Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 22

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Thầy, ông nội của tôi chết rồi.” Tiểu thái tử mười bốn tuổi ôm lấy cậu khẽ nức nở.

“Thầy, bọn họ đều muốn tôi chết, tôi nên làm thế nào? Thầy, thầy cũng muốn bỏ lại tôi sao?” Tiểu thái tử bị dồn vào đường cùng cùng cậu trốn trong hầm tối, ánh mắt sáng ngời giờ đây tràn đầy tuyệt vọng cùng bất lực.

“Thầy, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! !…” Vì cứu tiểu thái tử, cậu bị thương.

“Thầy, tôi sẽ bảo vệ thầy, tôi sẽ không yếu đuối nữa.” Giờ khắc này, ấm áp cùng sáng rọi trong mắt tiểu thái tử tựa hồ bị hủy diệt, thế vào đó là âm trầm cùng lạnh lẽo mênh mông vô bờ.

“Thầy! Thầy muốn thay bọn họ cầu tình sao?” Tiểu thái tử mười bảy tuổi ngồi trong phòng làm việc của kẻ đứng đầu căn cứ, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn cậu.

“Thầy, tôi không thích lấy ơn báo oán. Nhưng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, này chính là bọn họ dạy tôi. Tất cả bọn họ, đều phải chết! Tôi nghĩ, thầy hẳn là người thông minh.”

“Thầy, nhiệm vụ này tôi hi vọng thầy làm, thầy, thầy nhất định không để tôi thất vọng đúng không?”

“Thầy muốn kết hôn?” Tiểu thái tử băng lãnh nhìn chằm chằm cậu, tựa như một con độc xà không có chút độ ấm.

“Thầy đã đáp ứng ông nội sẽ chăm sóc tôi suốt đời suốt kiếp, thầy muốn nuốt lời sao?”

“Thầy, tôi thực chán ghét người nói không giữ lời.”

“Thầy…”

“Thầy…”

“Thầy…”

Liên Kỳ Quang lơ lửng giữa không trung, mờ mịt nhìn một màn trước mắt, những kí ức trong đầu thực hỗn loạn, làm cậu có chút ngây dại.

Nơi này là căn cứ? Chính là, cậu vì cái gì lại ở đây? Thời tận thế không phải đã chấm dứt, cậu không phải đã chết rồi sao?

“Tiểu thái tử…” Liên Kỳ Quang nhìn thiếu niên trước mắt, chậm rãi nâng tay, muốn tiến tới chạm vào đối phương. Ngay lúc ngón tay sắp tiếp xúc với gò má trắng noãn, thiếu niên giống như phát giác gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi âm trầm sắc bén khóa ngay vị trí của Liên Kỳ Quang. Thân thể bỗng dưng trầm xuống, cảnh tượng trước mắt bắt đầu vặn vẹo biến hình, một sức mạnh thật lớn xé rách thân thể, cuốn cậu vào bóng đêm vô biên.

※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

‘Đau quá!’ đây là cảm giác duy nhất của Liên Kỳ Quang lúc này. Mệt mỏi hé mắt, mọi thứ chậm rãi trở nên rõ ràng. Liên Kỳ Quang cứng ngắc quay đầu, có chút mờ mịt vô thố nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt.

‘Nơi này, là đâu?’

“Em tỉnh?” Âm thanh trầm thấp từ bên cạnh truyền tới, Liên Kỳ Quang ngây ngốc quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ngồi trên sô pha bên cạnh, trên người mặc áo sơ mi đen có vài nếp nhăn, có lẽ vì chủ nhân nó chán ghét trói buộc nên hai cúc trên bị mở.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng dậy, bước tới bên người Liên Kỳ Quang, thân mình cao lớn cường tráng lập tức che đi ánh sáng, bao Liên Kỳ Quang bên trong, càng làm bé con trên giường trông có vẻ nhỏ xinh gầy yếu.

“Có khó chịu ở đâu không?” Bàn tay mạnh mẽ áp lên trán Liên Kỳ Quang, bàn tay trải qua trường kỳ huấn luyện tạo thành vết chai, chạm vào làm cậu có chút ngứa.

“Nơi này, là đâu?”

“Phòng của anh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi xuống mép giường: “Em đã hôn mê mười ngày.”

Nói đến đây, chân mày Hạ Hầu Thiệu Huyền rõ ràng nhíu lại.

“Hôn mê?” Liên Kỳ Quang mở to mắt, gương mặt ngây ngô tăng thêm chút si ngốc.

