Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 131

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ta là Triệu Thất, không phải Bạch Tuyết Kỳ.” Triệu Thất lạnh lùng nói, “Ngươi không có lỗi với ta. Nếu như là Bạch Tuyết Kỳ, ngươi nhất định sẽ đối xử rất tốt rất tốt với hắn. Ta chỉ là nô tài của ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì sẽ như thế.”

Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Những năm này ta cũng làm sai rất nhiều chuyện, cũng chịu rất nhiều người. Ngươi nói đúng, ta không tim không phổi, nhưng ta biết, các ngươi không phải thật sự thích ta.”

Có lẽ hắn là một thứ hiếm có, cũng có thể là món đồ chơi mới lạ, thậm chí là bảo bối giá trị liên thành, nhưng đến cuối vẫn không phải một con người để được người khác chờ đợi.

Coi như đứng trước mặt đám Triệu Tứ, hắn cũng thua kém hơn rất nhiều. Bởi vì hắn không biết võ công, bọn họ có thể tùy ý dùng hắn làm niềm vui, ngoại trừ mắng vài câu, hắn chẳng có cách nào để chống lại.

“Không, là ta sai. Nếu như ban đầu ta có thể tin tưởng ngươi… Ngươi nên hận ta.”

Giọng nói của Triệu Vũ Thành tràn đầy hối hận, nhưng Triệu Thất biết đây không phải thật lòng.

Người luôn cao cao tại thượng, yêu một người gần như bố thí. Lẽ ra hắn nên hoan hỉ nghênh đón chứ không phải lo lắng sợ sệt tiếp nhận sự “yêu thích” của bọn họ. Hắn không biết cân nhắc, chịu sự tha mài cũng là đáng đời.

Nhưng những người này lại quên mất, nếu như coi một người là đồ vật, người đó cũng chỉ có thể làm đồ vật, làm sao nắm giữ nổi chân tâm một người?

Trên đời này chỉ có một người coi hắn là con người, không cần biết hắn mạnh hay yếu, không cần biết hắn giàu hay nghèo, chỉ cần biết hắn tốt hay xấu, có làm chuyện bậy hay không. Thứ hắn có thể làm, cũng chỉ có thể dùng hết toàn bộ khí lực báo đáp lại tình yêu của người kia.

“Ta không hận ngươi, hận một người là chuyện rất tốn sức.” Triệu Thất vẫn nhìn chăm chăm vào bóng người trên nóc nhà, “Trước kia và vừa nãy, ngươi cứu ta hai lần, để ta còn có thể giữ lại cái mạng gặp người ta yêu. Những năm này, kỳ thực cũng đơn giản. Ta là nô tài, lại không coi ngươi là trung tâm, ngươi đuổi ta ra phủ, chúng ta thanh toán xong.”

Gió đêm mang theo cảm giác tươi mới mát mẻ, lúc thổi qua làm giọng nói của Triệu Thất hơi phập phù. Nhìn khuôn mặt mình vẫn hằng thương nhớ, đáy lòng Triệu Vũ Thành đột nhiên thấy đau.

Nỗi đau này khiến gã không biết phải làm thế nào, gã rút con dao cắm trên tay ra. Hình như có cái gì ấm áp mà mềm mại đồng thời chảy ra theo dòng máu, mang đi hơi ấm cuối cùng trong sinh mệnh gã, rút hết tất cả, lưu lại chỉ là sự ích kỳ vô tận.

Triệu Thất không nhìn gã, cũng không muốn nói chuyện với gã. Giữa bọn họ đã không còn lời nào để nói.

—— “Không ngờ huynh cũng lợi hại như thế.” Thiếu niên gầy vô cùng, trên người chỉ khoác một tấm trường bào màu xanh, cả người đung đưa trong gió, vậy nhưng đôi mắt lại phát ra ánh sáng sáng ngời, “Cảm ơn huynh đã cứu ta. Sau này ta sẽ làm việc cho huynh, nhưng huynh phải dạy ta võ công, thế nào?”

—— “Ôi, ta không đứng được rồi.” Người hắn ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ hồng như trái táo, cơ thể cũng béo lên một chút, nhưng da dẻ vẫn còn xanh xao. Cổ tay nhỏ đến doạ người, “Xem ra ta không học được võ công rồi. Nếu lần sau gặp phải người xấu cũng chỉ có thể nhờ huynh đánh chúng thôi.”

—— “Không phải ta. Ta không hạ độc mà!” Người kia kinh hoàng kêu lên, rất nhanh đã rúm ró lại thành một cục do dược tính phát tác, giọng nói mơ mơ màng màng, “Đừng đánh ta, ta rất nghe lời, xin huynh…”

Leng keng.

Tiếng dao rơi xuống đất đánh thức Triệu Vũ Thành. Lúc này gã mới phát hiện hai tay mình đang run rẩy, trên gương mặt có cái gì ẩm ướt lạnh lẽo.

Từ đầu đến cuối, một ánh mắt, Triệu Thất cũng keo kiệt không muốn cho gã.

Cuối cùng Triệu Vũ Thành cũng biết mình mất đi cái gì. Gã cười khổ một tiếng, đá con dao đến chân Triệu Thất, chật vật dựa vào bức tường để đứng lên, lảo đảo biến mất trong bóng đêm.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 131
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...