Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 42

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thấy Dư Vãn dáng vẻ không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh, mẹ Lục không nhịn được liếc nhìn cô một cái, sau đó mới bước vào phòng và ngồi xuống.

Hai người đối diện nhau, không ai chủ động mở lời.

Mẹ Lục phá vỡ sự im lặng trước, bà lấy ra từ trong túi một tờ chi phiếu, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Dư Vãn.

"Hoàn cảnh gia đình chúng tôi cô cũng biết rõ rồi, không phải ai cũng có thể tùy tiện bước vào. Nếu cô biết điều một chút, thì cầm lấy số tiền này rồi rời đi, đỡ phải đến cuối cùng chẳng được gì."

Dư Vãn cúi đầu, tờ chi phiếu không ghi số tiền, rõ ràng là muốn cô tự điền.

Tình tiết kinh điển trong phim truyền hình thử thách tình yêu, nhưng không phải năm triệu, mà còn nhiều hơn.

Dư Vãn chỉ liếc nhìn một cái, rồi thu ánh mắt lại.

"Cháu ở bên anh ấy không phải vì tiền. Nếu bác định dùng tiền để làm nhục cháu, thì suy nghĩ đó e là sẽ tan thành mây khói."

Mẹ Lục hừ lạnh một tiếng, lại lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu khác.

"Lòng tham của con người là không đáy, hai tờ chi phiếu này là mức giá cuối cùng của tôi."

Mẹ Lục cho rằng, không có gì là tiền không giải quyết được. Nếu có, thì chỉ là chưa đủ nhiều mà thôi.

Dư Vãn nhìn thái độ mạnh tay dùng tiền của mẹ Lục mà không khỏi bật cười, trong giọng nói cũng pha chút bất lực:

"Bác gái, thời gian cháu ở bên A Trầm sẽ không quá lâu, thật ra bác không cần phải tốn công tốn sức như vậy."

Mẹ Lục hơi bất ngờ: "Cô chẳng phải muốn lợi dụng để kiếm được nhiều hơn sao?"

Dư Vãn khẽ lắc đầu, sau đó đơn giản giới thiệu một chút về tình trạng của mình.

Nghe xong, trong mắt mẹ Lục thậm chí thoáng qua một chút hối tiếc.

"Cô còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc. Không ngờ cô và con trai tôi đúng là tình yêu đích thực."

Dư Vãn bình thản uống một ngụm trà, vẻ như vô tình hỏi: "Là ai đã nói gì với bác sao?"

Nghe vậy, trong mắt mẹ Lục lóe lên một tia tức giận.

"Con bé đó cũng coi như tôi nhìn nó lớn lên, không ngờ tâm cơ lại sâu sắc như vậy, dám tính kế lên cả đầu tôi."

Nói xong, bà lại có chút thất vọng, nói thêm: "Vốn nghĩ nó có lai lịch rõ ràng, gia thế có hơi kém chút cũng không sao, không ngờ lại cho tôi một vố đau thế này."

Người mà mẹ Lục nhắc đến, Dư Vãn dùng đầu ngón chân cũng đoán được là ai.

Tống Nghiên quả thật rất nhanh nhẹn, vừa mới biết chuyện xong đã ngay lập tức thêm dầu thêm mắm đi mách lẻo.

Hiểu lầm cuối cùng được hóa giải, Dư Vãn cũng nổi ý muốn rời đi.

Nếu có thể, cô thật sự không muốn giao thiệp với người nhà họ Lục.

Nhưng dù sao người ta cũng đã tìm đến tận nơi, huống chi vì nể mặt Lục Trầm, cô cũng nên làm tròn bổn phận của một hậu bối.

Mẹ Lục tuy trông có vẻ khắc nghiệt, nhưng rốt cuộc cũng là một người phụ nữ có sự đồng cảm mạnh mẽ.

Chỉ là bà bị Tống Nghiên dẫn dắt từ đầu, nhưng sự khó dễ thực chất duy nhất chỉ là chuyện đến muộn mà thôi.

"Con bé này, đúng là bác thất lễ rồi."

Mẹ Lục dần nhận ra sai lầm của mình, cảm thấy hơi ngại ngùng, cũng cắt ngang động tác tiếp theo của Dư Vãn.

Bà lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, sau đó đẩy tới, có chút ngượng nghịu nói:

"Đây là mẫu mới của nhà L*, rất hợp với tuổi của cháu, coi như là bù đắp cho việc vừa rồi."

Làm xong mọi việc, trong lòng mẹ Lục không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đây vốn là sợi dây chuyền định tặng cho cháu gái, may mắn chưa kịp trao, nếu không hôm nay thật sự khó mà kết thúc êm đẹp.

Trong lòng Dư Vãn bất giác tăng thêm thiện cảm, mẹ Lục cũng là người hiểu lý lẽ, rất có giáo dưỡng.

Hơn nữa, với thân phận và địa vị của bà, chủ động xin lỗi một hậu bối đã là chuyện không dễ dàng gì.

Nụ cười trên khuôn mặt Dư Vãn càng thêm chân thành, cô nhẹ nhàng lắc đầu, lễ phép đáp lại:

"Chỉ là hiểu lầm thôi, món quà này cháu không thể nhận, thực sự quá quý giá rồi."

