Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 56

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kim ô lặn về tây, dấy lên vạt hồng vạn trượng, rọi vào mặt nước làm hiện lên điểm điểm lân quang.

Triệu Vũ Thành ngồi bên cạnh ao, dùng nước ẩm một bình rượu, nhưng không uống, chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Thất. Trong mắt gã hiện lên màu sắc âm trầm, như mây đen sắp bao phủ bầu trời.

Triệu Thất đã được thả ra, đang tê tâm liệt phế khụ nước, tay chân co giật, hai mắt vẫn trợn trừng, hoảng sợ nhìn bốn phía. Trong miệng phát ra mấy tiếng không rõ, toàn thân run dữ dội, cả người như sắp hỏng mất.

Nếu như hai lần trước, không, có lẽ là một lần, người này sẽ triệt để mất đi tất cả, biến thành một đồ chơi thuận thế nghe lời.

Cái này thật ra mới là thứ thích hợp với hắn. Đầu rỗng tuếch, không tim không phổi, chỉ là một cái túi da đẹp mà dâm, ngoại trừ để nam nhân chịch, quả thật hắn chẳng còn công dụng nào khác.

Mà Triệu Vũ Thành không muốn làm như vậy.

Nói cho cùng, gã cũng chẳng thèm để Nhạc Thính Tùng vào mắt. Coi như Triệu Thất thật sự yêu tên tiểu tử kia thì thế nào? Gã có biện pháp để dập tắt đi phần tình cảm ấy.

Ví dụ như bịt mắt bịt tai Triệu Thất, lệnh cho hắn gọi tên Nhạc Thính Tùng, kêu một tiếng, sẽ có người đâm cây kim vào đầu ngón tay hắn.

Trong bóng đêm yên tĩnh, cảm giác duy nhất của Triệu Thất chỉ là sự đau xót nơi mười đầu ngón tay, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng gọi của chính mình. Hắn sẽ bị sự tuyệt vọng khi không có ai đáp lại đè ép, ký ức nào cũng dần dần nhạt đi, cuối cùng chỉ dư lại cái tên mang đến cho hắn vô tận khổ sở.

Không cần nhiều thời gian, e rằng chỉ cần nghe thấy ba chữ “Nhạc Thính Tùng”, hắn sẽ sợ đến mức run lên cầm cập, lại không dám lén lút nhớ trong lòng.

Trong nháy mắt Triệu Vũ Thành nghĩ ra vài biện pháp, thế nhưng nhìn Triệu Thất lại thấy buồn cười. Gã kéo Triệu Thất vào trong lồng ngực, dịu dàng vuốt ve thân thể trần trụi, tay chạm phải một mảnh ôn trượt nhẵn nhụi, còn hơn cả “dương chi mỹ ngọc”. Gã nhẹ nhàng vuốt ve, như an ủi nô tài bị doạ sợ, cũng lại tự thưởng thức đồ vật thuộc về mình. Đôi mắt lạnh lẽo hiện lên một tia mê luyến không khắc chế nổi.

Tuy nhân phẩm thấp kém, phẩm hạnh không hợp, nhưng người này lớn lên rất khá. Cho dù gã có dùng ánh mắt soi xét kĩ đến mức nào cũng khó có thể tìm ra nửa phần tỳ vết.

Mơn trớn theo bả vai trần mềm mại, trượt theo đường cong duyên dáng của phần lưng, sẽ đến hai cánh mông đang kịch liệt run rẩy. Triệu Vũ Thành hơi suy nghĩ, nhẹ nhàng rút ra vật đang cắm trong đó, lại móc hai viên cầu ướt dầm dề ra, ném lên đất.

“Đừng sợ, chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không phạt ngươi như vậy nữa.”

Triệu Thất không trả lời, giật giật sách sách mà hấp khí. Triệu Vũ Thành biết thần trí hắn còn chưa tỉnh táo, cũng không cho là ngang bướng, lặng lẽ ôm hắn một hồi, dịu dàng an ủi: “Còn giận ta chuyện hôm qua sao? Ta biết ngươi không thích bị người khác chạm vào, thế nhưng Bách Ưu Bách Khoảng Không Tán là tự tay ngươi lấy đi, mà dược tính của Hoa Tín Đơn mạnh mẽ như vậy, nếu không cho ngươi uống đủ tinh dịch, chỉ sợ sẽ càng khó chịu hơn.”

Triệu Thất vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lo run lẩy bẩy. Thấy hắn vẫn đắm chìm trong sợ hãi vì sắp chết khó kiềm chế nổi, Triệu Vũ Thành rót một chén rượu, đưa tới bên môi Triệu Thất, mạn bất kinh tâm nói: “Nhạc Thính Tùng đã tỉnh rồi.”

Lần này, Triệu Thất rốt cục cũng có phản ứng, ngẩng đầu mờ mịt nhìn gã, giống như không lý giải nổi ý nghĩa của câu nói này.

Ngón tay Triệu Vũ Thành hơi dùng sức, buộc Triệu Thất uống cạn rượu, sau đó mới cười nói: “Ngươi vẫn luôn biết cách chọc giận ta. Lần này cũng vậy, cứ dính dáng y không rõ. Ban đầu ta còn định giúp y một tay, làm cho y nhận Nhạc Kiệu chậm thêm một chút.”

