Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 168

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhưng ngay sau đó, Tống Nghiên chợt nghĩ, ly rượu có bỏ thuốc đó là chính tay cô mang đến cho Dư Vãn.

Cô cũng chính mắt nhìn thấy Dư Vãn uống hết ly rượu đó, người bị bỏ thuốc rõ ràng là Dư Vãn, tuyệt đối không thể nào là cô.

Tống Nghiên từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người, rồi men theo cầu thang bước lên.

Mỗi bước chân đi lên, cảm giác choáng váng trong đầu cô lại càng tăng thêm.

Cô không biết mình đã làm thế nào để leo hết đoạn cầu thang đó, đến khi lên đến tầng hai, cô ngồi phịch xuống đất, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một nóng hơn. Rõ ràng bây giờ đã vào thu, hôm nay gió lại lớn, đáng lẽ ra phải rất mát mẻ.

Nhưng cơ thể cô không ngừng đổ mồ hôi, giống như đang xông hơi vậy. Cô liên tục đưa tay lau mồ hôi trên trán, lần này đến lần khác.

Tất nhiên cô không hề chú ý đến bóng dáng của Dư Vãn xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.

Lúc này, Dư Vãn gần như sắp phát điên.

Nếu như Lục Trầm thực sự bị tính kế, rồi xảy ra chuyện gì với Tống Nghiên. Dù mọi thứ không phải do anh tự nguyện, cô cũng không thể chấp nhận được.

Cô muốn tìm Lục Trầm ngay lập tức nhưng lại không biết anh đang ở đâu, đành phải tìm từng phòng một.

Vừa kéo cánh cửa của căn phòng đầu tiên, một bàn tay từ bên trong vươn ra, lập tức kéo cô vào.

"Ai vậy?"

Dư Vãn hoảng sợ đến cực độ.

Cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một người đè xuống.

Người đang đè lên cô khẽ thì thầm một tiếng:

"Vãn Vãn..."

Giọng nói này rất quen thuộc.

Là Lục Trầm.

Dư Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Lục Trầm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em không đi đâu, anh chờ em một chút, em đi đóng cửa lại. Nếu không, lát nữa có người ngoài vào thì sao."

"Không, em đừng đi."

Lục Trầm ôm chặt cô, nhất quyết không buông tay.

Lúc này, dưới tác dụng của thuốc, lý trí của anh đã hoàn toàn tan biến.

Anh chỉ biết rằng bản thân đang rất khó chịu, khao khát muốn trút bỏ cảm giác này.

Dư Vãn đưa tay chạm lên khuôn mặt anh.

"Sao anh nóng thế này?"

"Vãn Vãn."

Lục Trầm nắm lấy tay cô, giọng khàn đặc.

"Là em đúng không, Vãn Vãn?"

"Là em. Chúng ta lên giường đi, anh đứng dậy trước đã."

Dư Vãn chống tay xuống đất để đứng dậy, sau đó kéo Lục Trầm lên.

Cô nhanh chóng thoát khỏi tay anh, rồi chạy ra cửa, khóa trái lại thật nhanh, sau đó mới quay vào.

Lục Trầm không biết cô vừa làm gì, chỉ nghĩ rằng cô định bỏ chạy.

Anh liền bế cô lên, đi thẳng đến giường, đặt cô xuống.

"Em không ngoan, rõ ràng đã nói không được rời đi, nhưng vừa rồi em muốn chạy."

"Em không có, em chỉ đi... A!"

Lời cô còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại.

Một lúc lâu sau, Lục Trầm mới buông cô ra.

Anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói:

"Anh đang trừng phạt em, ai bảo em muốn chạy. Vãn Vãn, em không ngoan."

"Đừng nghĩ rằng trừng phạt đã kết thúc. Bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi."

Dư Vãn lập tức tròn mắt nhìn.

Gì cơ!

Bên này, Chu Phi Vũ.

Anh ở trong phòng đợi mãi, đợi đến mức cỏ mọc xanh rì cũng không thấy Dư Vãn đâu.

Không kìm được, anh bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Dù gì Dư Vãn cũng đã trúng thuốc, nếu không có đàn ông, cô chắc chắn không chịu nổi.

Chẳng lẽ cô đã bị người khác nhanh chân đoạt mất?

Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

Chu Phi Vũ càng nghĩ càng sốt ruột, liền mở cửa đi tìm Dư Vãn rồi trông thấy Tống Nghiên đang ngã sóng soài bên cạnh.

Cô lúc này trông vô cùng nhếch nhác, quần áo xộc xệch.

Chu Phi Vũ cúi người đỡ cô dậy: "Tống Nghiên, sao cô lại ở đây? Cô không phải định đi đến phòng của Lục Trầm sao?"

"Lục Trầm, em yêu anh, em muốn ở bên anh..."

