Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Chương 139

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nam Sương sáng sớm đều có thói quen chạy bộ. Lúc về vừa hay gặp Tạ Lam Án đi xuống từ tòa nhà mà cô và Chân Lục Trà thuê.

Nam Sương lập tức bước lên, chặn anh ta lại, ánh mắt đầy đề phòng:

“Sao anh lại tìm đến đây?”

Tạ Lam Án ngẩng đầu, thấy đối phương là người lần trước đi cùng Chân Lục Trà, anh khựng lại một chút.

Tạ Lam Án không định để ý đến Nam Sương, quay người rời đi.

Nam Sương nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo anh, tránh xa Trà Trà ra.”

Tạ Lam Án cười mỉa, quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Sương: “Câu này phải là tôi nói mới đúng.”

Hai người nhìn nhau, giống như đao kiếm chạm trán.

Khi Chân Lục Trà xuống lầu đổ rác, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này.

Cô vội vàng kéo Nam Sương ra sau lưng, sau đó trừng mắt nhìn Tạ Lam Án nói: "Anh làm gì thế? Có phải anh bắt nạt Sương Sương nhà tôi không?"

Sương Sương nhà tôi?

Nhớ lại trước đây cô cũng từng ngọt ngào gọi mình là "Đội trưởng đại nhân nhà tôi".

Ánh mắt Tạ Lam Án dừng lại trên bàn tay Chân Lục Trà đang nắm lấy tay Nam Sương, giữa hai hàng lông mày phủ một tầng sương lạnh.

Nhưng lúc này, anh chỉ có thể kìm nén cảm xúc khó chịu ấy.

"Không có, chỉ là nói chuyện một chút, không có bắt nạt cô ấy."

Tạ Lam Án rũ mắt, che đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt, nhưng vô tình lại khiến nốt ruồi lệ dưới mắt càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà trong phút chốc như bị nốt ruồi lệ ấy mê hoặc, cô vội vàng nhắm mắt lại. Nghe lời giải thích đầy ấm ức của anh, cô lại thật sự cảm thấy mình đã hiểu lầm.

Nhưng ngay lập tức, Chân Lục Trà hất văng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, kéo Nam Sương lên lầu.

Nam Sương bị cô kéo đến cửa, nhìn thấy túi rác cô mang xuống vẫn chưa vứt đi, bèn nhắc nhở: "Cậu vẫn chưa đổ rác."

Cơ thể đang bước vào nhà của Chân Lục Trà khựng lại, cô cúi đầu nhìn túi rác đen trong tay: ...

Đàn ông thật là tai hại!

Bên này, Tạ Lam Án nhìn bóng lưng Chân Lục Trà kéo Nam Sương rời đi, cảm xúc trong mắt anh cũng không thể che giấu được nữa mà bộc lộ ra ngoài.

Trà Trà...

Tạ Lam Án tự nhủ phải từ từ, dù sao Trà Trà cũng đã trở về, không cần phải vội vàng.

Nhưng khao khát trong lòng anh mỗi lần gặp cô lại càng trở nên mãnh liệt hơn, như thể bốn năm qua dồn nén tất cả lưu luyến và nhớ nhung, giờ phút này đều bùng nổ.

...

Vài ngày sau, Nam Sương nhận được một nhiệm vụ nhỏ từ tổ chức lính đánh thuê, dù sao hai người cũng không thể ngồi không ăn bám vào tinh hạch của con người bò kia.

Nam Sương: "Hôm nay Tạ Lam Án sẽ không đến đưa đồ ăn nữa chứ?"

Chân Lục Trà nhớ đến món cánh gà coca mà anh đưa đến tối qua, không nói đến những thứ khác, nhưng phải công nhận là tay nghề của anh thật sự rất tốt!

"Chắc là không đến nữa, anh ấy nói mấy ngày nay phải ra ngoài làm nhiệm vụ."

Đúng vậy, mấy ngày nay Tạ Lam Án vẫn luôn đưa đồ ăn cho Chân Lục Trà.

Mỗi một bữa ăn đều rất hợp khẩu vị của Chân Lục Trà, hơn nữa mỗi ngày đều không trùng món nào.

Nam Sương sau khi biết người quấn lấy Chân Lục Trà là Tạ Lam Án thì vô cùng chấn động. Cô hoàn toàn không ngờ rằng một nhân vật tầm cỡ, đứng đầu trong thời mạt thế lại có thể rảnh rỗi đến mức chạy tới đây chỉ để đưa cơm.

Nam Sương nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại non nớt của Chân Lục Trà, nheo mắt nói: "Hình như cậu béo lên rồi."

!!!

Câu nói này trước khi xuyên không Chân Lục Trà đã nghe không biết bao nhiêu lần, gần như đến mức PTSD. Vì vậy, cô vội vàng dùng tay nhéo nhéo mặt mình.

