Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 161

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong lòng Lục Trầm cũng nghĩ giống như vậy.

Hai người họ ăn ý ngay lập tức, cùng nhau đi thẳng đến quầy kiểm vé của vòng đu quay. Nơi này không có nhiều người, chẳng cần phải xếp hàng.

Nhân viên kiểm vé vừa kiểm vé vừa cười nói với họ:

"Hai cháu may mắn thật đấy. Bình thường chỗ này đông nghẹt người, có người không gặp thời phải chờ tận hai tiếng, nhìn thôi mà dì đã thấy mệt thay rồi."

"Đến sớm không bằng đến đúng lúc ạ."

"Đúng vậy. Bây giờ không có ai, hai cháu cứ tùy ý chọn chỗ ngồi. Nhìn hai cháu, dì thấy rất có tướng phu thê, y như cặp đôi mà con gái dì hay mê mẩn vậy." Dì nhân viên cười vui vẻ.

Dì ấy không hâm mộ ngôi sao, chẳng biết hai người đó tên là gì, chỉ từng nhìn thấy hình ảnh trên những tấm thẻ sưu tập của con gái.

Nhưng điều dì không ngờ tới chính là hai ngôi sao ấy giờ đây đang đứng ngay trước mặt mình.

Dư Vãn và Lục Trầm nhìn nhau cười, không hề tiết lộ thân phận, rồi cùng nhau bước lên vòng đu quay.

Tiếng chuông vang lên, vòng đu quay từ từ chuyển động, từng chút một đưa họ lên cao, rất nhanh đã đạt đến đỉnh điểm.

Họ phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh thành phố rồi nhẹ nhàng hôn nhau.

"Vãn Vãn, chúng ta nhất định sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Em là tình yêu duy nhất trong cuộc đời anh."

Lục Trầm như biến ra phép thuật, lấy từ đâu đó một chiếc nhẫn ngọc bích, rồi đeo vào tay cô.

Dư Vãn cúi đầu nhìn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Chiếc nhẫn này cô từng thấy ở cửa hàng, cô rất thích. Nhưng vì hôm nay đã mua hai chiếc vòng tay và một mặt vòng, tiêu tốn không ít tiền nên cô không nỡ mua thêm.

Không ngờ Lục Trầm lại lén mua nó.

Cô càng nhìn chiếc nhẫn trên tay càng thấy thích. Chiếc nhẫn bạch ngọc này hoàn toàn hợp với chiếc vòng tay "Ánh Trăng" của cô.

"A Lục, anh thật là chu đáo quá."

"Anh cảm thấy nó rất hợp với em. Đời người không có nhiều thứ khiến mình yêu thích, nếu đã gặp được thì phải giữ lấy. Người cũng vậy. Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị em hấp dẫn."

Ban đầu, Lục Trầm chỉ thấy Dư Vãn thú vị, nhưng sau khi hiểu rõ hơn, anh phát hiện họ có rất nhiều điểm đồng điệu.

Anh thật sự muốn cùng Dư Vãn đi đến cuối đời.

Dư Vãn cũng không ngoại lệ.

Cô rất muốn đồng ý lời cầu hôn của Lục Trầm nhưng nghĩ đến mẹ của anh, cô lại do dự.

Những mâu thuẫn chưa được giải quyết trước hôn nhân, sau hôn nhân chỉ càng thêm trầm trọng. Lúc đó, Lục Trầm sẽ bị kẹt giữa hai người phụ nữ mà khó xử.

"A Lục, anh kể cho em nghe xem mẹ anh thích kiểu con gái thế nào nhé. Lần này chúng ta về dự tiệc sinh nhật của bác gái, em muốn khiến bác vui vẻ trong ngày sinh nhật."

Dư Vãn biết mâu thuẫn giữa cô và mẹ Lục không thể giải quyết trong một sớm một chiều, nhưng cô muốn thử cố gắng.

Biết đâu mối quan hệ sẽ dịu đi thì sao.

"Vãn Vãn, em không cần phải làm nhiều như vậy vì anh."

Trong lòng Lục Trầm dâng lên cảm giác khó chịu.

Anh thực sự mong mẹ và Vãn Vãn có thể hòa hợp hơn, nhưng không phải bằng cái giá là cô phải hạ mình để lấy lòng mẹ anh.

Dù là trưởng bối hay vãn bối, giữa họ cũng cần sự bình đẳng.

Dư Vãn cười: "Em làm những điều này không chỉ vì anh, mà còn vì chính em. Sau này chúng ta là người một nhà, quan hệ hòa thuận là quan trọng nhất. Nếu cứ so đo chuyện này chuyện kia, chẳng phải rất mệt sao?"

"Vãn Vãn."

Lục Trầm ôm chặt cô, đặt cằm lên vai cô.

Trong lòng anh tràn ngập ấm áp.

"Mẹ anh thích những cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng, nghe lời. Nếu không, bà đã chẳng nhất quyết muốn anh cưới Tống Nghiên."

