Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 81

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Anh hai! Anh tỉnh rồi! ?” Thấy Liên Kỳ Quang mở mắt, Liên Tiêu Thù ngay cả nước mắt còn chưa kịp thu hồi, một phen nước mắt nước mũi nằm úp sấp trên người Liên Kỳ Quang.

Ánh mắt vừa tiếp xúc với ánh sáng, còn chưa kịp thở ra một hơi đã bị Liên Tiêu Thù nhào tới, suýt chút nữa làm cậu nghẹn hơi.

“Lăn.” Nhìn gương mặt ngốc nghếch của Liên Tiêu Thù gần trong gang tấc, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh đẩy mặt nhóc qua một bên.

“Có chỗ nào không khỏe không?” Liên Dục Thành kéo Liên Tiêu Thù, tiến tới đỡ Liên Kỳ Quang, nâng cao đầu giường một chút.

“Tốt lắm.” Xê dịch thân mình, lúc này Liên Kỳ Quang mới đánh giá xung quanh.

“Này là chỗ nào?”

“Bệnh viện!” Liên Tiêu Thù cướp lời, ánh mắt đỏ rực nhìn Liên Kỳ Quang.

“Anh hai, anh biết hôm qua em thấy anh đã sợ tới cỡ nào không. Cả người anh đều là máu, em cứ nghĩ anh chết mất rồi.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Bác sĩ nói chỉ bị thương ngoài da thôi, đừng sợ.” Thấy Liên Kỳ Quang không nói lời nào, Liên Dục Thành nghĩ cậu bị dọa, liền đưa tay vỗ vỗ vai cậu, an ủi nói.

“Ừm.” Mặt không biểu cảm lên tiếng, trong lòng lại bắt đầu nghĩ tới nam nhân áo đen thần bí kia.

Nhìn bên mặt trầm mặc của Liên Kỳ Quang, Liên Dục Thành há miệng, có chút muốn nói lại thôi.

“Chuyện đội hữu, nén bi thương.”

‘Đội hữu! ?’ Liên Kỳ Quang đột nhiên ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Liên Dục Thành.

“Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, anh sẽ xem như không phát hiện.” Liên Dục Thành trầm mặc ấn bả vai Liên Kỳ Quang, nhẹ giọng an ủi.

“Đám Mễ Tiểu Bảo…”

“Tỉnh?” Tiếng mở cửa đánh gãy lời Liên Kỳ Quang, Khanh Mộc Vanh từ bên ngoài bước vào.

“Khanh viện trưởng.” Liên Dục Thành đứng dậy, gật đầu chào hỏi.

“Ân.” Khanh Mộc Vanh cười đáp lại, sau đó quay qua phía Liên Kỳ Quang: “Cảm giác thế nào? Còn đau không?”

“Không đau.” Đối mặt với sự quan tâm của Khanh Mộc Vanh, Liên Kỳ Quan nhàn nhạt lên tiếng, sau đó cúi đầu thất thần.

Cảm nhận được Liên Kỳ Quang lạnh nhạt, Khanh Mộc Vanh cũng không để ý, chỉ nghĩ đứa nhỏ này vẫn còn khiếp sợ.

“Có thể để tôi nói chuyện riêng với em ấy không?” Khanh Mộc Vanh nhìn về phía Liên Dục Thành, cười hỏi.

Liên Dục Thành liếc nhìn Liên Kỳ Quang đang ngẩn người một cái, khẽ gật đầu: “Được.”

“Tiêu Tiêu, theo anh ra ngoài nào.”

“Em muốn ở lại với anh hai.” Liên Tiêu Thù có chút không tình nguyện, ánh mắt nhìn Khanh Mộc Vanh cũng không hữu hão. Khanh Mộc Vanh biểu thị mình thực vô tội.

“Chốc nữa quay lại, đi thôi.” Liên Dục Thành nắm tay Liên Tiêu Thù, hướng Khanh Mộc Vanh gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.

