Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 16

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Câu này không cần dì Vương nói, lúc Thời Nhiễm đẩy cửa mở ra cũng cảm nhận được rồi.

Nói sao nhỉ…

Căn nhà trước mắt này ấy, thật sự là chỉ còn lại cái sườn nát thôi.

Tứ hợp viện ba sân, đã tháo dỡ phù điêu ở cổng rồi, chỉ còn lại cái bệ.

Vào cửa thì có thể thấy căn nhà đối diện song song cạnh viện ngoài, nhưng cửa sổ của nó đã đen sì, trông có vẻ như đã tích tụ một lớp dầu bẩn.

Cổng phụ của nhà đối diện không biết tại sao cũng sập rồi, nên Thời Nhiễm đứng ở cổng lớn thì có thể nhìn vào bên trong. Lúc đầu xuân, cỏ hoang trong sân cũng chỉ vươn chút xanh, cỏ dại màu vàng nhiều hơn.

Chính giữa mảnh đất hoang tàn này, nhà chính trung tâm còn khiến người ta không gì để nói hơn.

Nóc nhà mất gần một nửa, cổng lớn cũng không thấy đâu, trong nhà trống không…

Hai mái hiên bên cạnh cũng không biết ở đâu rồi, đều là nóc nhà thông thoáng, rách nát điêu tàn.

Dì Vương: “Ôi, đứa bé này, sao không đi nữa? Phía sau còn có ba sân nữa, một dãy nhà phía sau sát bờ tường, con không đi nhìn thử?”

Thời Nhiễm ôm ngực, vì luật sư phụ trách khi ấy rất hối, cô cũng không nhắc đến phải đi xem tứ hợp viện trông ra sao. Nhưng kết hợp tứ hợp viện mình từng thấy qua, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nhưng không ngờ, không ngờ mà…

Này sao có thể gọi là nhà?

Có thể cho người ở sao?

Dì Vương vẫn đang không ngừng lảm nhảm: “Tuy nói tứ hợp viện này của chúng ta giờ không bán được nữa, nhưng con dọn dẹp xong vẫn có thể ở, căn nhà lớn thế này nữa là, con dọn xong cho thuê cũng có thể kiếm không ít.”

Thời Nhiễm: “…”

“Dì ơi dì vừa nói gì?”

“Dì nói con dọn xong thì cho thuê đi, đừng thấy nhà chúng ta nát, nhưng địa bàn chúng ta tốt, người trẻ lại đây thuê nhà không ít.”

“… Con hỏi câu trước.”

“Mảnh đất nhà chúng ta không cho bán nữa. Cô gái à lúc con làm thủ tục không có ai nói với con sao? Căn nhà này của gia đình con trùng hợp nằm ở biên giới khu vực bảo vệ! Vốn dĩ không tính là thuộc bên trong, nhưng không phải gia đình con chẳng có ai sao, tổ dân phố xem xét thấy tuổi thọ của căn nhà này cũng lâu rồi nên tính vào luôn, mỗi năm có năm ngàn đồng trợ cấp!”

Thời Nhiễm: … Nên không thể bán nữa sao?

Tứ hợp viện chín con số, không ngờ chỉ có một giá trị, không thể sang tay?

Dì Vương vẫn chưa thôi, dẫn Thời Nhiễm đi một vòng ra sân sau, sân sau không có khác biệt gì lớn với nội viện, hai phòng cách vách cũ kỹ giống hệt mấy gian phòng phía trước, mấy phòng phía trước, dãy nhà sau kiên cố hơn chút, nhưng cũng không kiên cố được bao nhiêu.

Cả đường đi, Thời Nhiễm không tự kìm được mà cảm thán, thiên hạ thật là không có cái bánh nào miễn phí cả.

Nếu kiếp trước cô biết mình thừa kế một tứ hợp viện thế này, nói không chừng cô không thèm.

Vừa không thể bán, cũng không thể ở.

Dì Vương chỉ vào căn nhà bên kia: “Sao không ở được? Mấy căn đó đều có thể ở!”

Nói xong còn giới thiệu cho Thời Nhiễm: “Đây còn là chuyện mấy năm trước, lúc ấy căn nhà này còn là của họ hàng con, bà ấy an tâm cho thuê mấy phòng này, người thuê nhà là người bán gian hàng nhỏ gần đây. Con nhìn đi, căn nhà ba phòng này, bên trong vẫn còn tốt đấy.”

Thời Nhiễm thò đầu ra nhìn, so sánh với mấy căn nhà cả cái nóc cũng không trọn vẹn kia, căn nhà ba phòng này vẫn coi như tươm tất ra hình ra dạng.

Một phòng chắc là làm nhà bếp, bên trong còn giữ vài đồ dùng nhà bếp, cái bếp lò dường như cũng đã có sửa qua.

Phòng bên cạnh là phòng ngủ, bên trong cũng trét vôi tinh xảo, giường và đồ dùng gia dụng vẫn còn.

Căn cuối cùng, vậy mà là nhà vệ sinh đã cải tạo.

Dì Vương còn đầy vẻ hối tiếc: “Người họ hàng kia của con mấy năm trước có bản lĩnh lắm, đã sửa được mạch nước ngầm làm nhà vệ sinh từ lâu rồi, chờ đến khi chúng ta muốn sửa vậy là không cho sửa nữa…”

Thời Nhiễm: Chà chà.

Cô quyết định rồi, cô không ở căn nhà này nữa!

Có sức ở đây, chi bằng cô đi tìm công việc khác tìm nhà trọ!

Trên đời không có chuyện gì khó, chỉ cần chịu buông bỏ!

Nếu căn nhà này mấy năm trước đã quăng xó không ai quản thế này, vậy cô cũng không thèm quản nữa!

Chỉ là còn chưa đợi Thời Nhiễm nói, dì Vương bên kia đã giục cô bỏ hành lý xuống đến tổ dân phố bàn chuyện với bà.

“Nếu nhà này đã có chủ rồi.” Dì Vương vui vẻ đầy mặt: “Vậy đúng lúc con đến tổ dân phố lãnh hóa đơn đi!”

“Mấy năm nay vì quy hoạch khu bảo vệ, vốn đã nói là sửa nhà tổ dân phố ra một phần, chủ hộ một phần.”

“Nhưng chẳng phải không liên lạc được với con sao? Nên tiền tu sửa tổng kết ghi lại cho con rồi.”

Thời Nhiễm: “…”

Thời Nhiễm đã tê dại.

“Khoảng bao nhiêu tiền ạ?”

Dì Vương cười vô cùng hào sảng.

“Cũng chẳng bao nhiêu.”

“Tiền lẻ cộng lại hết chắc khoảng trăm ngàn đồng đấy.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...