Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 158

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Càng nghĩ Trần Phong càng phấn khích.

Anh ta không lập tức đồng ý mà tỏ ra do dự, dùng chiêu “dục cầm cố túng”:

[Làm vậy có phải không hay lắm không? Các em đều là gia đình của anh, anh không thể nhận tiền của các em.]

Fan của anh ta hầu hết là những cô gái tuổi teen nổi loạn. Chỉ cần nghe hai chữ “gia đình” là cảm xúc lập tức dâng trào.

[Không sao đâu anh ơi, tháng này em có thể ăn ít lại, tiết kiệm được 500 nghìn để gửi cho anh.]

[Em sẽ xin bố mẹ thêm một chút tiền.]

[Mọi người xin tiền bố mẹ thế nào vậy? Tiền tiêu vặt của em cố định lắm, dù xin thêm cũng không được.]

[Thì cứ kiếm cớ thôi, bảo là làm hỏng đồ của bạn học cần bồi thường hoặc nói bị bệnh. Nếu không thì lén lấy điện thoại của mẹ chuyển khoản, họ sẽ không phát hiện đâu.]

Trần Phong lặng lẽ đọc cuộc thảo luận về cách lừa dối bố mẹ từ những người hâm mộ trẻ.

Anh ta chẳng hề thấy áy náy. Ngược lại, anh còn cảm thấy đây chính là bản lĩnh của mình.

Ai bảo đám trẻ này ngốc nghếch? Anh chỉ buột miệng nói vài câu mà chúng đã nhao nhao góp tiền. Có cô thậm chí còn xung phong “hiến thân” cho anh.

Lúc này, quản lý lên tiếng hỏi: “Gần đây cậu lại chơi cá độ nữa phải không? Tối qua tôi nhận được mấy cuộc gọi đòi nợ đấy.”

“Cái gì? Bọn họ chẳng phải đã đồng ý tạm thời không thúc giục sao?” Trần Phong giật mình.

Anh ta đã trả không ít tiền lãi rồi, sao bên kia lại lật lọng?

Quản lý tức tối: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mau gom tiền trả hết nợ đi. Nếu chuyện này bị phanh phui, sự nghiệp của cậu sẽ tiêu tan.”

Giới giải trí tuyệt đối không dung túng nghệ sĩ vướng vào cờ bạc, lại còn nợ nần chồng chất. Công ty chắc chắn sẽ không giữ lại một kẻ gây họa cho cả đoàn như anh ta.

“Biết rồi, tôi sẽ trả hết nợ ngay.”

Trần Phong âm thầm tính toán. Sau đợt gây quỹ này, anh ta có thể trả sạch các khoản nợ.

Lúc đó, không ai còn đến làm phiền anh nữa, và anh có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, điện thoại reo. Anh ta liếc nhìn, hóa ra là một tin nhắn từ người quen cũ.

[Anh trai em vì giúp anh mà phải gài bẫy Dư Vãn, giờ đã bị đình chỉ công tác. Anh không thể không lo. Anh giúp anh em tìm mối quan hệ đi, anh ấy không thể mất công việc nhà nước này được.]

Tin nhắn đến từ Trương Phượng.

Từ sau khi chuyện của Trương Lôi bị phanh phui, Trần Phong sợ cô ta bám lấy mình nên đã đá cô ra khỏi nhóm fan, đồng thời chặn hết mọi liên lạc.

Không ngờ cô ta lại đổi số để nhắn tin cho anh.

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của Trương Phượng, anh ta đã cảm thấy buồn nôn.

[Anh có thể tìm mối quan hệ gì? Anh trai em là công chức nhà nước, anh làm sao đưa tay đến được chỗ đó? Đừng nói những điều vô lý như vậy với anh nữa.]

[Vậy anh có thể cưới em được không? Giờ anh trai em mất việc, bố mẹ bắt em phải chịu trách nhiệm. Em không cần công khai, chỉ cần chúng ta đăng ký kết hôn là đủ.]

Đọc đến đây, Trần Phong suýt nữa nghĩ mình hoa mắt.

Cô ta đang đùa quốc tế đấy à?

Một người xuất sắc như anh ta, cho dù kết hôn cũng phải lấy con gái tổng giám đốc hoặc ít nhất là người như Tống Điềm Điềm. Làm sao có thể lấy một người bình thường như Trương Phượng?

Không chút do dự, anh ta chặn luôn số điện thoại mới của cô ta, rồi quay lại nhóm fan để tiếp tục kêu gọi gây quỹ.

Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, anh ta đã thu về hơn một triệu.

Thậm chí cảm thấy chưa đủ, anh dùng tài khoản phụ để tham gia vào các nhóm khác, tiếp tục dẫn dắt fan lừa bố mẹ, thậm chí trộm tiền gia đình.