“Em cùng thằng nhóc thối Hách Thiên kia tỷ thí, bị thương.” Nhắc tới Hạ Hầu Hách Thiên, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền lại nghiêm nghị hơi vài phần.

Hạ Hầu Hách Thiên? Nhớ ra. Liên Kỳ Quang ngây ngốc gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi thắng.”

“Anh biết.” Cho nên mấy ngày nay, lúc thu thập nhóc con kia anh mới nương tay một chút. Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay xoa tóc Liên Kỳ Quang, cảm giác quả nhiên tốt đẹp như tưởng tượng.

Hạ Hầu Thiệu Huyền vốn không phải người nói nhiều, Liên Kỳ Quang lại là dạng bạn không hỏi tôi không đáp, bạn hỏi, tôi cũng không cần phải đáp, nhất thời hai người không nói gì, không khí phá lệ im ắng.

Thật lâu sau, Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng, vẻ mặt nghiêm nghị ổn trọng nhìn Liên Kỳ Quang: “Em cảm thấy anh thế nào?”

“Không phải người xấu.” Nghiêng đầu, rõ ràng không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như vậy, bất quá vẫn thành thật trả lời.

Đối với người nam nhân chỉ mới ở cùng một buổi tối này, Liên Kỳ Quang cảm thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền là một quân nhân thực xuất sắc, ánh mắt không hề có sự dối trá cùng lỗ mãng mà cậu chán ghét, trong lòng Liên Kỳ Quang, có thể làm mình không chán ghét, hẳn không phải người xấu.

“Vậy em thích anh sao?” Biểu tình thận trọng nghiêm nghị hệt như đang ra mệnh lệnh ‘đêm nay họp hội nghị khẩn cấp toàn quân’.

“Không chán ghét.” Vẫn ngây ngô như trước.

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cung như đang mỉm cười: “Kia hai chúng ta phối hợp lại với nhau, em thấy thế nào?”

“Tôi…”

“Em làm vợ anh, anh sẽ thương em cả đời.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay lấy ra một thẻ tinh tạp trong suốt, đưa cho Liên Kỳ Quang: “Đây là thẻ lương, cũng là toàn bộ gia sản của anh, đều cho em.”

Nắm tấm thẻ lạnh lẽo trong tay, Liên Kỳ Quang ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc: “Anh cho tôi cái này làm gì?”

“Em là vợ, sau này để em quản tiền. Anh là quân nhân, không có nhiều tiền lắm, nhưng anh rất mạnh.”

Đối với sức chiến đấu của mình Hạ Hầu Thiệu Huyền đặc biệt tự tin, anh siết chặt nắm tay, nghiêm túc nhìn Liên Kỳ Quang: “Anh bảo vệ em, có ai dám bắt nạt em, anh sẽ giúp em phế nó. Dưới tay anh có rất nhiều binh sĩ, còn cả Sát Huyết Lang, về sau bọn họ đều là của em.”

“Anh muốn bảo vệ tôi?” Liên Kỳ Quang giơ cao khóe môi, nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

“Đúng vậy!” Hạ Hầu Thiệu Huyền gật mạnh đầu: “Em kết hôn với anh, anh thương em.”

Nhìn nam nhân thật sự nghiêm túc nhìn mình, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Vậy anh sẽ nghe lời tôi sao?”

“Kia phải căn cứ xem tình huống lớn nhỏ, nghiêm trọng thế nào, nếu em có thể đưa ra quyết định chính xác nhất thì anh sẽ dùng thời gian ngắn nhất cho ra quyết định.”

“Quyết định gì?”

“Nếu em làm đúng, anh tuyệt đối không chút dị nghị phục tòng mệnh lệnh, kiên quyết ủng hộ quyết định của em. Nhưng nếu em không đúng, em phải nghe anh.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vì đã quen ngây ngô nên cũng không lộ ra cảm xúc: “Kia ở trong lòng anh, cái gì là đúng, cái gì là không đúng?”

“Hết thảy giả thuyết đều là ảo, phải căn cứ tình huống thực tế. Nhưng nếu em kết hôn với anh, anh nhất định sẽ thương em, tuyệt đối không để em chịu chút ủy khuất.”

Lần này Liên Kỳ Quang thật sự mỉm cười, một bàn tay đưa lên mắt, che đi con ngươi tràn đầy ý cười nhưng không dấu được gương mặt thoáng lộ ra biểu cảm hạnh phúc của mình.

Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút ngây ngốc nhìn Liên Kỳ Quang, cái đầu trước giờ vẫn luôn gọn gàng trật tự đột nhiên nhảy ra một câu ‘vợ mình lớn lên thật là đẹp’.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 22
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...