Tống Nghiên mơ màng nghe thấy hai từ này.

Cô theo bản năng nghĩ người trước mặt là Lục Trầm, liền lập tức nhào tới, ngẩng đầu muốn hôn lên môi anh.

May mắn thay, Chu Phi Vũ né kịp, khiến cô không thể như ý.

Anh sợ đến tái mặt: "Cô làm gì vậy? Tống Nghiên, tỉnh táo lại đi! Tôi không phải Lục Trầm!"

Tuy nói rằng phụ nữ tự dâng đến cửa thì không nhận là phí,

Nhưng người phụ nữ trước mắt lại là người được mẹ của Lục Trầm xem trọng là vị hôn thê tương lai của nhà họ Lục - Lục phu nhân.

Dù có gan hùm mật gấu, anh ta cũng không dám lợi dụng cô ta.

"Lục Trầm, tại sao anh không chịu muốn em? Chẳng lẽ trong lòng anh em lại kém xa Dư Vẫn đến thế sao? Em đã cởi hết rồi mà anh cũng không thèm nhìn em lấy một lần?”

Tống Nghiên vừa khóc vừa làm loạn.

Cô không ngừng kéo xé chiếc váy trên người mình, chẳng mấy chốc chiếc váy dạ hội đã bị xé rách, để lộ đôi chân dài thon thả.

Chu Phi Vũ muốn ngăn lại nhưng việc ngăn cản đồng nghĩa sẽ phải tiếp xúc thân thể với Tống Nghiên, mà anh lại không muốn chạm vào cô, thành ra chẳng thể ngăn được.

Anh ôm đầu, bất lực nói: “Tôi thực sự không phải Lục Trầm, tôi là Chu Phi Vũ. Cô mau mặc lại quần áo đi, đừng làm như thế này. Nếu để người khác nhìn thấy, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng oan."

"Lục Trầm, em có thể không cần bất cứ thứ gì. Cho dù anh không cho em danh phận, em cũng không quan tâm. Chỉ cần anh chịu ở bên em, để em mang thai con của anh, em làm gì cũng cam tâm tình nguyện.”

Tống Nghiên nhắm chặt mắt, trực tiếp nắm lấy tay Chu Phi Vũ.

Cả người Chu Phi Vũ như muốn nổ tung. Tống Nghiên thực sự đã điên rồi, mà là điên không hề nhẹ.

Anh chỉ muốn lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng nếu anh đi, để Tống Nghiên một mình ở đây, với bộ dạng này, chẳng may gặp nguy hiểm thì làm sao?

Đến lúc đó, không chừng cô ta sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu anh, bắt anh chịu trách nhiệm!

Suy nghĩ một hồi, Chu Phi Vũ quyết định trước tiên đưa Tống Nghiên về phòng của mình.

Dù sao điều đó cũng tốt hơn là để cô ta một mình ở ngoài hành lang.

Anh đỡ lấy Tống Nghiên nói: "Cô theo tôi về phòng trước đã, nằm ngủ một giấc, tỉnh dậy là ổn thôi."

Nhưng nào ngờ, ác mộng của Chu Phi Vũ chỉ mới bắt đầu khi đưa Tống Nghiên vào phòng.

Vừa khép cửa lại, Tống Nghiên đã cởi sạch quần áo trên người, rồi như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh.

Ban đầu, Chu Phi Vũ còn cố đẩy cô ra hết lần này đến lần khác.

Nhưng Tống Nghiên càng lúc càng nói những lời không biết xấu hổ:

“Em thực sự rất yêu anh, chẳng lẽ anh không nhận ra tình cảm của em sao? Em đã thế này rồi, tại sao anh vẫn từ chối em?"

Từng lời của cô khiến trái tim Chu Phi Vũ từng chút từng chút d.a.o động.

Dù sao trong phòng cũng có camera giám sát, mọi thứ đều được ghi lại. Ai có mắt đều sẽ nhìn ra là Tống Nghiên đang quyến rũ anh, chứ không phải anh nhân cơ hội lợi dụng cô.

Dù chuyện này có bị truyền ra ngoài, người ta cũng chỉ chửi Tống Nghiên không biết xấu hổ, chứ không thể trách anh.

Nếu đã vậy, anh thà thuận theo ý của Tống Nghiên. Sau này còn có thể dùng video này để khống chế cô.

Dù sao, anh chỉ muốn chen chân vào giới giải trí, kiếm được nhiều tài nguyên tốt hơn. Bất kể là khống chế Dư Vãn hay Tống Nghiên đều có thể mang lại vô số lợi ích cho anh. Vậy sao phải c.h.ế.t trên một cái cây?

Nghĩ thông suốt, Chu Phi Vũ liền thay đổi thái độ, lập tức từ bị động chuyển sang chủ động.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 168
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...