tiêu Thù một đường bám sát trên sát đã mướt mồ hôi, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Liên Kỳ Quang đi ở phía trước dừng lại, hơi xoay người, nhìn Liên Tiêu Thù ở xa xa, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt của cô bé: “Làm sao vậy.” Âm thanh cứng nhắc không có chút cảm xúc phập phồng vang lên.

“Khó… khó chịu.” Liên Tiêu Thù một tay ôm ngực, vẻ mặt khó chịu cúi gập người.

Mày Liên Kỳ Quang nhíu lại, lúc này mới nhớ ra, thân thể cô em gái này tựa hồ không tốt lắm, có bệnh tim.

Em gái gặp chuyện không may = Liên Dục Thành tức giận = mình bị đuổi ra khỏi nhà = không còn chỗ nương thân.

Cúi thấp đầu suy nghĩ nửa ngày, suy xét hậu quả, Liên Kỳ Quang tỏ ra có chút bực dọc.

“Anh hai?” Lồng ngực đau đớn, Liên Tiêu Thù cố bước tới bên người Liên Kỳ Quang, thật cẩn thận nhìn sắc mặt đối phương. Tâm tình anh hai lúc này tựa hồ không tốt lắm.

Lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống cô em gái thấp hơn mình hai cái đầu, Liên Kỳ Quang xoay người bế bổng Liên Tiêu Thù lên.

“A!” Liên Tiêu Thù kinh hô một tiếng, vội vàng ôm chặt Liên Kỳ Quang, vẻ mặt hết hồn nhìn sườn mặt không hề có biểu tình của đối phương.

Không để ý tới phản ứng kinh hoảng của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang ôm cô bé tiếp tục đi tới, gương mặt không có chút biểu cảm, hệt như trong lòng không phải đang ôm một người mà là một vật thể nào đó.

“Anh hai, anh…”

“Tiền sẽ không trả lại.” Liên Kỳ Quang lạnh lẽo nói một câu làm Liên Tiêu Thù không hiểu gì cả.

“Anh hai, anh muốn đi đâu vậy?”

“Mua hạt giống.” Nói nhiều không bằng luyện nhiều, dị năng hệ mộc cần dựa vào thực vật để luyện tập.

“Anh hai biết đường sao?” Liên Tiêu Thù có chút nghi hoặc.

Bước chân Liên Kỳ Quang hơi trì hoãn, thật lâu sau mới đờ đẫn phun ra hai chữ: “Không biết.”

“Kia vì sao không ngồi xe?”

Liên Kỳ Quang khựng lại.

“Còn nữa, anh hai, anh quay quanh chỗ này ba vòng rồi a.”

Liên Kỳ Quang: “…”

※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

Trên xe huyền phù, Liên Kỳ Quang ôm cánh tay thờ ơ nhìn những chiếc xe huyền phù cùng phi hành khí ngoài cửa sổ, Liên Tiêu Thù ngoan ngoãn ngồi một bên, thật cẩn thận quan sát sườn mặt anh trai, vài lần muốn mở miệng nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Ước chừng khoảng hai mươi phút, xe huyền phù dừng lại ở một quãng trường huyên náo: “Tới rồi quý khách, tổng cộng là ba trăm tinh tệ.”

Đối mặt với nụ cười hiền lành của tài xế, Liên Kỳ Quang không chút phản ứng, vẫn duy trì bộ mặt than, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Liên Tiêu Thù thấy biểu tình chú tài xế có chút cứng ngắc, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gục đầu, đưa tay kéo kéo góc áo Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang quay đầu lại, đờ đẫn nhìn cô bé.

“Anh hai, trả tiền.” Liên Tiêu Thù nhỏ giọng nhắc nhở.

Ánh mắt Liên Kỳ Quang lại đảo về phía tài xế, vẻ mặt tê liệt.

“Tổng cộng là ba trăm tinh tệ thưa quý khách.” Tài xế cứng ngắc nở một nụ cười có thể coi là hiền lành.

Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn đối phương, trầm mặc thật lâu. Ngay lúc tài xế sắp không giữ được nụ cười, Liên Kỳ Quang chất phác mở miệng: “Ba trăm tinh tệ, là cái gì?”

… …

Liên Tiêu Thù một tay cầm túi tiền, một tay túm vạt áo Liên Kỳ Quang vội vàng leo xuống xe: “Thực xin lỗi.” Cô bé đỏ rần mặt, cúi đầu xin lỗi tài xế: “Thật sự xin lỗi, anh hai cháu trước đó bị thương ở đầu nên hiện giờ có chút mơ hồ.

