Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 54

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau giờ ngọ, Triệu Thất run rẩy trở lại phòng, hắn ngồi dựa vào bàn một hồi, vẫn cảm thấy khó chịu. Bởi vì mấy lời dặn dò của Triệu Vũ Thành, ngày hôm qua miệng hắn không được yên lúc nào, bây giờ yết hầu vẫn còn nóng hừng hực, giống như có đồ vật đang thọc vào. Bình trà nguội lạnh, hắn uống hai chén liên tiếp, lại cảm thấy trong bụng không thoải mái, chậm rì rì bò lên giường, dùng chăn che mình lại.

Những ngày tháng này, cũng không biết sống ra sao. Triệu Thất thở dài, trở mình, đột nhiên cảm thấy dưới người có cái gì cộm cộm. Thò tay xuống lôi ra, không ngờ là quyển sách Nhạc Thính Tùng đưa mình không lâu trước kia.

Quên trả mất rồi.

Triệu Thất tiện tay lật vài trang, liếc mắt liền thấy con tôm mình vẽ ngày đó, không nhịn được bật cười ha hả, còn vươn tay đâm nó mấy lần.

Ngươi nhất định phải tốt lên nha. Triệu Thất nhỏ giọng nói.

Hắn chưa thấy qua dáng vẻ lúc Nhạc Thính Tùng trúng độc, nhưng hắn đã tự tưởng tượng y thành con tôm cong người này, cảm thấy đại khái y cũng ủ rũ co rụt lại như thế này.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn từ từ cuộn mình lại, tay chân phát lạnh, làm sao cũng không ấm lên nổi.

Người Nhạc Thính Tùng lúc nào cũng nóng, chẳng cần làm gì, nằm trong ngực y ngủ cũng thấy thoải mái. Triệu Thất nhét tay vào ngực sưởi ấm, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.

Nhưng nằm cuộn mình bất động một hồi, Triệu Thất lại càng thấy lạnh hơn, lạnh đến rùng mình run rẩy. Hắn sờ trán, phát hiện hơi phỏng tay, chắc bị bệnh rồi, trong lòng cũng có chút sợ sệt.

Nếu là lúc bình thường, hắn còn có thể mượn bệnh nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng bây giờ Triệu Vũ Thành lại đang nổi nóng…

Suy nghĩ một chút, hắn lấy ra nửa đồng tiền từ dưới gối, kẹp vào trong sách, lại nghĩ mấy giây, cuối cùng nhét chúng vào dưới nệm giường. Cảm thụ được cuốn sách hơi nhô lên, rốt cục hắn mới hơi yên tâm.

Triệu Thất không biết giấu đồ. Thứ giấu đi lâu nhất là cái kia, mấy ngày trước cũng làm mất rồi. Lúc này hắn muốn để chúng ở trên người, nhưng trong lòng biết rõ chung quy mình không giữ được thứ gì.

Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, không hỏi rõ xem Tiểu Mông đào mộ phần mới của “Bạch Tuyết Kỳ” ở chỗ nào —— nhưng hỏi xong rồi thì sao? Huống chi, hắn còn có tư cách gì?

—— Nếu như ngươi thật lòng yêu Thẩm Lan Khanh, ta có thể để cho ngươi và hắn chết cùng một chỗ.

Nhiệt độ cao dần dần khiến cho thần trí Triệu Thất mơ hồ, hắn sốt, bên tai vang vọng những lời Triệu Vũ Thành từng nói.

—— Chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, cũng không khó gì. Chỉ cần ngươi đâm dao về hướng này, máu sẽ tràn ra, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, người đã chết mất rồi.

Hắn nắm chặt con dao Triệu Vũ Thành đưa tới, thậm chí còn cảm thấy mừng rỡ.

—— Mà tay của ngươi nhất định không được run, nếu đâm lệch, hoặc là lực đạo quá nhỏ, trong thời gian ngắn sẽ không chết được. Ngươi chỉ có thể bất lực nhìn máu mình càng chảy càng nhiều, thời điểm đó, ngươi sẽ không còn sức để đâm dao thứ hai. Ta không giúp ngươi, chỉ có thể để ngươi nằm lại nơi này.

Hắn hơi sợ, nhưng này đó cũng không cản nổi hắn.

—— Đến lúc đó, muỗi sẽ đẻ trứng trên người ngươi, vết thương của ngươi sẽ dần dần thối rữa, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mục nát sinh giòi, ngửi được mùi thối rữa tanh tưởi trên người mình. Nếu như may mắn hấp dẫn được thú hoang thì có thể chết nhanh một chút, nhưng thi thể sẽ không còn đầy đủ. Chuyện này ngươi có thể yên tâm, qua một thời gian nữa, ta sẽ quay lại đem tàn dư thi thể của ngươi về, hợp táng cùng chỗ với Thẩm Lan Khanh.

Đó là lần thứ ba hắn trốn khỏi Triệu phủ, một mình chạy tới nghĩa địa phụ cận, cuối cùng vẫn bị Triệu Vũ Thành đuổi kịp.

Lúc đó ánh trăng rất sáng, tiếng gió như tiếng sói thét gào, ở đây chỉ có hai người bọn họ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không có người thứ ba biết đến.

Nghe Triệu Vũ Thành nói xong, hắn cầm dao lên, đâm thẳng vào ngực mình. Rất nhiều máu chảy ra, lần đầu tiên hắn biết mình có nhiều máu như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn biết máu mình nóng như thế.