Nhưng nghĩ đến việc bây giờ mình đang ở trong thời mạt thế, không phải là trong giới giải trí nơi chỉ cần béo lên hai cân là sẽ bị phóng đại gấp đôi trên màn hình, cô liền thả lỏng.

Chân Lục Trà cười thoải mái: "Aiya, làm sao có thể! Chỉ là mấy ngày nay ăn uống hơi thả ga một chút thôi. Hai ngày nữa ra ngoài làm nhiệm vụ chắc chắn sẽ lại bị hành cho gầy đi."

Nam Sương nghe cô nói năng vô lại, không nhịn được bật cười.

Hai người thu dọn đơn giản một chút rồi rời khỏi căn cứ, lần này nhiệm vụ của họ là đến một thành phố nhỏ bị bỏ hoang cách đó hơn một trăm cây số để săn g.i.ế.c một con zombie cấp A cao cấp và tìm kiếm các tấm pin năng lượng mặt trời cỡ lớn.

Phần thưởng của nhiệm vụ không chỉ là tinh hạch của zombie cao cấp, mà còn nhận được trợ cấp nhà ở.

Tinh hạch cao cấp đối với họ không có nhiều sức hấp dẫn, chủ yếu là khoản trợ cấp nhà ở khiến hai người rất động lòng.

Chân Lục Trà và Nam Sương nhanh chóng đến đích.

Thành phố nhỏ trước mắt hoang tàn đổ nát, rất giống với thành phố bị biến thành đống đổ nát khi Chân Lục Trà mới tỉnh dậy.

Trong không khí đầy bụi bặm.

Đường phố cũng không thể nhìn ra hình dạng ban đầu, bên trên không chất đầy những bức tường đổ nát của những ngôi nhà sụp đổ thì cũng là những chiếc xe bị hỏng.

Biết tìm tấm pin năng lượng mặt trời ở đâu đây?

Nhìn tất cả trước mắt, đầu Chân Lục Trà muốn nổ tung.

"Sương Sương, người phát hành nhiệm vụ không nói tìm ở đâu sao?"

Nam Sương nhìn nơi mà ngay cả con phố nào cũng không thể phân biệt được, nhíu mày: "Anh ta nói là ở số 6054, đại lộ Kỳ Dương, là một nhà máy."

Chân Lục Trà thở dài: "Xem ra hai chúng ta phải tốn chút công sức rồi, ở đây ngay cả tường cũng đổ một nửa, cái gì mà đại lộ cũng sẽ không dễ tìm."

Nói xong hai người bắt đầu tìm kiếm đại lộ Kỳ Dương.

Mặt đường ở đây đều chất đầy đồ đạc, xe cũng không tiện lái, Chân Lục Trà dứt khoát cất xe vào không gian.

Hai người cùng tìm kiếm thật sự có chút chậm, xét thấy ở đây không có zombie cao cấp cấp S trở lên, Chân Lục Trà và Nam Sương quyết định chia nhau ra tìm kiếm.

Nam Sương lấy ra máy liên lạc kiểu mới mua ở căn cứ, đưa một cái cho Chân Lục Trà.

"Có nguy hiểm gì thì kịp thời gọi tôi."

Chân Lục Trà cầm máy liên lạc trong tay, cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ làm vậy. Đúng rồi, cái này dùng thế nào?"

Loại máy liên lạc kiểu mới này có tỷ lệ sử dụng rất cao giữa ba căn cứ lớn, nhưng cái mà Chân Lục Trà cầm trong tay là phiên bản mới nhất mà Nam Sương đã mua với giá cao, giống như phiên bản điện thoại cấp thấp trước thời mạt thế.

Có thể dùng số liên lạc đặc biệt để thêm bạn bè, cũng có thể gửi tin nhắn, có thể nói là một bước tiến lớn trong việc phá vỡ rào cản thông tin kể từ khi mạt thế bắt đầu.

Chân Lục Trà sau khi học theo Nam Sương, liền đi về hướng ngược lại với Nam Sương.

Trên đường đi, Chân Lục Trà gặp phải mấy con zombie cấp thấp, nhưng đều bị cô dùng búa giải quyết.

Cô vừa vung chiếc búa màu hồng, vừa đi trên đống đổ nát này, đi đi lại lại mấy vòng cũng không thấy đại lộ Kỳ Dương kia.

"Có khi nào người ủy thác nhớ nhầm địa danh rồi không……"

Ngay khi Chân Lục Trà định quay lại tìm Nam Sương, một bóng đen đột nhiên lao đến bên cạnh cô. Dù không nhìn rõ hình dáng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự to lớn của nó.

Chết tiệt! Không phải là con zombie cấp A kia chứ!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 139
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...