Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Chương 135

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nam Sương kéo Chân Lục Trà đi một mạch, vừa đi vừa bực tức: "An ninh ở căn cứ này tệ thật! Sao lại có người tùy tiện xông tới gần người khác như thế chứ?"

Chân Lục Trà rụt cổ, cảm nhận rõ cơn giận của Nam Sương, cũng không dám nói nhiều.

Chỉ là… ánh mắt cô vẫn vô thức liếc về phía sau.

Người đó… trông cũng khá hợp gu mình đấy.

Đây là phúc lợi ông trời bù đắp cho mình khi xuyên không đến mạt thế sao? Cũng tuyệt đấy chứ, he he.

Nam Sương thấy cô thất thần, liền hỏi: "Cậu đang nghĩ đến người đó à?"

Chân Lục Trà lúc này vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe Nam Sương hỏi liền buột miệng đáp: "Ừm."

Đúng kiểu miệng nhanh hơn não mà!

Nói xong, cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Nam Sương đã đen thêm mấy phần.

Chân Lục Trà vội vàng đổi giọng: "Ý tớ là… tên đó thật đáng ghét! Dám có ý đồ xấu với tớ! Đáng lẽ phải bị đánh một trận mới đúng! Anh ta đáng chết!" Giọng điệu đầy chính nghĩa.

Nam Sương mặt không cảm xúc: …Cậu có nghe mình vừa nói gì không?

Cùng lúc đó, Tạ Lam Án - người vừa về đến căn cứ, đang lo lắng tìm kiếm tung tích của Chân Lục Trà thì đột nhiên hắt hơi hai cái.

Hàn Diễm đi ngang qua cũng giật mình, "Đội trưởng, anh bị cảm sao? Có cần uống thuốc không?"

Tạ Lam Án lạnh lùng nói: "Không cần."

Hàn Diễm thấy Tạ Lam Án từ khu A trở về vẻ mặt đầy tâm sự, sợ đối phương lại đau buồn quá độ vì nhớ Chân Lục Trà, liền dò hỏi: "Lão đại, tối nay ở sân luyện võ có một cao thủ mới đến, anh có muốn đi gặp không?"

Tạ Lam Án đang định đến phòng lưu trữ hồ sơ để kiểm tra danh sách người ra vào căn cứ hai ngày nay, xem có tên Chân Lục Trà hay không, nên thẳng thừng từ chối: "Không cần, cậu đi đi."

Nói xong, anh chỉ để lại cho Hàn Diễm một bóng lưng lạnh lùng.

Hàn Diễm nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khẽ thở dài.

Tiểu Lục, nếu cô còn sống thì tốt biết mấy.

Nghĩ đến Chân Lục Trà, Hàn Diễm quyết định tối nay sau khi đến sân luyện võ sẽ mua ít tiền giấy đốt cho cô. Dù bản thân anh không tin vào những chuyện mê tín dị đoan, nhưng vẫn mong rằng, dù ở đâu, Tiểu Lục cũng đừng chịu thiệt thòi.

Bữa tối, Chân Lục Trà không muốn ăn qua loa, nên cô lấy từ trong không gian ra một con cá rất béo để kho.

Khi cơm chín, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

Hàng xóm xung quanh ngửi thấy, ai nấy đều thèm ch.ảy nước miếng.

Nam Sương cũng có chút thèm thuồng. Cô vốn nghĩ rằng sau nhiều năm sinh tồn trong tận thế, mình đã không còn để ý đến chuyện ăn uống, nhưng tài nấu nướng của Chân Lục Trà đã hoàn toàn đánh thức vị giác ngủ quên từ lâu của cô.

Vì chỉ có hai người mà con cá lại khá lớn, Chân Lục Trà cũng không làm thêm món khác.

Hai người mỗi người một bát cơm, ăn sạch cả con cá.

Ăn xong, Chân Lục Trà xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, hạnh phúc nằm dài trên sofa.

Tối nay, Nam Sương còn phải đến sân luyện võ một lần nữa. Nghĩ đến đám gà mờ sáng nay không phục mình, khóe môi cô khẽ nhếch lên đầy vẻ chế giễu.

Chân Lục Trà thấy cô lại muốn ra ngoài, liền hỏi: "Sương Sương, cậu đi đâu vậy?"

Nam Sương biết Chân Lục Trà có lẽ không thích đến sân luyện võ, nhưng ánh mắt cô lại dừng trên cái bụng tròn vo của đối phương, nhướng mày nói: "Sân luyện võ. Có muốn đi cùng không? Coi như tiêu cơm."

"Được!", vừa hay mình ăn hơi no, coi như đi hóng hớt vậy.

Hai người nhanh chóng đến sân luyện võ.

Tuy rằng thời gian đã không còn sớm, nhưng tối nay sân luyện võ vẫn có rất nhiều người.

