Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 236

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cái gia đình chạy tới gây chuyện này chính là gia đình nhà cháu của ông Giả.

Nước mắt của người đàn ông cầm đầu rơi rào rào: "Cháu chỉ về muộn có một chút thôi mà đã nghe nói chú đi rồi. Chú ơi, khi còn bé chú còn bế cháu mà!"

Anh ta vừa khóc vừa đè đầu hai đứa bé bên cạnh mình xuống để chúng nó dập đầu: "Mau qua đây, dập đầu lạy ông nhỏ của các con một cái đi. Đây chính là ông nội ruột của các con đó."

Biểu cảm trên mặt Thời Nhiễm đã trở nên chết lặng. Đời trước cô cũng đã từng chứng kiến tình tiết này rồi.

Từ sau khi người kia giao tứ hợp viện cho một người bà con xa là cô, mấy người vai dưới có quan hệ gần gũi luôn hận không thể ăn tươi nuốt sống cô luôn.

Lời có thể tuôn ra còn nhiều hơn cảnh tượng này nhiều.

Tiểu Mai mặc đồ tang màu trắng quỳ trước linh cữu, không mảy may phản ứng gì với cái nhà bất thình lình nhảy ra này.

Người đàn ông đảo tròng mắt một vòng rồi bắt đầu chĩa mũi tấn công vào Tiểu Mai.

"Cô gái à, cô là một cô gái tốt. Khi còn sống chú tôi luôn nhờ ơn cô, cả nhà chúng tôi đến đời sau cũng sẽ còn nhớ rõ. Đây là hai đứa nhỏ nhà tôi, để bọn nó gọi cô một tiếng chị nhé, cũng là để cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của cô nhiều ngày qua."

Lời này thốt lên thật đúng là không biết xấu hổ. Từ khi tới đây đến giờ anh ta luôn làm lơ Tiểu Mai cơ mà.

Dì Vương sợ Tiểu Mai bị lừa nên vội vàng đi lên đáp bằng giọng điệu quái gở: "Cậu cũng kỳ quái thật đấy. Khi còn sống chú cậu chưa từng nhắc đến cậu lần nào, sao cậu có thể chứng minh mình là cháu của Giả Dã Minh được? Mà nếu cậu là cháu của ông Giả thật thì sao bao nhiêu năm qua những người hàng xóm như chúng tôi lại chưa từng thấy cậu bao giờ vậy? Cậu không phải là đồ giả mạo đấy chứ?"

Người đàn ông ngay lập tức khóc tiếp: "Chẳng phải là do điều kiện nhà tôi cũng không tốt sao? Hơn nữa thế hệ trước có ân oán cả đời nên chúng tôi mới ít lui tới đấy chứ?"

Chỉ có trong lòng một mình anh ta mới biết rõ. Cái gì mà ân oán của thế hệ trước chứ? Thật ra là khi cha anh ta còn sống thì hai nhà vẫn có qua lại với nhau. Nhưng sau khi cha anh ta chết, anh ta cảm thấy người chú này của mình không có con cái gì, tương lai lỡ bị bệnh chẳng phải anh ta sẽ phải chăm sóc à?

Tất nhiên là anh ta không vui khi làm vậy rồi.

Thế nên đã tự mình cắt đứt liên lạc.

Ngay cả chuyện ông Giả qua đời cũng là do một lần tình cờ anh ta mới biết được.

Ngay khi biết chuyện một cái là anh ta đưa con cái tới đây liền. May mà vẫn kịp tham dự lễ tang, tất cả mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ.

Biểu hiện của anh ta cực kỳ đau buồn: "Khi tôi còn bé chú còn nói sẽ nhận tôi làm con nuôi đấy! Tôi cũng đã nói với cha tôi nhất định mình sẽ dưỡng lão và lo ma chay cho chú rồi."

Thật ra thì lời này cũng không phải giả hoàn toàn. Đúng là thời còn trẻ ông Giả từng có suy nghĩ như vậy thật. Nhưng sau đó thấy các anh em đều không đồng ý nên ông cũng thôi.

Bây giờ người đàn ông kia nhắc lại chuyện này chẳng qua là vì cảm thấy nhà mình không chiếm được chút lợi lộc gì nên muốn tìm kiếm một chút đồng cảm mà thôi.

"Khi chú còn sống tôi không làm tròn chữ hiếu. Chú đi rồi nhất định tôi phải đưa chú một đoạn mới được!"

Người đàn ông lại tiếp tục vừa khóc vừa cầu, khiến hiện trường buổi đám tang loạn thành một đống.

Dì Vương cũng không phải là người dễ nói chuyện. Bà cực kỳ chán ghét người đàn ông giả vờ giả vịt này: "Khi chú cậu còn sống cậu không đến, ngày lễ ngày tết chẳng thấy mặt cậu bao giờ. Bây giờ chú cậu đi rồi cậu lại tới giả vờ giả vịt làm cháu ngoan hiếu thảo. Cậu nghĩ mọi người không nhìn ra cậu muốn làm gì thật à?"

Ông Giả không có con cái gì, lại mở một cửa hàng sửa xe đã rất nhiều năm nên tất nhiên cũng có một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ.

Chẳng qua là người đàn ông này cho rằng số tiền đó rất lớn nên mới mặt dày chạy tới đây tranh giành một khoản ấy mà.

Nhưng dì Vương cũng biết rõ mặc dù ông Giả có tiền nhưng phần lớn cũng đã tiêu mất rồi.

Trước kia lúc còn chưa bị bệnh chưa bị tai nạn thì ông tiêu tiền tài trợ mấy người giống Tiểu Mai vậy. Sau đó bệnh tật ập xuống lại tiêu tốn vào bệnh viện chạy chữa.

Đến bây giờ có lẽ cũng chẳng còn dư lại là bao.

Nhưng dì Vương biết chứ cháu của ông Giả lại không biết.

Thân là một người sức dài vai rộng, anh ta có muốn kể lể với người khác về chuyện mình khó khăn cũng chẳng dễ dàng gì.

Anh ta biết rõ dì Vương không dễ chọc nên quyết định tập trung mục tiêu lên Tiểu Mai.

Tiểu Mai vốn đang quỳ nghiêm chỉnh trước linh cữu lại bị người khác kéo một cái. Người đàn ông kia vừa kéo Tiểu Mai vừa nói cảm ơn, còn vừa nháy mắt cho hai đứa con của mình để chúng nó cũng tới quỳ lạy.

Anh ta cảm thấy chỉ cần nhà mình chiếm được vị trí đầu tiên trong đoàn đưa tang thì sau này nói chuyện tài sản để lại cũng là chuyện hợp lẽ.

Thời Nhiễm thấy anh ta chạy tới gạt Tiểu Mai ra thì rất tức giận. Trại Linh ngăn cô lại: "Để tôi lên cho."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 236
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...