Tài xế dùng ánh mắt quái dị nhìn nhìn Liên Kỳ Quang, lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối thở dài một hơi, lập tức khởi động xe nhanh chóng rời đi. Bất quá Liên Kỳ Quang vẫn nhạy bén nghe thấy tiếng lẩm bẩm của đối phương ‘tuổi còn nhỏ mà ngây ngốc như vậy, thực đáng tiếc’.

“Anh hai? Đi thôi.” Thấy Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm xe huyền phù đã đi xa, Liên Tiêu Thù lôi kéo tay anh trai.

Liên Kỳ Quang thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Liên Tiêu Thù, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh hai, anh làm sao vậy?” Thấy Liên Kỳ Quang có chút kỳ quái, cô bé không khỏi lo lắng: “Có phải có chỗ nào khó chịu không?”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu mới khẽ hé miệng, nghiêm túc nói: “Tôi không ngốc.”

Liên Tiêu Thù: “…”

“Tôi là thiên tài, thật sự.” Bằng không trước kia sao cậu có thể trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Hạ, lại còn là thầy của tiểu thái tử, cố vấn của căn cứ Ngọa Long. Sự thật chứng minh, cậu chính là thiên tài.

‘Phốc!’ Một tiếng phì cười từ phía sau truyền tới, Liên Kỳ Quang quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên có diện mạo tinh xảo xinh đẹp bật cười, thấy cậu nhìn qua thì vội vàng bụm miệng, đôi mắt hoa đào cong thành hình trăng non.

Không mấy để tâm tới bộ dáng ngu ngốc của thiếu niên, Liên Kỳ quang quay đầu mặt than nhìn Liên Tiêu Thù, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc: “Tôi không ngốc, tôi là thiên tài.”

Thấy Liên Kỳ Quang không hiểu sao trở nên bướng bỉnh, Liên Tiêu Thù cúi đầu nắm lấy bàn tay lành lạnh của đối phương, kéo anh trai mình chui vào trong đám người, vẻ mặt như đang gánh vác ‘trách nhiệm nặng nề’: “Anh hai, ngoan ngoãn đi theo em, không cần đi lạc nha.”

“Tôi là thiên tài.” Liên Kỳ Quang vẫn như cũ kiên trì.

“Rồi rồi rồi, anh hai chính là thiên tài.” Liên Tiêu Thù mỉm cười cong cong cả hàng mi, trong lòng lại thầm thở dài, xem ra thương tích thật sự không nhẹ, mình nhất định phải chăm sóc anh hai thật tốt.

Nhìn vẻ mặt không tín nhiệm của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang mím môi không lên tiếng, trong lòng lại thầm quyết định, nghe không bằng thấy, cậu nhất định sẽ chứng minh mình là thiên tài.

Vì thế, Ám Quang đại nhân của chúng ta sau khi tới thế giới này đã tìm ra mục tiêu của mình, chứng minh bản thân thật sự là thiên tài.

“Ha ha ha ha…” Ở phía sau Liên Kỳ Quang, thiếu niên xinh xắn bụm miệng ban nãy rốt cuộc không thể nhịn được nữa cất tiếng cười to, làm người đi đường giật mình quay đầu nhìn.

“Hách Thiên, cười gì đó?” Âm thanh trầm thấp ở phía sau thiếu niên truyền tới, một nam nhân dáng người cường tráng mặc đồ đen xuất hiện, sắc mặt âm trầm nhìn thiếu niên không ngó ngàng tới xung quanh mà cười sằng sặc kia.

“Anh? Anh tới rồi?” Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên Hách Thiên kia đưa tay lau đi nước mắt bên khóe mắt, xoay người nhìn nam nhân vừa tới.

“Anh, nói cho anh biết, vừa nãy anh không thấy đúng là đáng tiếc.” Thiếu niên chạy tới bên người nam nhân, bởi vì tươi cười nên dung mạo tinh xảo lại càng rực rỡ hơn: “Cậu nhóc ban nãy thật sự rất thú vị, cười chết em a.”

Nhìn thiếu niên lại bắt đầu ôm bụng cười, nam nhân khẽ nhíu mày, con ngươi thâm trầm ẩn chứa hàn ý. Giống như nhận ra sự bất mãn của đối phương, thiếu niên nhanh chóng bình ổn cảm xúc: “Rồi rồi! Em không cười, mau đi thôi, đi mua quà cho ông nội.”

Đi theo phía sau nam nhân, suy nghĩ thiếu niên lại bắt đầu xoay chuyển ‘không biết cậu nhóc kia là ai? Nếu gặp lại nhất định phải kết bạn’.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 5
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...