Nhưng hắn còn chưa chết, cũng không mất đi ý thức, trái lại còn cảm nhận được đau đớn từ vết thương truyền tới.

Hắn đâm quá cạn.

Vì vậy hắn đâm dao thứ hai, thế nhưng còn không bằng dao thứ nhất, máu chảy ra càng nhiều, tay hắn đang phát run, cơ hồ không cầm được chuôi dao.

… Chết.

Trong đầu hắn vọt ra một chữ này, đồng thời một cảm giác sợ hãi cực độ bắt đầu phủ tới.

Màu máu tươi chói mắt làm hắn run rẩy, sự uy hiếp của cái chết làm dũng khí của hắn hoàn toàn biến mất. Dao trong tay cuối cùng không đâm xuống, đột nhiên hắn không nhớ nổi mặt Thẩm Lan Khanh, không nhớ nổi những lời huynh ấy nói, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, ta muốn sống.

Cuối cùng, dao rơi xuống đất.

Hắn ôm vết thương bò đến bên chân Triệu Vũ Thành, nước mắt chảy xuống cầu gã cứu mình một mạng.

Mà Triệu Vũ Thành chỉ lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang cười nhạo tình cảm của hắn đối với Thẩm Lan Khanh chỉ là một trò cười.

—— Không phải vừa rồi còn rất kiên cường sao, làm sao bây giờ lại cầu ta? A, ngươi nói yêu hắn, kỳ thực chỉ là một cái cớ, làm bộ vì hắn chịu nhục để che giấu đi rằng ngươi sợ chết mà thôi.

Hắn đã quên mất lúc đó mình nói gì, có lẽ không hề nói gì, hắn biết, Triệu Vũ Thành nói rất đúng. Nếu như đổi thành người khác gặp phải những chuyện kia, e rằng đã sớm chết rồi. Thế nhưng hắn vẫn không cần mặt mũi mà kéo dài hơi tàn cho tới tận bây giờ, hơn nữa còn muốn tiếp tục sống cẩu thả như thế.

Hắn thật sự yêu Thẩm Lan Khanh sao?

Hắn không còn tư cách để yêu ai nữa.

Sau đó, hắn lén đi tới nghĩa địa đào một phần mộ, chôn vào đó quần áo dính máu đêm ấy, những phong thư từng viết cho Thẩm Lan Khanh, còn cả miếng ngọc bội vẫn mang theo bên người. Hắn cắt một chỏm tóc, coi là mình trong quá khứ.

Đất mùa đông rất cứng, hắn đào rất lâu, cuối cùng lập một khối bài gỗ coi như bia mộ. Từ đó trở đi, thiếu niên từng dám đâm dao vào trái tim mình đã chết, trên đời chỉ còn lại Triệu Thất nhát như chuột, thấy máu liền sợ hãi.

Triệu Thất là quản sự của Triệu phủ. Hắn không có cha mẹ, không có bạn lữ, cả ngày vô tâm vô phế mà sống, không cần biết người khác nghĩ thế nào.

Đúng, ta là Triệu Thất. Hắn há miệng run rẩy. Ta không cần chết vì Thẩm Lan Khanh, cũng không cần chết vì bất luận kẻ nào, ta chỉ cần sống là tốt rồi.

Nhạc Thính Tùng có đáng là gì? Chỉ một tháng sau, một cái chớp mắt, ta sẽ không còn nghĩ đến y. Triệu Thất tự nhủ. Lại để cho đám người kia chịch rồi chịch thì đã là gì, làm quen rồi. Tối hôm nay nhất định phải ngoan một chút, nói mấy lời hay, có lẽ…

Thế nhưng vì sao Nhạc Thính Tùng còn chưa tới? Đã qua một ngày rồi. Y thật sự tin lời Tiểu Mông sao?

Triệu Thất cắn chặt ngón tay, lại không cách nào ngăn cản mình nghĩ đến y.

… Đúng rồi, y ngu ngốc như thế, nói cái gì chính là cái đó. Triệu Thất mơ mơ màng màng nghĩ. Nếu như hôm nay tên tiểu tử kia tới, ta sẽ không mắng y ngốc; nếu như ngày mai y còn chưa tới, ta sẽ không thèm nhìn mặt y nữa.

Nhưng nhỡ đâu ngày mai y cũng không đến thì sao? Triệu Thất cảm thấy không đúng, liền đổi chủ ý. Vậy thì sau ngày mai, ngày kia cũng được… Thôi, chỉ cần y có thể đến, ta sẽ không tính toán so đo nữa, ai bảo tuổi ta lớn hơn y chứ, lợi cho y quá rồi.

Quyết định như vậy, Triệu Thất bắt đầu thấy lo lắng. Bây giờ y thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa, có phải là đang truy kẻ hạ độc? Kỳ thực không nhìn thấy dáng vẻ lúc y trúng độc cũng rất tốt, ít nhất hiện tại mình chỉ nhớ hình tượng oai phong lẫm liệt của tên tiểu tử kia, sẽ không khổ sở thương tâm nữa…

Trong lúc hoảng hốt, Triệu Thất giống như nhìn thấy Nhạc Thính Tùng. Hắn hoan hỉ vươn tay, nhưng lần này y không dịu dàng ôm hắn, mà tóm lấy vạt áo hắn, thô bạo lắc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 54
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...