Mẹ anh luôn miệng nói "môn đăng hộ đối".

Nhưng nhà họ Tống và nhà họ Lục, điều kiện cách nhau một trời một vực, chẳng liên quan gì đến bốn chữ "môn đăng hộ đối".

Thực chất, mẹ anh chỉ hài lòng với sự ngoan ngoãn của Tống Nghiên, muốn tìm một cô con dâu biết cách chiều ý mình chứ không phải chấp nhận một người mà Lục Trầm yêu.

Dư Vãn đã dũng cảm đối mặt với gia đình ruột thịt đầy bạo lực, tự mình tạo dựng sự nghiệp trong làng giải trí. Trong mắt Lục Trầm, cô thực sự rất xuất sắc.

Nhưng tất cả những điều đó lại hoàn toàn khác trong mắt mẹ anh. Bà chỉ cảm thấy Dư Vãn không giống con gái và rằng "cây có rễ, nước có nguồn". Dù cha mẹ nuôi của cô có quá đáng đến đâu, họ cũng đã nuôi cô lớn, không để cô c.h.ế.t đói.

Với bà, chỉ cần dựa vào điểm này, Dư Vãn cũng nên biết ơn họ, chứ không phải đưa họ ra tòa.

"Có lẽ hôm đó em nên dặn stylist làm cho em một kiểu trang điểm thật trong sáng." Dư Vãn nửa đùa nửa thật.

Xuống khỏi vòng đu quay, họ tìm một quán nhỏ ăn tối, rồi lái xe về khách sạn.

Thời gian tiếp theo, họ cũng không để trống mà dành để ghé thăm vườn thú và bảo tàng địa phương, thưởng thức tất cả những món ăn đặc sản ở nơi đây.

Mãi đến ngày trước tiệc sinh nhật của mẹ Lục, hai người mới đặt vé máy bay quay về.

Nhà họ Lục.

Từ sáng, mẹ Lục đã gọi điện cho Lục Trầm, nhưng mãi không thể liên lạc được.

Sắc mặt bà lạnh lùng đến đáng sợ.

“Bác gái, bác đừng giận. Dù Lục Trầm có bướng bỉnh đến đâu thì ngày mai cũng là tiệc sinh nhật của bác. Anh ấy không thể nào còn ham chơi ở ngoài được." Tống Nghiên tiến đến an ủi bà.

Mẹ Lục vẫn giữ được chút tự tin này: "Bác chỉ sợ ngày mai nó dám dẫn người phụ nữ kia về. Đến lúc đó sinh nhật của bác chẳng phải sẽ hoàn toàn bị phá hỏng sao."

Cảnh tượng lần trước khi Dư Vãn đến nhà làm khách, bà vẫn chưa quên.

Trước mặt bao nhiêu người, ông cụ đã lên tiếng trách mắng bà. Bà biết giấu mặt mũi đi đâu đây?

"Bác gái, bác nghĩ theo hướng tích cực đi. Dù việc Dư Vãn đến dự tiệc có khó chịu thật nhưng ngày mai khi mọi chuyện đã xong, con với Lục Trầm gạo nấu thành cơm, cô ta nhìn thấy tận mắt chắc chắn sẽ phải từ bỏ." Tống Nghiên dịu dàng an ủi bà.

Người ta nói "tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật". Nếu Dư Vãn tận mắt chứng kiến cô và Lục Trầm bước ra từ một căn phòng, khi đó cô ta còn dám kiêu ngạo nữa không?

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó, Tống Nghiên đã phấn khích không thôi.

"Con nói đúng. Nghiên Nghiên, tóm lại sau ngày mai, con sẽ mang trong bụng đứa cháu đích tôn của nhà họ Lục. Đừng làm bác thất vọng." Giọng mẹ Lục đầy ẩn ý.

Dù bình thường Tống Nghiên không quá nhạy bén, nhưng trong lúc này, cô ta vẫn hiểu được lời nói của bà.

Cô lập tức nhận ra ý tứ trong câu nói ấy: "Bác muốn con giả mang thai sao?"

"Vài năm trước, bác đã mua một bệnh viện. Bác sĩ nói con mang thai, chẳng lẽ lại là giả? Con còn trẻ, muốn có một đứa con chẳng phải chuyện khó khăn gì. Hiện giờ, chỉ cần một mục đích duy nhất: để Lục Trầm hoàn toàn rời xa Dư Vãn."

Mọi chuyện khác đều có thể để sau này tính.

"Bác gái, bác tốt với con quá, còn tốt hơn cả mẹ ruột của con nữa."

Trong lòng Tống Nghiên tràn ngập hạnh phúc.

Cô ôm lấy tay mẹ Lục, định làm nũng nhưng vừa ngẩng lên đã nhìn thấy ông cụ Lục từ xa đi tới.

Cô sợ đến giật mình, vội buông tay mẹ Lục, lưng cũng đứng thẳng tắp.

Trước mặt ông cụ Lục, cô không dám vô lễ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 161
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...