Nhóm người sáng nay bị Nam Sương đánh cho không phục lúc này đã gọi cứu viện.

Cứu viện chính là Hàn Diễm.

Hàn Diễm nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình, người thì mặt sưng vù, tím bầm, kẻ thì đi cà nhắc.

Anh lắc đầu hỏi: "Người đó vẫn chưa đến sao? Nhưng mà các cậu cũng thật là... lại bắt tôi, một người đàn ông to xác, đi đánh một cô gái."

Một người trong số đó, khuôn mặt sưng vù như đầu heo, ấm ức lên tiếng:

"Hàn ca, cô gái đó thực sự rất lợi hại! Hơn nữa, hôm qua mới đến căn cứ của chúng ta, chúng ta không thể để căn cứ mất mặt được! Vốn định tìm Đường tỷ giúp đỡ, nhưng chẳng phải chị ấy đã đưa em gái ra ngoài rèn luyện rồi sao..."

Hàn Diễm thở dài: "Thôi được rồi, kỹ năng không bằng người mà vẫn còn mặt mũi đi mách lẻo? Nhưng có thể đánh các cậu thành ra thế này, chắc cũng là một cao thủ đấy. Dạo này ở nhà rảnh rỗi đến mức xương cốt sắp rã rời rồi, coi như ra tay hoạt động một chút vậy."

Nói rồi, anh liếc nhìn ra xung quanh, hơi nhíu mày:

"Nhưng mà người vẫn chưa đến sao? Tối nay tôi còn phải đi đốt tiền giấy cho em gái, không thể ở đây quá lâu..."

Lời còn chưa dứt, phía trước đã vang lên những tiếng ồn ào, đám đông dần vây lại xung quanh hai người vừa tiến vào.

Chân Lục Trà và Nam Sương vừa bước vào đã bị đám đông xung quanh ồn ào vây lấy, đưa thẳng đến trung tâm sân luyện võ.

Chính xác mà nói, mục tiêu của tất cả mọi người đều là Nam Sương. Những lời khiêu khích, bàn tán vang lên không ngớt.

Hàn Diễm vừa đứng bên ngoài quan sát, vừa ung dung chờ "cao thủ mới đến" xuất hiện. Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua Chân Lục Trà, cơ thể bỗng chốc cứng đờ, đồng tử co rút lại, giống như gặp ma vậy.

Biểu cảm trên mặt anh thay đổi chóng mặt, đầu óc như bị một tiếng nổ đinh tai nhức óc dội vào.

Không thể nào...

Môi anh khẽ run rẩy, lắp bắp gần như không thể tin vào mắt mình.

"Tiểu... Tiểu Lục??!!!"

Tình huống gì đây?!

Não Hàn Diễm lập tức rơi vào trạng thái quá tải.

Khi Tiểu Lục chết, anh cũng có mặt ở đó. Ngay cả lúc hỏa táng, mấy người họ vẫn luôn đi theo sau Tạ Lam Án.

Chân Lục Trà nhìn người đàn ông trước mặt, thấy đối phương trừng mắt nhìn mình như thể gặp quỷ, nhất thời có chút nghi hoặc, cau mày.

Hàn Diễm phản ứng lại, vô cùng kích động, tiến lên nhéo má Chân Lục Trà, kéo sang hai bên.

Chân Lục Trà đau đến nhăn nhó, cô hét vào mặt kẻ kỳ quặc này: "Anh bị bệnh à! Làm vậy đau lắm đó!"

Nhìn dáng vẻ quen thuộc của cô khi tức giận, Hàn Diễm cười hì hì, nói:

"Vậy là đúng rồi! Có thể cảm thấy đau, chứng tỏ đây không phải mơ. Tiểu Lục, em đã trở lại rồi sao? Em..."

Hàn Diễm còn chưa nói hết câu, Chân Lục Trà đã lấy ra cây búa sắt màu hồng từ trong không gian ra.

Cả ngày hôm nay, ai cũng nói cô đã trở lại, nhưng rốt cuộc là mình đã trở về từ đâu chứ?

Chân Lục Trà giơ búa lên, đập thẳng về phía Hàn Diễm: "Tiểu Lục gì chứ! Tôi thấy anh mới là lão Lục ấy!" (Lão Lục - tiếng lóng chỉ kẻ chơi xấu, không đáng tin)

Nhìn thấy cây búa quen thuộc trong tay cô, Hàn Diễm càng chắc chắn rằng đối phương chính là Chân Lục Trà mà mình quen biết. Nhưng tại sao cô lại không nhận ra mình?

"Tiểu Lục, đừng mà! Tôi là Hàn Diễm đây!"

"Tôi mặc kệ anh là Hàn Diễm hay Lý Diễm!" Trên mặt Chân Lục Trà vẫn còn rát vì bị kéo mạnh khi nãy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 135
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...