Mẹ Lục nhìn gương mặt tươi tắn dịu dàng trước mắt, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Bà không kìm được mà cảm thán về vẻ ngoài xuất sắc của Dư Vãn. Thử nghĩ mà xem, nếu bà là đàn ông, bà cũng sẽ động lòng trước một cô gái như thế này.

Thằng con trai bướng bỉnh của bà, ánh mắt đúng là không tệ.

"Đã tặng cho cháu thì cứ nhận đi, không cần khách sáo."

Dư Vãn nhất quyết không chịu nhận món quà, trong lúc hai người đang đùn đẩy qua lại thì cánh cửa phòng bao bất ngờ bị mở ra.

Lục Trầm đột ngột xuất hiện trong phòng, nhìn thấy hai người hòa thuận, đôi mày anh suýt nhíu lại thành hình chữ xuyên (川).

"Sao anh lại đến đây?" Dư Vãn và mẹ Lục đồng thanh hỏi.

Lục Trầm không vội trả lời, anh bước tới ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn, rõ ràng thể hiện lập trường của mình.

Nhìn thấy vậy, mẹ Lục vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được liếc mắt một cái với cậu con trai.

"Con nhất định sẽ không chia tay với Vãn Vãn."

"Chưa kết hôn đã cứng đầu cãi lời mẹ, nếu thật sự kết hôn rồi chẳng phải con định cưỡi lên đầu mẹ sao?"

Dư Vãn không ngờ mẹ Lục lại nói chuyện thẳng thắn đến thế, không kìm được mà khẽ cười lén bên cạnh.

Lục Trầm vốn đã quen với cách nói chuyện của mẹ mình, chỉ bất lực xoa xoa ấn đường.

"Mẹ lại nói linh tinh nữa rồi. Hơn nữa, Vãn Vãn không phải người như thế."

Mẹ Lục hừ lạnh một tiếng, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng thừa nhận rằng ấn tượng ban đầu của bà về Dư Vãn không tệ.

Không kiêu căng, không nóng vội, cư xử đúng mực, điều quan trọng nhất là cô rất thẳng thắn.

Thực ra bà cũng không quá coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ vì bị Tống Nghiên đầu độc tư tưởng, nên theo bản năng nghĩ rằng Dư Vãn là người phụ nữ muốn lợi dụng thân xác để tiến thân.

"Con trai ngốc, khi xưa bỏ đi không nói một lời, cũng chẳng thèm gửi tin tức về nhà."

Vừa nói, mắt bà Lục đỏ hoe.

Lục Trầm im lặng một lúc, khẽ thở dài: "Mẹ, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa."

Mẹ Lục biết rõ tính cách ương bướng của con trai, nên cũng không muốn nói thêm.

Mục đích của chuyến đi lần này đã đạt được, bà không có ý định ở lại lâu hơn.

Trước khi rời đi, bà nhìn Dư Vãn một cách sâu sắc, sau đó mới ra khỏi phòng.

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Lục Trầm hỏi.

Dư Vãn đơn giản kể lại đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt Lục Trầm càng nghe càng khó coi.

"Để em phải chịu ấm ức rồi. Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu."

Dư Vãn vỗ nhẹ mu bàn tay anh, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, cô ta rồi sẽ có ngày tự nhận lấy hậu quả thôi."

Tin đồn trên mạng lan truyền rất nhanh, đúng như Dư Vãn dự đoán, Lưu Tố Phân và Dư Diệu Tổ bắt đầu mở livestream bán hàng.

Người xem thấy họ đáng thương nên sẵn lòng ủng hộ, nhưng Lưu Tố Phân lại không có giới hạn, vì tiền mà nhận quảng cáo bất chấp.

Dư Vãn nhìn hai người trong livestream ra sức tỏ vẻ đáng thương, trong lòng thầm tính xem họ còn có thể lăn lộn được bao lâu.

Đang chăm chú theo dõi, trên màn hình bỗng bật ra một thông báo.

Là Mạnh Tuệ Tuế.

Dư Vãn có chút bất ngờ. Mạnh Tuệ Tuế là bạn thân của cô thời đại học, sau khi tốt nghiệp hai người vẫn giữ liên lạc.

Nhưng sau này cô ấy ra nước ngoài, vì chênh lệch múi giờ mà liên lạc dần thưa thớt.

Cô mở đoạn tin nhắn thoại mà Tuệ Tuế gửi, một giọng nói đầy kích động vang lên từ loa.

"Vãn Vãn, ngày mai mình về nước rồi, trong nước mình chỉ có cậu là bạn thân, nhất định phải đến sân bay đón mình đó!"

Dù đã lâu không liên lạc, nhưng cả hai đều không hề cảm thấy xa cách.

Dư Vãn vui vẻ đồng ý, hỏi rõ giờ chuyến bay, trong lòng không khỏi mong đợi.

Tính ra, cũng đã ba, bốn năm hai người không gặp nhau.

Nhà họ Mạnh cũng được coi là dang gia vọng tộc, nên việc đi lại bằng chuyên cơ riêng khiến Dư Vãn càng thuận tiện trong việc đón tiếp.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 42
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...