Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 136

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Vãn Vãn.”

Lục Trầm nắm lấy tay cô, giọng khàn đặc: “Em thực sự nhẫn tâm lạnh nhạt với anh thêm một ngày nữa sao?”

Hầu họng Dư Vãn khẽ chuyển động.

Cô rất muốn đáp lại rằng “nhẫn tâm” nhưng lời đến miệng lại không cách nào thốt ra.

Không thể trách cô được, ai bảo dáng vẻ hiện tại của Lục Trầm lại toát ra sức hút mãnh liệt đến thế chứ.

“Vãn Vãn.” Lục Trầm cúi sát tai cô, khẽ gọi lần nữa.

Giọng anh không lớn, hơi thở ấm nóng từ đôi môi khẽ phả lên cổ Dư Vãn vừa tê tê vừa ngứa ngáy.

Cơ thể Dư Vãn khẽ run rẩy.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, sự biến đổi nhỏ nhặt này không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Trầm.

Nụ cười trong mắt anh càng trở nên sâu sắc hơn.

“Thức khuya không tốt cho sức khỏe, chi bằng chúng ta đi ngủ trước đi. Phần việc còn lại để mai dậy sớm làm tiếp.”

“Nhưng em sợ sáng mai dậy không nổi...” Dư Vãn cố gắng chống cự thêm chút nữa.

So với việc dậy không nổi, điều cô lo ngại hơn chính là không thể cưỡng lại được sự quyến rũ của anh.

Giây tiếp theo, cô bị Lục Trầm bế thốc lên.

“Dù em không dậy nổi, chẳng phải đã có anh sao? Anh sẽ gọi em dậy.”

Dư Vãn chẳng rõ làm sao mình lại bị bế ra khỏi thư phòng, càng không biết làm sao bị đặt lên giường.

Khi cô định thần lại, Lục Trầm đã chống hai tay bên người cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức như có thể nghe rõ nhịp thở của nhau.

Giọng anh tựa như mang ma lực: “ Vãn Vãn, chúng ta ngủ cùng nhau.”

“Em không muốn!” Dư Vãn lập tức phản bác.

Vừa nói ra, cô chợt nhận ra ý “ngủ” mà anh nói và ý cô nghĩ dường như không giống nhau.

Mặt cô bỗng đỏ bừng, cố ý tìm cách chuyển đề tài nhưng làm sao Lục Trầm có thể cho cô cơ hội đó được?

Anh giả vờ không hiểu: “Vãn Vãn, từ trước đến nay chúng ta vẫn ngủ chung mà. Giờ em không muốn ngủ cùng anh nữa, chẳng lẽ em muốn ngủ với ai khác?”

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ khẽ mở, một chiếc đầu chó ló vào.

Chú Samoyed nhìn Lục Trầm, rồi nhìn Dư Vãn, dùng chân đẩy cửa lớn hơn, nửa thân mình lách vào.

Qua khóe mắt, Dư Vãn nhìn thấy nó, lập tức nảy ra ý tưởng: “Em muốn ngủ cùng Đại Đầu.”

Lục Trầm quay đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải Đại Đầu. Chú chó trông càng vui vẻ, nhe răng cười rạng rỡ.

Nó rất thích ba mình. Ba nhất định sẽ không từ chối nó.

“Đại Đầu, ai cho phép con vào đây? Mau về ổ ngủ đi.” Sắc mặt Lục Trầm trầm xuống.

Anh bước tới bên cạnh Đại Đầu, định bế nó ra ngoài.

Nhưng Đại Đầu nhất quyết không chịu.

Chó vốn thích quấn người, huống chi đây lại là một chú chó nhỏ. Nó ngẩng đầu, sủa lên hai tiếng đầy phản đối.

“Không được.” Lục Trầm vẫn không mảy may lay động.

Những ngày qua anh không có chút thời gian tận hưởng thế giới hai người. Dù tối nay anh không định làm gì, chỉ muốn ôm cô ngủ, nhưng bỗng dưng có thêm một chú chó, là sao chứ?

Đại Đầu càng sủa thảm thiết, âm thanh như xé lòng.

Trái tim Dư Vãn mềm nhũn, cũng bước xuống giường, đứng cạnh Lục Trầm.

“A Lục, Đại Đầu chỉ là một chú Samoyed, nó hiểu được gì chứ? Nó muốn ngủ cùng chúng ta như vậy, hãy để nó lại đây. Cùng lắm là mang ổ của nó vào phòng.”

