Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Chương 127

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chân Lục Trà lang thang giữa đống đổ nát suốt một buổi vẫn không thấy bóng người, thậm chí ngay cả một con côn trùng bay qua cũng không có. Hơn nữa, đôi giày cao gót của cô cũng đã “hy sinh anh dũng”.

"Haizz, rốt cuộc đây là cái quỷ gì vậy?" Chân Lục Trà tháo giày cao gót ra, dùng gót giày nện mạnh vào tảng đá.

'Cộp cộp cộp'

Chiếc gót giày vốn đã lung lay nay bị đập gãy một cách thô bạo.

Chân Lục Trà xỏ lại giày cao gót, nhưng đi lại vô cùng khó chịu.

“Nếu có một đôi giày thể thao thì tốt rồi…” Cô lẩm bẩm. Nào ngờ, vừa dứt lời, trong tay liền xuất hiện một đôi giày thể thao.

????

Tình huống gì vậy? Cô biến thành Doraemon rồi sao?

Chân Lục Trà nhìn chằm chằm vào đôi giày vừa xuất hiện từ hư không. Cảm giác biến ra đồ vật theo ý muốn này khiến cô thấy kỳ lạ nhưng cũng quen thuộc một cách khó hiểu, như thể trong ký ức có thứ gì đó vừa lóe lên.

Cô nhắm mắt, tập trung vào cảm giác đó. Ngay lập tức, trong đầu hiện ra một không gian giống như nhà kho, bên trong chất đầy đồ đạc, thậm chí còn có cả mấy chiếc xe. Nhưng thứ thu hút ánh mắt cô nhất lại là một chiếc búa màu hồng.

Chân Lục Trà thăm dò thử, nghĩ đến việc “lấy” chiếc búa kia ra. Giây tiếp theo, chiếc búa màu hồng đã xuất hiện trong tay cô.

Wow!

Hai mắt Chân Lục Trà sáng lên, lẽ nào đây chính là không gian trong truyền thuyết? Thú vị thật đấy!

Chân Lục Trà lắc lắc chiếc búa màu hồng trong tay. Cảm giác cầm nó vô cùng vừa vặn, như thể nó sinh ra là để dành cho cô. Nhưng chiếc búa này rốt cuộc dùng để làm gì?

Cô còn đang nghi hoặc thì bỗng nghe thấy một tiếng sột soạt rất nhỏ từ phía sau.

Cô quay phắt lại, ánh mắt sắc bén: “Ai ở đó?”

Không ai trả lời. Chỉ có một cơn gió thu khẽ thổi qua, làm mái tóc dài như thác của cô tung bay trong không trung.

Sự cảnh giác dâng lên trong lòng, hàng mày liễu khẽ nhíu lại. Cô chậm rãi bước về phía phát ra âm thanh, cảm giác trong người như một hệ thống báo động đang tự động kích hoạt.

Đột nhiên, từ sau một tảng đá, một bóng đen lao ra với tốc độ cực nhanh. Nhưng lạ lùng thay, Chân Lục Trà lại có thể nhìn rõ quỹ đạo di chuyển của nó, giống như đang xem một cảnh quay chậm trong phim. Mọi động tác của bóng đen đều hiện lên rõ ràng trong mắt cô.

Và cô cũng nhìn thấy dáng vẻ của nó.

Đó là một thứ không thể gọi là người. Toàn thân tím tái, vài chỗ còn chảy mủ nhớp nháp. Đôi mắt trắng dã pha lẫn sắc đỏ ngầu, móng tay dài và sắc bén, trông có thể dễ dàng cứa đứt cổ họng bất kỳ ai.

Chân Lục Trà chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể đã tự động hành động. Cánh tay cô giơ cao chiếc búa màu hồng, sau đó đập mạnh xuống đầu con quái vật ghê rợn kia.

Khoảnh khắc đầu búa va chạm với hộp sọ, cô thậm chí có thể nghe thấy âm thanh vỡ vụn chói tai, cùng với chất lỏng đỏ sẫm lẫn trắng đục b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Cho đến khi bóng dáng con quái vật đổ gục, đầu óc Chân Lục Trà giống như một cỗ máy bị rỉ sét, hoàn toàn không thể vận hành. Cô ngây ngốc nhìn bàn tay đang cầm chặt chiếc búa của mình.

Bàn tay thon nhỏ, trắng nõn như ngọc, móng tay cắt tỉa tròn trịa đầy tinh tế. Ngay cả người đại diện của cô cũng từng nói, nếu không làm minh tinh, cô hoàn toàn có thể trở thành người mẫu tay để kiếm sống.

Nhưng lúc này, Chân Lục Trà bắt đầu nghi hoặc.

