Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 11

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Phi hành khí dừng lại trước một biệt thự thật lớn, Liên Kỳ Quang xuyên qua cửa sổ nhìn biệt thự cao không đỉnh trước mặt, ý tưởng đầu tiên trong đầu là, nếu tang thi xuất hiện thì nơi này có thể xem là chỗ trốn tốt.

“Liên thiếu, mời!” An Dịch bước xuống, thực thân sĩ vì Liên Kỳ Quang mở cửa xe.

Liên Kỳ Quang leo xuống, lãnh tĩnh đi theo An Dịch cùng một đám nam nhân đi tới trước cổng biệt thự. An Dịch đi tới cạnh cổng, đưa tay đặt lên màn hình, theo tia sáng đỏ quét qua, một hình ảnh giả lập của một ông cụ xuất hiện trước mắt: “Tề bá, tụi con về rồi.” An Dịch hơi gật đầu, thu đi ý cười, thoạt nhìn đặc biệt tôn kính.

“Tiểu An a?” Ông cụ được gọi là Tề bá lộ ra nụ cười hòa ái: “Vào đi.”

Cổng chậm rãi di động mở ra.

“Liên thiếu, đi thôi.” An Dịch thu tay lại, hướng tới Liên Kỳ Quang làm ra tư thế mời.

Đi theo An Dịch vào biệt thự, cả khoảng sân rộng lớn được lót đá màu trắng ngà, có bệ phun nước, hai bên gieo trồng những khóm hoa xanh um tươi tốt, vài người máy đang cắt tỉa. Đóa hoa đỏ rực lay động, nhụy hoa màu vàng nâu vươn dài theo cơn gió mà đong đưa. Hoa rất đẹp, nhưng Liên Kỳ Hoa cũng không nhìn nhầm, một con bọ lớn cỡ móng tay bay ngang qua, lập tức bị nhụy hoa kia dùng tốc độ nhanh như chớp túm lấy nhét vào trong tâm hoa.

Băng qua sân, đi tới trước biệt thự, một ông cụ mặc tây trang đen dẫn theo một loạt người máy tới đón tiếp.

“Tề bá, đã đón Liên thiếu tới rồi.” An Dịch tiến tới.

“Vất vả rồi.” Tề bá hòa ái cười nói, ngược lại nhìn về phía Liên Kỳ Quang, hơi cúi người: “Phu nhân, ngài khỏe, tôi là quản gia của Hạ Hầu gia, họ Tề.”

Ánh mắt Liên Kỳ Quang từ bụi hoa dời đi, lãnh tĩnh nhìn Tề quản gia. Trầm mặc một lát, Liên Kỳ Quang chậm rãi vươn tay, mục tiêu, mặt Tề quản gia, sau đó, đột nhiên dùng sức kéo một phát. Biến cố này nhất thời làm mọi người choáng váng.

Kéo nửa ngày, Liên Kỳ Quang thu tay lại, nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng phun ra một câu: “Không phải người máy.”

An Dịch ở bên cạnh, khóe miệng co rút: “Liên thiếu, Tề bá là nhân loại.”

“Chính là quản gia nhà tôi chính là người máy.” Liên Kỳ Quang khó hiểu.

Này có thể so sánh sao! ! ! ! Một đám nam nhân ngẩng đầu vô ngữ nhìn trời.

“Phu nhân còn cần xác nhận gì nữa không?” Tề bá từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười, tủm tỉm nhìn Liên Kỳ Quang.

“Không có.” Tuy vẫn có chút không hiểu nhưng Liên Kỳ Quang vẫn gật gật đầu.

Bộ dáng mơ hồ này làm đám nam nhân phía sau gào khóc không thôi, một thiếu niên đáng yêu yếu ớt thế này, kết duyên với boss da dày thịt béo của bọn họ thật sự quá đáng tiếc a.

“Phu nhân, mời đi bên này.”

Mơ mơ màng màng đi theo Tề quản gia vào biệt thự, nhưng chân trước Liên Kỳ Quang vừa mới bước vào, chân sau đã có một bóng người ‘bổ nhào’ tới, ánh mắt vẫn còn mơ hồ của Liên Kỳ Quang lập tức phát lạnh, rùng mình một cái, lách người, nhấc chân đá.

Một bóng người bay lên không trung tạo thành một đường cong hoàn mỹ, ‘bùm !’ một tiếng nặng nề ngã xuống đất, giật giật hai cái liền bất động.

Mọi người: “…”

Liên Kỳ Quang bình tĩnh thu chân, mặt không biến sắc nhìn người máy đã báo hỏng, phủi phủi vạt áo: “Nó động thủ trước, tôi chỉ phòng vệ thôi.”

Lông mày Tề quản gia giật giật, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt: “Thật có lỗi, phu nhân, là sơ sẩy của tôi, tiến vào biệt thự không được phép mang vũ khí.” Ý của ông là Thiên Minh trong tay Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang trầm mặc, thật lâu sau, Liên Kỳ Quang lui về sau, rời khỏi phạm vi biệt thự, ôm chặt đao, lãnh tĩnh nhìn Tề quản gia: “Đao của tôi không rời người.”