Phía Dư Vãn

Cô ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh, mở mắt ra cũng không muốn rời giường, cứ thế nằm thêm một lúc.

“Vãn Vãn, em muốn trưa nay ăn gì?” Lục Trầm lúc này đã tắm xong.

Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, những giọt nước từ xương quai xanh chảy xuống cơ bụng sáu múi, rồi biến mất sau lớp khăn.

Khung cảnh này thực sự quá quyến rũ.

Dư Vãn không kìm được mà nuốt nước bọt, vội quay mặt đi

“A Lục, anh mặc quần áo vào trước đi.”

“Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, em còn ngại gì nữa.”

Lục Trầm vừa nói vừa bước đến gần cô.

Chiếc khăn tắm vốn không quấn chặt, theo từng bước chân của anh, nó càng lúc càng lỏng gần như sắp rơi xuống đất.

Dư Vãn cuống cuồng kéo chăn trùm kín đầu.

“Anh, anh mau mặc đồ vào đi.”

“Em đang động lòng à?”

Lục Trầm hỏi, giọng tuy là nghi vấn nhưng lại đầy chắc chắn.

Dư Vãn làm sao thừa nhận được:

“Em không có!”

“Nếu không, sao em không dám nhìn anh? Chỉ một cái nhìn thôi mà.” Giọng anh như đang dụ dỗ: “Em không dám nhìn chứng tỏ em đang chột dạ.”

“Nhìn thì nhìn!” Bị khích tướng, Dư Vãn lập tức thò đầu ra khỏi chăn.

Nhưng sự việc tiếp theo lại diễn ra ngoài dự đoán.

Đến lúc cô nhận thức lại được, cả hai đã quấn lấy nhau từ lúc nào không hay.

Mấy ngày nay, Lục Trầm phải chịu cảnh cô đơn. Giờ đây cuối cùng đã đạt được nguyện vọng, anh giống như một con sói đói lao vào con cừu non ngọt ngào.

Khi anh hài lòng buông Dư Vãn ra, đã là hơn một tiếng sau.

Dư Vãn nằm trên giường, đến cả cử động cũng lười, cô đưa tay ra với anh:

“A Lục, bế em đi tắm đi.”

“Được.”

Lục Trầm bế cô lên, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, trong lòng anh ngập tràn hạnh phúc.

Trước khi gặp Dư Vãn, cuộc sống của anh tuy thú vị nhưng luôn có cảm giác cô đơn.

Nhưng giờ đây thì khác. Chỉ cần nhìn thấy Vãn Vãn, trái tim anh như được lấp đầy.

Anh giúp cô tắm rửa, rồi lại sấy khô tóc cho cô.

Toàn bộ quá trình, Dư Vãn đều nằm hưởng thụ, lười biếng không muốn nhúc nhích.

Cô cố tình trêu chọc anh: “A Lục, nếu anh đi làm người mẫu nam, chắc chắn sẽ có rất nhiều quý bà giàu có chọn anh. Anh vừa đẹp trai, vừa phục vụ chu đáo.”

“Vậy em có chọn anh không?” Lục Trầm cúi người xuống sát bên tai cô, hỏi khẽ.

Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô, vừa nóng vừa ngứa.

Mặt Dư Vãn lại đỏ bừng: “Em không chọn anh đâu.”

“Đồ dối lòng.” Lục Trầm bật cười.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng ra ngoài ăn trưa.

Dạo này, Dư Vãn thường phải xã giao, ăn nhiều cao lương mỹ vị, giờ chỉ muốn ăn chút gì đó thanh đạm.

Cả hai chọn đại một quán vỉa hè, gọi hai tô bún rồi ngồi chờ.

Trong lúc đợi, Dư Vãn mở điện thoại lên xem. Thật bất ngờ, cô nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Kiều Sở Sở, thậm chí đạo diễn Từ cũng liên lạc với cô không ngừng.

Cô nghĩ một lúc rồi gọi lại cho Kiều Sở Sở:

“Điện thoại của chị để chế độ im lặng, giờ mới dậy. Có chuyện gì vậy?”

“Chị Dư, sáng nay đạo diễn Từ dẫn theo Trần Phong đến đây, tay xách nách mang đầy đồ nói là muốn xin lỗi chị. Em không liên lạc được với chị, mà họ cứ đứng lì không chịu đi. Cuối cùng, em phải nhờ bảo vệ đuổi họ ra.” Kiều Sở Sở đơn giản kể lại mọi chuyện.

Giờ thì Dư Vãn đã hiểu.

Không trách được đạo diễn Từ gọi cô nhiều như vậy. Hóa ra là muốn xin lỗi để cô quay lại ghi hình chương trình.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 158
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...