Tay cô… lén cô đi học tuyệt thế võ công từ bao giờ vậy?

Cô nghiên cứu bàn tay mình thật lâu, thậm chí quên mất con quái vật đầu nát bấy đang nằm dưới đất. Mãi đến sau này, cô mới sực nhớ ra mình vừa xử lý một thứ kỳ quái.

Nói thật, khi nhìn lại cái xác kia, cô không hề thấy đáng sợ. Cảm giác như đây là cảnh tượng cô đã chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn lần, đến mức chẳng còn gì lạ lẫm.

Điều khiến cô bận tâm hơn chính là tại sao mình có thể phản ứng nhanh nhạy đến vậy, thậm chí chỉ dùng một đòn đã dễ dàng kết liễu con quái vật.

Chân Lục Trà ngồi xổm xuống, bịt mũi, ánh mắt đầy tò mò. Cô dùng chiếc búa chọc chọc cái xác dưới đất, sau đó lại dùng nó lật ngửa con quái vật lên.

Sau đó rút ra kết luận.

Thứ này xấu thật, đúng là xấu mẹ xấu con, xấu hết phần thiên hạ.

.

“Này! Hàn Diễm, lão đại Tạ Lam Án của các cậu đâu rồi? Cả ngày không thấy bóng dáng anh ta, tôi còn muốn tìm anh ta tỉ thí một phen đây!”

Một đội trưởng đội chiến đấu cấp A vừa thăng chức gần đây liên tục đòi tìm Tạ Lam Án để “giao lưu” vài chiêu.

Nhưng hôm nay, Hàn Diễm không giống mọi khi, cũng không khoác vai đùa giỡn với người này.

Anh chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt. Không cần đoán cũng biết đội trưởng nhà mình đang ở đâu.

Hôm nay - ngày này của bốn năm trước, Tiểu Lục đã vĩnh viễn rời xa bọn họ. Để chấp nhận sự thật cô không còn nữa, họ đã mất rất nhiều tháng.

Nhưng lão đại… cho đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận điều đó.

Từ sau khi Chân Lục Trà đi, tính cách vốn trầm tĩnh của Tạ Lam Án càng trở nên lặng lẽ hơn.

Cả con người anh như một vũng nước đọng, chẳng có gì có thể khuấy lên nổi một gợn sóng.

Hàn Diễm chợt nhận ra, đã rất lâu rồi anh không thấy lão đại cười. Khi Tiểu Lục còn ở đây, dù cố ý hay vô ý, lão đại vẫn luôn mỉm cười. Nhưng bây giờ…

Ngoài việc nhận nhiệm vụ, lão đại chỉ nhốt mình trong ngôi nhà của hai người.

Hàn Diễm bất giác nhớ lại những lần mình cãi nhau với Chân Lục Trà, trong lòng chợt nhói lên, hốc mắt cũng nóng rát.

Lúc này, Tạ Lam Án đang thất thần nhìn những bông hoa trong sân, đầu ngón tay thon dài khẽ vu.ốt ve cánh hoa mềm mại.

Ánh mắt anh dừng trên bông hoa, nhưng tâm tư lại phiêu du đến nơi nào xa lắm.

Rất lâu sau, một cơn gió nhẹ lướt qua, Tạ Lam Án mới khẽ mở môi, lẩm bẩm:

“Đã bốn năm rồi à…”

Ngón tay anh vô thức siết nhẹ. Cánh hoa yếu ớt lập tức lìa cành, xoay tròn giữa không trung rồi lặng lẽ rơi xuống đất.

——————

Chân Lục Trà mất mấy tiếng đồng hồ mới ra khỏi đống đổ nát kia.

Nhìn con đường tương đối bằng phẳng phía trước, Chân Lục Trà không chần chừ, lập tức lấy chiếc xe RV từ trong không gian ra.

Bên trong xe được trang bị đầy đủ tiện nghi, thậm chí cách bài trí cũng rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Thấy trong thùng nước vẫn còn khá nhiều, cô vui vẻ đi tắm ngay.

Cảm giác nhớp nháp trên người khiến cô cực kỳ khó chịu. Khi nãy lang thang trên đống đổ nát, cô liên tục bị quái vật nhảy ra tấn công.

Nhưng tất cả bọn chúng đều bị cô giải quyết trong nháy mắt.

Lúc này, Chân Lục Trà mới nhận ra cơ thể mình như đã được cải tạo. Sức lực mạnh đến đáng kinh ngạc, ngay cả ngũ quan cũng nhạy bén hơn hẳn.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên, cô cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay.

Hửm? Bị thương rồi sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 127
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...