Tề quản gia: “…”

“Đao ở người ở, đao không ở, tất cả các người đều không ở.” ‘Roẹt’ một tiếng, đao rời vỏ hai cm, huyết tinh hung ác nộng đậm từ thân đao tản ra, đập vào mặt đám người.

Nhất thời, sắc mặt đám nam nhân cao lớn căng thẳng, thân mình cứng còng, bày ra thế phòng ngự. Ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Minh trong tay Liên Kỳ Quang, trong lòng kinh ngạc, sát khí quá nặng, nếu không phải nhiều lần đắm mình trong máu tươi, căn bản không có huyết tinh tử khí nặng như vậy.

“Phu nhân, ngài hiểu lầm rồi.” Tề quản gia tiến tới hai bước, tươi cười không dứt: “Tôi không có ý khác, cũng không muốn cướp đao của ngài, chỉ là tiến vào biệt thự không được phép mang vũ khí, này là quy củ trước giờ của Hạ Hầu gia.”

Lạnh nhạt nhìn Tề quản gia, Liên Kỳ Quang xoay người biết đi, trong ánh mắt ‘囧囧’ sửng sốt của mọi người, ngồi xếp bằng trên bậc thang ngoài biệt thự: “Tôi ở đây được rồi, các người vào đi.”

Mọi người xoay mặt nhìn nhau, An Dịch lấy lại tinh thần trước hết, khẽ nhíu mày, tiến tới cạnh Liên Kỳ Quang: “Liên thiếu…”

“Trên chiến trường anh sẽ vứt súng của mình đi sao?” Liên Kỳ Quang thờ ơ nhìn An Dịch đang định làm thuyết khách, An Dịch giật mình: “Đây là tánh mạng của tôi, trừ bỏ chính mình, tôi sẽ không giao cho bất luận kẻ nào.”

“Liên thiếu, này không phải chiến trường.” An Dịch bình tĩnh nói.

Liên Kỳ Quang nghiêm nghị: “Với tôi mà nói thì là vậy, thời thời khắc khắc đều phải chuẩn bị rút đao ra khỏi vỏ.” Ở thời kì tận thế đen tối, mỗi ngày, mỗi giờ, đều là chiến trường. Không có an toàn, không có thiên đường, một là chiến, hai là chết.

Nhìn ánh mắt bình thản của Liên Kỳ Quang, An Dịch thoáng chốc hoảng hốt, kia không phải bình thản, mà là tang thương, đã quen nhìn sống chết, vì mất hết hi vọng mà trở nên chết lặng.

“Phu nhân.” Bên kia Tề quản gia buông quang não trong tay xuống, tiến tới nói: “Gia chủ vừa truyền lệnh xuống, cho phép ngài mang theo tánh mạng của mình, nhưng phải đặt nó vào không gian khí.”

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biến sắc nhìn Tề quản gia, thật lâu sau, một mạt mê mang hiện lên trong mắt: “Không gian khí là cái gì?”

“…” Tề quản gia.

“…” Mọi người.

※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

Trong biệt thự, một căn phòng tương tự như phòng sách, một ông cụ mặc một thân quân trang màu đen đang nhìn màn hình giám thị trước mặt.

“Thiệu Huyền, người vợ này của con thực thú vị a.”

Trong một góc phòng, một nam nhân ngồi thẳng tắp trên sô pha, đôi mắt thâm trầm sâu thẳm như sói nhìn chằm chằm hình ảnh chiếu trên màn hình.

Nam nhân cao tầm hai mét, trên người mặc một kiện áo quân dụng mỏng, thân mình vạm vỡ khỏe mạnh, có thể tinh tường nhìn ra những thớ cơ bắp săn chắc. Tóc chải gọn, làn da màu lúa mạch, khóe môi hơi mìm, ẩn ẩn lộ ra hàn khí, tròng mắt thâm trầm lại ẩn chứa sát khí sắc bén, cả người tựa như một con dã thú chờ phát động.

Mà nam nhân này không phải ai khác, chính là người bên cạnh thiếu niên Hách Thiên ngày đó, sau đó còn trợ giúp Liên Kỳ Quang ‘chuộc thân’.

“Con xác định đêm nay muốn từ hôn?” Ông cụ quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong ánh mắt mang vài phần trêu tức, càng nhiều hơn là lạnh lùng nghiêm nghị.

“…”

“Thiệu Huyền, đêm nay nếu con từ hôn thì không đơn giản là hủy đi đứa nhỏ kia, còn là bức ông nội con đeo cái danh bất nhân bất nghĩa.”

“Con… sẽ suy nghĩ.” Trầm mặc thật lâu, nhìn thiếu niên có chút ngây ngốc mơ hồ trên màn hình, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu đáp.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 11
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...