Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Chương 18

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tạ Lam Án sau khi ăn xong chân vịt còn quay đầu hỏi: "Còn nữa không?"

Chân Lục Trà nghiến răng nghiến lợi nói: "Hết rồi, đó là gói cuối cùng."

Giọng điệu còn mang theo chút oán giận.

"......Ồ."

Tạ Lam Án trông có vẻ rất thất vọng quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ đám zombie bị xe tông bay.

Dáng vẻ đó giống hệt một chú chó Golden Retriever không được ăn món ăn vặt yêu thích của mình.

Đáng thương hề hề.

Ít nhất là dưới góc nhìn của cô thì là như vậy.

Chân Lục Trà không khỏi có chút chột dạ.

Trong lòng nhớ lại, vừa rồi giọng điệu của mình vừa nãy có phải là quá gay gắt hay không. Dù sao thì hai ngày nay Tạ Lam Án thật sự rất mệt mỏi, không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cũng không được ăn uống đầy đủ.

......

Chân Lục Trà đưa chiếc túi đen vẫn còn đựng không ít đồ ăn vặt của mình cho Tạ Lam Án.

"Mặc dù không còn chân vịt nữa, nhưng vẫn còn những thứ khác, anh...... có muốn ăn chút gì không."

Ở điểm mù mà cô không nhìn thấy được. Tạ Lam Án quay mặt vào cửa sổ, cười.

Thật dễ lừa.

Nhưng ngay lập tức liền thu lại nụ cười trên mặt, nhận lấy chiếc túi mà cô đưa.

Trên hành trình tiếp theo, Chân Lục Trà tận mắt chứng kiến Tạ Lam Án vẫn tao nhã, ung dung.

Ăn hết hai gói ô mai, một gói cánh vịt, một gói khoai tây chiên vị tôm hùm đất, hai gói da cay, một hộp bánh Black Forest của cô.

......

......

Chân Lục Trà hoàn toàn tê liệt.

Đây là đang ăn đồ ăn vặt của cô sao! Noooo, đây là đang ăn tâm huyết của cô đó!

A a a a a a a.

Không ai nói cho cô biết, cái đùi mà cô ôm là thực chất là một tay ăn hàng không đáy nha!!!

Sau khi Tạ Lam Án ăn xong, còn lịch sự trả lại túi cho cô. Kèm theo một câu "Cảm ơn".

Đúng vậy! Chính là kèm theo!

Sau khi cô mở túi ra, trái tim càng thêm đau đớn.

Trong túi chỉ còn lại sót lại đúng một gói bánh quy sữa canxi lẻ loi.

Anh coi thường bánh quy sữa canxi à!

Tạ Lam Án dường như hiểu được câu hỏi trong mắt cô. Nhàn nhạt bổ sung một câu: "Không có sữa."

?

Hóa ra gói bánh quy sữa canxi này là do không có sữa để ăn kèm nên mới sống sót.

Vậy thì cô thật sự cạn lời rồi!

Tạ Lam Án nhìn Chân Lục Trà tức giận, giống như một cái bánh bao đang phồng lên.

Không nhịn được, khẽ cười thành tiếng.

Nhưng chỉ một giây sau liền thu lại nụ cười.

Chân Lục Trà nhìn thấy nụ cười trên mặt Tạ Lam Án, trong nháy mắt còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

Anh ta vậy mà lại cười.

Không còn lẽ trời nữa!

Nhưng lại nghĩ đến Tạ Lam Án là "cái đùi" mà cô tự mình tìm đến. Chỉ có thể nuốt giận vào bụng nói: "Đội trưởng, anh ăn vui vẻ là tốt rồi."

Nụ cười lịch sự.jpg

Lại là một ngày nỗ lực mỉm cười kinh doanh nữa rồi.

------------

Xe chạy trên đường nửa ngày.

Vào khoảng hai ba giờ chiều, hai chiếc xe chạy trên đường ngày càng khó khăn.

Lý do không gì khác, rất nhiều chủ xe nghe được từ đài phát thanh lời mời của các căn cứ lớn, cung cấp nơi trú ẩn cho những người sống sót.

Càng đến gần căn cứ, càng có nhiều xe hỏng hóc chắn ngang trên đường. Rất nhiều chủ xe đã biến thành zombie trên đường đến căn cứ. Các phương tiện đã gây ra va chạm liên hoàn.

Con đường trở nên hỗn loạn.

Nhiều xe hỏng bốc cháy và khói. Trộn lẫn với mùi xăng nồng nặc và mùi hôi thối trên người zombie.

Rất khó ngửi.

Trên mặt đất còn có những vệt m.á.u loang lổ. Có thể nhìn thấy tay chân cụt ngủn ở khắp mọi nơi.

Địa ngục có lẽ cũng chỉ như vậy thôi.

Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh tượng mà trước đây chỉ xuất hiện trong phim, trong lòng có chút khó chịu.