“Gâu gâu!” Đại Đầu vui mừng sủa thêm hai tiếng, lè lưỡi l.i.ế.m mặt Dư Vãn, lại cố chui đầu vào cọ cô.

Nhưng Lục Trầm đứng chắn giữa, khiến nó không thể chạm tới cô.

“Được rồi, nhưng Đại Đầu chỉ được ngủ dưới đất.” Cuối cùng Lục Trầm nhượng bộ.

Anh ra ngoài lấy ổ của Đại Đầu vào, đặt cạnh giường, sau đó đơn giản rửa mặt rồi lên giường ôm Dư Vãn ngủ.

Đến nửa đêm, Lục Trầm bỗng cảm thấy trong lòng mình có gì đó mềm mềm, lông xù.

Mở mắt nhìn, anh lờ mờ thấy một cái đầu chó.

Anh khẽ vỗ vào m.ô.n.g Đại Đầu, hạ giọng: “Đại Đầu, xuống mau, về ổ ngủ đi.”

Đại Đầu mở mắt, nhìn anh, ậm ừ mấy tiếng, rồi quay lưng tiếp tục ngủ.

Lục Trầm vừa bực, vừa bất lực.

Anh không thể bế thẳng nó ra ngoài, sợ nó sẽ lại tru lên, làm Dư Vãn tỉnh giấc.

Đành chịu đựng vậy.

Tới gần sáng, Lục Trầm dậy làm bữa sáng, rồi gọi Dư Vãn: “Vãn Vãn, dậy thôi nào.”

“Gâu uuuu!”

Đại Đầu duỗi người, vươn mình dậy, lắc mạnh đầu rồi tru một tiếng dài.

Sắc mặt Lục Trầm càng đen hơn.

Anh nghiến răng, nghĩ lại lúc đầu mua nó vì thấy trông hiền lành, không ngờ tất cả đều là giả!

Dư Vãn mơ màng mở mắt, nhìn thấy một chú chó trên giường, liền đưa tay ôm lấy Đại Đầu.

“Bé ngoan, tối qua không phải ngủ dưới đất sao? Sao lại lén lên đây?”

“Ư...ư...” Đại Đầu rúc vào lòng cô, kêu ấm ức.

Đôi mắt to tròn long lanh nước, vẻ mặt đáng thương của nó khiến Dư Vãn mềm lòng ngay tức khắc.

Cô đổi giọng: “Thôi vậy, đã cho vào rồi thì muốn ngủ đâu cũng được.”

“Vãn Vãn, mau rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi.” Lục Trầm nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Không thì muộn giờ mất.”

Dư Vãn biết mình còn nhiều việc phải làm.

Dù lưu luyến cái đầu lông xù của Đại Đầu, cô vẫn phải xuống giường đi rửa mặt.

Khi ăn sáng, Lục Trầm tùy tiện nhắc đến chuyện dạy con: “Anh nghĩ không nên nuông chiều quá, Đại Đầu nên ngủ ở phòng khách. Nếu quen ngủ giường, nó sẽ làm thế mỗi đêm.”

Làm vậy, anh biết lấy đâu thời gian tận hưởng thế giới hai người với cô đây?

Khó khăn lắm mới được yên ổn, giờ lại thêm một chú chó. Đáng giận nhất là chính anh tự mang nó về!

“Nhưng Đại Đầu còn nhỏ, khi lớn có lẽ sẽ bớt quấn người hơn.” Dư Vãn ngập ngừng.

Lục Trầm tranh thủ: “Em nói là có lẽ, lỡ nó lớn hơn lại quấn người hơn thì sao? Đôi khi anh phải công tác, em cũng phải đóng phim, đâu thể lúc nào cũng ở bên nó.”

Lời này khiến Dư Vãn băn khoăn.

Cô có thể nhờ trợ lý chăm sóc Đại Đầu hoặc để nó chạy chơi trong vườn, nhưng việc luôn ở bên cạnh thì không thể.

Nhưng bảo cô ngay lập tức để Đại Đầu ngủ ngoài phòng khách, cô lại không nỡ.

Nghĩ một hồi, Dư Vãn sáng mắt lên: “Thầy Lục, hay là chúng ta nuôi thêm một con mèo đi? Như vậy nó sẽ có bạn ngủ cùng, dù vắng chúng ta cũng không buồn.”

Lần này, người do dự lại là Lục Trầm.

Nếu có thêm một chú mèo, nó và Đại Đầu chơi được với nhau thì không còn gì bằng.

Nhưng lỡ cả hai đều quấn lấy Vãn Vãn thì sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 136
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...