‘Đều tại ông cụ này!’ Liên Tiêu Thù hung hăng trừng Khanh Mộc Vanh, thực không cam lòng theo Liên Dục Thành ra ngoài.

Theo cửa đóng lại, Khanh Mộc Vanh đi tới bên người Liên Kỳ Quang ngồi xuống.

“Chương Kỳ tử vong, Quý Sĩ Lâm cùng Diệp Trình Trình mất tích, đến nay vẫn không có tung tích, sợ cũng đã bị giết hại.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Lần huấn luyện này tổng cộng có ba học trò gặp chuyện, tất cả đều thuộc về đội bảy của trò.”

“Có gì nói thẳng, bớt dài dòng.” Liên Kỳ Quang nhàn nhạt mở miệng.

“Chuyện lần này đã kinh động tới chính phủ, không đơn giản là chuyện ba trò Quý Sĩ Lâm tử vong, còn cả sáu trò ban nhất.”  Khanh Mộc Vanh nhìn chằm chằm gương mặt Liên Kỳ Quang, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào.

“Quý Sĩ Lâm, Diệp Trình Trình, Chương Kỳ, học trò năm ba của học viện quân sự Thanh Đế, tư chất tuy không tính là xuất sắc nhưng thành tích cũng thuộc hạng ưu. Mà hệ cứu viện ban nhất, nói khó nghe thì một trong ba người kia tùy tiện cũng có thể dễ dàng giết chết các trò.”

“Cho nên?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biến sắc nhìn Khanh Mộc Vanh.

“Mười người, chết ba, sáu người sống sót đều là ban nhất. Trò cùng Cừu Ly Mạch không nói, thực lực hai trò vốn đã rất cao, chính là các trò kia.” Tươi cười trên mặt Khanh Mộc Vanh chậm rãi tán đi, dần dần chỉ còn lại nghiêm nghị cùng chăm chú.

“Khuynh Y, Phong Thanh Dương, Mễ Tiểu Bảo, Lam Kỳ, dị năng cả bốn trò này đều không đạt tới bậc sĩ cấp năm, thế nhưng lần huấn luyện này gặp chuyện không may, các trò ấy chẳng những hoàn hảo không bị thương, mà dị năng còn đột phá bậc sĩ, lên tới bậc nhân.”

Cái gì! ? Liên Kỳ Quang đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khanh Mộc Vanh, kinh ngạc trong mắt khỏi cần nói cũng biết.

Bọn họ, còn sống?

“Trò không biết?” Khanh Mộc Vanh nghi hoặc.

“…” Ẩn đi kinh ngạc trong mắt, Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, lạnh giọng nói: “Lúc đất lở, tôi với bọn họ bị lạc nhau, lúc tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh không còn ai.”

“Vậy thương tích trên người trò là sao?” Khanh Mộc Vanh áp sát, giọng điệu tăng cao: “Vết thương trên người trò là do chấn động dị năng gây ra, rõ ràng do người ta làm bị thương.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Trò đừng nghĩ nhiều, thầy không có ý gì cả.” Thấy Liên Kỳ Quang trầm mặc, Khanh Mộc Vanh dịu xuống, nhẹ giọng nói: “Mấy trò làm cấp trên chú ý, tuy hiện giờ tôi đã áp chế, nhưng, trò cũng biết, tôi chỉ là viện trưởng một học viện ở khu ba, đối mặt với khu một hay chính phủ, tôi bất lực.”

“Chỉ trong một buổi tối, một phế vật đột phá nhảy lên bậc nhân. Bọn họ muốn đối đãi mấy đứa nhỏ kia thế nào, tôi nghĩ trò cũng hiểu được. Cho nên, Liên Kỳ Quang, tôi cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Bọn họ muốn mang đám Mễ Tiểu Bảo tới phòng thí nghiệm?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Khanh Mộc Vanh.

“Tiểu Quang…”

“Bọn họ muốn mang đám Mễ Tiểu Bảo tới phòng thí nghiệm?” Liên Kỳ Quang tăng thêm giọng điệu, mặt không biểu cảm lặp lại.