Tạ Lam Án liếc nhìn rồi cầm bộ đàm nói với Hàn Diễm ở chiếc xe kia: "Quay lại, đi đường nhỏ."

Hai chiếc xe nhân lúc đám zombie phía trước chưa chú ý đến bên này, vội vàng lùi lại, chuyển sang đi đường nhỏ.

Con đường nhỏ ở vùng quê không dễ đi, trên đường gập ghềnh. Xóc đến mức cô muốn nôn hết đồ ăn vặt vừa ăn xong ra ngoài.

Chân Lục Trà len lén liếc nhìn Tạ Lam Án bên cạnh.

Anh ta dường như không cảm nhận được sự xóc nảy trên đường, không có chuyện gì cả.

Chân Lục Trà:...... cô hận!

Họa vô đơn chí.

Bầu trời dần dần trở nên âm u, không lâu sau thì mưa bắt đầu rơi. Con đường vốn đã khó đi, lại càng trở nên lầy lội, xe chạy càng thêm khó khăn.

Nhưng cơn mưa dường như không có dấu hiệu dừng lại. Càng lúc càng lớn, tầm nhìn cũng bắt đầu bị hạn chế. Hạt mưa tí tách rơi trên xe.

Chân Lục Trà cảm thấy mình không nhìn rõ con đường phía trước nữa.

Biết thế đã cộng thêm điểm kỹ năng vào ngũ quan rồi! Không được, cô phải rút thêm điểm kỹ năng.

[Tiểu Thống Tử, Tiểu Thống Tử.]

【Tôi đây, ký chủ.】

[Giá trị trà xanh của tôi còn bao nhiêu.]

【Ký chủ, giá trị trà xanh hiện tại của ngài là 160.】

[Cho tôi rút mười lần liên tiếp, nhanh lên.]

【Được.】

Màn hình quen thuộc hiện lên trong đầu cô.

Không nằm ngoài dự đoán của cô, lại là một màu xanh lá cây.

Nhưng lần này cô không chỉ rút được 10 điểm kỹ năng.

Mà còn rút được một tấm bảng ghi "Sức mạnh × 100 trong 5 phút".

Chân Lục Trà  không hiểu lắm, liền gọi hệ thống ra lần nữa.

[Tiểu Thống Tử, tấm bảng "Sức mạnh × 100 trong 5 phút" này dùng để làm gì vậy.]

【Trả lời ký chủ, cái này có thể cho ngài trải nghiệm giá trị sức mạnh 100 trong 5 phút.】

[Trải nghiệm giá trị sức mạnh tăng lên 100? Nhưng mà chỉ có 5 phút, đủ cho ai dùng chứ, cậu keo kiệt quá đấy.】

Lần này hệ thống keo kiệt không lên tiếng nữa.

Được rồi.

Năm phút thì năm phút, có còn hơn không.

Chân Lục Trà lại cộng 5 điểm kỹ năng vừa nhận được vào ngũ quan.

Cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ con đường phía trước hơn một chút. Nhưng chú Viên và Tạ Lam Án dường như không bị cơn mưa lớn cản trở tầm nhìn.

Chân Lục Trà không khỏi cảm thán: Quả nhiên là lính đặc chủng, thế này mà cũng nhìn thấy rõ.

Sau khi cảm thán xong, Chân Lục Trà nhìn cơn mưa lớn bên ngoài. Càng nhìn càng cảm thấy không đúng lắm.

Chân Lục Trà dụi dụi mắt, lại nhìn kỹ một lần nữa.

Cơn mưa này mang theo những chấm nhỏ màu máu, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ.

Chân Lục Trà sững sờ.

Đây rõ ràng là cơn mưa m.á.u trong tiểu thuyết!

Cơn mưa m.á.u đến quá bất ngờ, khiến cô hoàn toàn không kịp phòng bị.

Trong tiểu thuyết, đội Ảnh Tức đều là những người có dị năng. Mặc dù không biết liệu bản thân có thể có được dị năng sau cơn mưa m.á.u này hay không. Nhưng trừ Đường Nguyệt đã có dị năng ra, những người khác đều có khả năng có được dị năng trong cơn mưa máu.

Nếu như Tạ Lam Án và những người khác đều phải hôn mê một hai ngày trong cơn mưa m.á.u mới có thể có được dị năng. Vậy thì chỉ cần một vài con zombie đến là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ rồi!

Trong tiểu thuyết, sau cơn mưa máu, rất nhiều người đã sở hữu dị năng. Nhưng cũng có một bộ phận lớn những người có sức đề kháng kém đã biến thành zombie, trong đó đặc biệt là người già và trẻ em. Thậm chí có một số zombie đã xảy ra biến dị lần hai.

Có thể nói thế giới loài người đã thực sự bước vào chế độ địa ngục.

Chân Lục Trà càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống tương lai thật mịt mờ.

Mẹ kiếp, như vậy thì còn sống kiểu gì nữa!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 18
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...