Rượu mạnh rót vào cổ họng, Triệu Thất bị sặc ho khan. Phổi hắn đau như bị xé rách, lần này càng như chịu hình phạt tàn khốc, thế nhưng lại tóm chặt lấy cánh tay Triệu Vũ Thành, giống đang truy hỏi cái gì.

“Nhạc Kiệu bệnh nặng, Nhạc Thính Tùng mấy ngày này sẽ hồi kinh.” Triệu Vũ Thành hỏi, “Ngươi biết đây có nghĩa là gì không?”

Nhạc Thính Tùng là huynh đệ còn sống duy nhất của Nhạc Kiệu, mà dưới gối Nhạc Kiệu chỉ có một đứa con trai bảy tuổi. Nếu như đổi lại bất cứ người nào, bất quá chỉ là gia chủ thay đổi, thế nhưng Nhạc Kiệu —— Nhạc Kiệu là hoàng đế bây giờ.

“Nhưng mà, khụ khụ, nhưng mà tiên hoàng…” Mấy chữ này như hạt cát bò ra trong cổ họng bị thương của Triệu Thất, đau đến giật mình.

“Không sai, tiên hoàng có lệnh, Nhạc Lam không gần triều, không lên ngôi hoàng đế. Đúng là càng thương thì càng bảo vệ.” Triệu Vũ Thành vỗ về lưng hắn, thở dài nói, “Lần này trúng độc, cũng chỉ là khai vị ăn sáng thôi. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, dù là đệ nhất thiên hạ thì có thể tránh thoát mấy lần? Thiên chi kiêu tử như vậy, cuối cùng lại lâm vào kết cục tráng niên mất sớm, thật sự là làm người thương xót.”

Triệu Thất không thể tin lắc đầu liên tục, đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Triệu Vũ Thành hiện lên mấy phần nghi hoặc không thôi.

“Không sai, lúc ta hồi kinh là do nhận được tin tức, vì vậy đã sớm bố trí một phen.” Triệu Vũ Thành thấy hắn hiểu ra, liền gật đầu thừa nhận, “Kỳ thực ban đầu ta cũngg định giúp Nhạc Lam, dù sao Nhạc Kiệu kia từng… Chỉ tiếc thế sự khó lường, là địch hay là bạn, là phúc hay là họa, không đi đến cuối thì không ai nói rõ được.”

Triệu Thất kinh ngạc nhìn gã, hồi lâu mới thốt ra vài chữ: “Lão gia, Nhạc thiếu hiệp y…”

Sắc trời vừa tối, tất cả mọi vật dần dần ảm đạm, chỉ có hoàng hôn vẫn sền sệt khuếch tán.

“Ôi, thằng nhóc ngốc. Nhạc Lam là nhân vật như thế nào, nếu ngươi cùng y, sau này chắc chắn phải chịu khổ.” Giọng nói của Triệu Vũ Thành như lẫn vào sương chiều, dần dần bao phủ Triệu Thất, “Đối đầu với ta, chỉ có thể để y như bây giờ chó cắn áo rách. Lại nói, coi như cuối cùng y có thể thắng được ta, lao lực thiên tân vạn khổ đoạt được ngươi, có đáng giá hay không?”

Đây giống như một vấn đề lớn, không đợi Triệu Thất trả lời, Triệu Vũ Thành đã lắc đầu nói tiếp: “Nếu như ngươi vẫn là tiểu công tử năm đó được hưởng muôn ngàn sủng ái, gia thế thanh bạch, chỉ cần hai bên tình nguyện, để Nhạc Lam liều mạng vì ngươi thì cũng thôi đi. Thế nhưng ngươi bây giờ lại ngược lại, không có thứ gì, không hữu dụng thì không nói, còn sớm đã bị nhiều người như vậy…”

Triệu Vũ Thành dừng một chút, dịu dàng lau má Triệu Thất, tiếp tục nói: “Huống chi, ngươi muốn y làm sao đối mặt với người có quan hệ huyết thống duy nhất của mình đây? Thái độ của Nhạc Kiệu bây giờ còn chưa công khai, nhưng nếu Nhạc Lam làm cái gì, e rằng tương lai chắc chắn sẽ bị công kích ngấm ngầm hoặc công khai, đến chết mới thôi.”

Một giọt nước mắt xẹt qua hai má, rơi trên ngực Triệu Thất.

Có lẽ vì ngâm trong nước nóng quá lâu, nước mắt mới tới viền mắt rõ ràng vẫn nóng, thế nhưng rơi trên da thịt, không ngờ lập tức trở thành nguội lạnh, lạnh đến mức hắn không còn cảm giác gì.

“Ta, đối với Nhạc thiếu hiệp, cũng không có… tình ý.” Một lúc sau, Triệu Thất nghe thấy mình nói như vậy.

“Như vậy mới ngoan. Cắt đứt sạch sẽ với y, nhé?” Triệu Vũ Thành hôn tóc hắn, “Đáng tiếc ta còn phải luyện công, tối nay không thể giúp ngươi. Chờ qua đợt này, chúng ta sẽ…”

Triệu Thất không nghe lọt tai thứ gì, hắn thất thần nhìn bóng cây.

Ánh hoàng hôn đã tắt.

Bầu trời đen kịt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 56
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...