Nhìn ánh mắt u ám tĩnh lặng của Liên Kỳ Quang, Khanh Mộc Vanh trầm mặc một lát, khẽ thở dài.

“Nếu chuyện này xử lý không tốt, chỉ sợ đám nhỏ đó khó tránh khỏi vận mệnh này.”

“Bọn họ dám.” Ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, tỏa ra khí lạnh lạnh lẽo tới tận xương.

“Nếu bọn họ dám bắt đám Mễ Tiểu Bảo đi nghiên cứu, tôi sẽ san bằng phòng thí nghiệm!”

“Tiểu Quang!” Khanh Mộc Vanh nhíu mày: “Thầy thừa nhận trò là một thiên tài, cũng thừa nhận trò thực thông minh, chính là trò không được quên, mình đang phải đối mặt với ai? Đó là cả chính phủ! Nếu không phải trò có Hạ Hầu gia chống lưng, trò nghĩ mình có thể an an ổn ổn ngồi ở nơi này sao? Trò đã sớm bị đám người trong phòng thí nghiệm chộp đi cắt thành lát! !”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Thật xin lỗi.” Khanh Mộc Vanh nhắm mắt lại, áp chế oán giận.

“Thầy chỉ là, chỉ là rất lo lắng cho mấy đứa nhỏ kia.”

“Tôi có thể.” Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm nhìn Khanh Mộc Vanh. Kinh nghiệm đời trước giúp cậu tu luyện thông suốt, tuy số tinh hạch cất giữ đã không còn, nhưng, hiện giờ có hồ nước, cậu hoàn toàn nắm chắc, trong thởi gian ngắn nhất có thể khôi phục lại thực lực trước kia.

“Tiểu Quang, nói cho thầy biết, ở khu huấn luyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khanh Mộc Vanh ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị trầm trọng nhìn Liên Kỳ Quang.

Nhìn sắc mặt cứng ngắc của đối phương, Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, thản nhiên tựa vào gối đầu.

“Tôi nói, tôi cùng bọn họ lạc nhau.”

“Liên Kỳ Quang…”

“Chờ đến lúc tỉnh lại, tôi đang ở trong một khoảng rừng trống trải, sau đó nữa, tôi gặp một người.”

“Người! ?” Khanh Mộc Vanh cả kinh: “Là ai! !”

“Không biết.” Liên Kỳ Quang lắc đầu: “Người nọ mặc áo choàng rộng thùng thình, nhìn không thấy mặt, cũng không lên tiếng nói chuyện.”

“Vết thương trên người trò là do người nọ…”

“Đúng vậy.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn thẳng vào mắt Khanh Mộc Vanh: “Dị năng ăn mòn.”

“Dị năng… ăn mòn?” Khanh Mộc Vanh kinh ngạc: “Sao có thể?”

“Quả thực là dị năng ăn mòn, hơn nữa còn rất mạnh.” Liên Kỳ Quang nghĩ nghĩ, lại nói: “Không thua kém Thiệu Huyền.”

Không thua kém Hạ Hầu Thiệu Huyền? Lần này Khanh Mộc Vanh thực sự rung động. Đứa nhóc nhà Hạ Hầu Tuyệt kia biến thái cỡ nào ông rõ hơn ai khác, nếu người kia thật sự lợi hại như Liên Kỳ Quang nói thì đúng là lớn chuyện.

Dị năng ăn mòn, nó là truyền thuyết chỉ tồn tại trong sách vở cuối thời tận thế, chưa từng có ai thấy qua, vốn tưởng không phải thật, hóa ra, nó thật sự tồn tại.

“Dị năng của đám Mễ Tiểu Bảo.” Liên Kỳ Quang mở miệng đánh gảy phút trầm tư của Khanh Mộc Vanh: “Cũng không phải không có khả năng.”

“Sao?”

“Tôi nghĩ có lẽ bọn họ vô tình ăn thứ gì đó, kích thích thân thể tiến hành cải tạo biến dị, tích tụ thành một cỗ sức mạnh bộc phát, vì thế mới liên tục đột phá.”

“Vì sao lại nói vậy?”

“Lúc trước…” Liên Kỳ Quang mấp máy miệng, tiếp tục bịa chuyện: “Lúc trước tôi hình như không cẩn thận ăn trúng gì đó, sau đó liền kích phát dị năng, còn liên tục đột phá.”

“Cái gì!” Khanh Mộc Vanh bật dậy, túm lấy tay Liên Kỳ Quang, sắc mặt kích động tới đỏ bừng, hai mắt lòe lòe sáng, nhìn chằm chằm cậu.

Thân mình Liên Kỳ Quang cứng đờ, lẳng lặng rút tay mình lại.

“Lâu lắm rồi, quên.”

“Quên! Sao trò có thể quên được chứ! ? Trò có biết không, nếu thật sự là vậy thì đó chính là một đột phá cực lớn, là khắc tinh của thể biến dị! Là khởi đầu cho một thế giới mới! !” Khanh Mộc Vanh kìm chế không được túm lấy bả vai Liên Kỳ Quang mà lắc, đồng thời không ngừng gào to.

“Trò có biết hiện giờ có bao nhiêu người không có dị năng không? Trò có biết hiện giờ có bao người gặp phải bình cảnh, dị năng không thể đột phá hay không? Trò có biết…”

“…” Thiên Minh để trước cổ Khanh Mộc Vanh hai cm, Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nhìn ông.

“Tiểu, Tiểu Quang, đừng kích động a!”

“Tôi nói tôi nghĩ không ra.” Liên Kỳ Quang không biểu tình mở miệng.

“Nghĩ không ra thì… từ từ suy nghĩ, trò buông đao xuống trước đi.”

“Đi ra ngoài.”

“Tiểu Quang…”

“Cút đi! !” Thiên Minh di chuyển, trên cổ phát lạnh làm Khanh Mộc Vanh cứng đờ.

“Được rồi! Thầy lập tức ra ngoài! Lập tức.”

Liên Kỳ Quang trở tay, Thiên Minh thu vào không gian.

“Tiểu Quang…” Khanh Mộc Vanh còn định nói gì đó nhưng bị động tác lật tay của Liên Kỳ Quang dọa hoảng, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng.

“Tiểu Quang, thầy chờ em a… hảo hảo nghĩ lại a ~~~~~~”

Nhìn cánh cửa đóng lại, Liên Kỳ Quang tựa vào gối, mặt không biểu cảm nhìn nóc nhà, trong lòng loạn thành một đoàn.

Lúc này, cậu cảm giác chính mình giống như tiến vào một cái hố thật to, xung quanh là một mảnh tối đen, hoàn toàn bị nhốt trong đó, tìm không thấy lối ra.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không thông, Liên Kỳ Quang gạt hết mớ lộn xộn kia qua một bên, ngồi dậy.

Nghĩ tới chuyện vừa bịa, Liên Kỳ Quang mở quang não, tìm được dãy số mà Mễ Tiểu Bảo bám dính lấy mình đòi lưu lại, gửi qua một tin.

Chờ gửi xong, lại mềm nhũn nằm xuống, nhìn trần nhà ngẩn người.

Hồ nước trong không gian có hiệu quả nghịch thiên như vậy, cậu cũng hoàn toàn không ngờ tới, vừa nãy nói với Khanh Mộc Vanh cũng không hoàn toàn là bịa đặt, nó là một giả thuyết cậu đặt ra mà thôi.

Nước  hồ kích thích thân thể, tiến hành cải tạo, sau đó tích lũy sức mạnh rồi bộc phát, vì thế mới liên tục đột phá.

Ở thời tận thế, cậu đã từng nghe thấy, có một người bình thường vô tình chiếm được một món dị bảo, sau đó đã phát sinh tình huống này.

Kia có phải nói, nó cũng có tác dụng với Liên Tiêu Thù?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 81
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...