Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 65

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày hôm đó, sau khi đưa Sử Hồng đến trường thì Tinh Húc nhận được một cuộc gọi hẹn gặp của nhóm bạn cũ trong nước.

Sau khi rời chỗ hẹn đã là 4 giờ chiều, chợt nhớ đến Sử Hồng tự hỏi không biết hắn đã tan làm hay chưa? Công việc hôm nay có thuận lợi không? Vậy là liền đánh xe đến trường Lâm Hoa xem thế nào.

Lúc Tinh Húc tới thì vừa đúng lúc thấy cảnh Sử Hồng đang đứng bên lề đường gọi điện thoại, hình như định đi đâu đó.

Anh đang định chạy xe tới thì nhìn thấy có người chạy đến gây sự với Sử Hồng.

Anh mới lái xe tới gần quan sát xem.

Nghe mấy kẻ đến đó gào lên ồn ào như thế nhưng rõ ràng chúng không nắm rõ thông tin gì.

Mấy chuyện kiểu này không khó giải quyết nên anh không xen vào mà quyết định ở bên ngoài quan sát Sử Hồng xử lý chuyện này ra sao.

Sử Hồng xử lý mọi chuyện một cách lạnh lùng, kiêu ngạo, dứt khoát mà thông minh khiến anh cảm thấy thập phần hứng thú.

Người này luôn khiến anh bất ngờ và cảm thấy tò mò.

Đợi sau khi mọi chuyện được xử lý xong xuôi anh lái xe lên trước muốn chúc mừng cậu ta một chút.

"Chơi vui không?"

Tinh Húc hỏi câu này chỉ đơn giản nghĩ rằng Sử Hồng giải quyết vụ kia cứ như đang tiêu khiển vậy.

Không có ý nghĩ nào đó khác nhưng vào tai Sử Hồng thì chẳng khác nào là lời lẽ xúc phạm cậu ta.

"Anh thấy tôi giống như đang chơi?"

"Không phải như vậy sao? Bọn kia nhìn vào là biết không chuyên nghiệp rồi.

Cậu còn chả thèm để tâm xem chúng làm gì.

Đợi chúng mệt rồi mới lật mặt."

Mặt Sử Hồng càng lúc càng đen.

"Cho nên anh mặc kệ tôi ở đó bị người khác xúc phạm, đổ oan, bị vây bởi mấy cái điện thoại kia và chỉ ngồi đó xem kịch?"

"Tôi thấy cậu vốn không cần giúp đỡ mà."

"Ờ."

Sử Hồng nói một câu bâng quơ như thế rồi quay đầu bỏ đi.

Còn đứng thêm một lúc nhìn tên khốn đó cậu sợ mình sẽ không kìm được mà đánh người.

"Cậu định đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

"Không cần."

Nói rồi Sử Hồng đi qua đường gọi một chiếc taxi rồi leo lên.

Tinh Húc nhìn theo chỉ lắc đầu mỉm cười.

Người này thà thuê taxi tốn tiền cũng không chịu leo lên xe mình.

Ngạo kiều nhưng cũng có điểm đáng yêu.

Tinh Húc che miệng ho nhẹ.

Xảy ra một chuyện kia anh cảm thấy không yên tâm khi để cậu ta đi một mình như thế.

Hôn mê trên giường bệnh một năm mới tỉnh cũng không biết đã đắc tội với ai để bị người ta không tiếc tiền thuê người bôi nhọ giữa đường như thế.

Anh lái xe cẩn trọng theo sau người kia.

Dù sao cũng đã là người cùng một nhà, nếu lỡ như cậu ta xảy ra chuyện gì thì anh cũng gặp rắc rối lớn.

Tinh Húc tự nhủ với bản thân như thế.

...***...

Video "Trai đẹp vả mặt bọn lừa đảo" nhanh chóng trở nên vô cùng hot trên mạng, lượt share và bình luận tăng vùn vụt.

Hai người kia phải trùm kín mặt mới dám ra ngoài đi tìm kẻ đã thuê mình đóng kịch, kết quả nhận được là bị đánh cho bầm dập.

"Tụi mày làm không được việc còn dám mở miệng đòi tiền tao?"

"Nhưng… nhưng đó là do anh không hề nói cho bọn tôi biết hắn ta nằm viện là do hôn mê đến một năm.

Sao lại đổ hết trách nhiệm lên người bọn tôi?"

"Tao không nói thì bọn mày cũng phải biết tìm hiểu cho cặn kẽ mục tiêu rồi hãy lên kế hoạch chứ? Đứa nào tự khoe bản thân chuyên nghiệp, chưa từng hỏng một vụ nào?" Tên kia lại ra sức gào lên.

Bản thân hắn cũng không biết chuyện Sử Hồng hôn mê một năm trong viện thì làm sao mà nói với bọn chúng, nhưng thừa nhận thì chẳng khác nào nói mình cũng ngu giống chúng.

Ninh Viễn đứng đằng xa quan sát chuyện này lông mày càng thêm nhíu chặt.

Tên kia không những không trừng trị được ngược lại còn khiến anh ta càng nổi danh hơn.

Hắn cũng rất ngạc nhiên khi biết hoá ra Tinh Thần ngày đó kể chuyện cho tụi nó chi tiết Sử Hồng nằm viện lại không chịu nói rõ tình huống.

Tinh Thần chỉ nói bố nó si mê một người đàn bà chăm con trong viện.

Dự định sau khi con trai bà ta xuất viện thì sẽ đăng ký kết hôn.

Lúc hắn hỏi nằm viện vì nguyên nhân gì thì Tinh Thần bảo mình cũng không rõ lắm, chỉ biết tốn rất nhiều tiền, nằm viện chắc cũng được nửa năm rồi.

Kì thực khi Tinh Thần nói với đám người Ninh Viễn chuyện này chính bản thân cậu cũng không nắm rõ thông tin, chỉ nghe tài xế Vương nói lại rồi phán đoán mà thôi.

Mãi sau này về chung một nhà rồi bố cậu mới nói cho cậu biết.

Cậu cũng chưa nghĩ đến việc nói lại chuyện này cho Ninh Viễn.

Địa điểm họp mặt bí mật của nhóm Ninh Viễn là trong một nhà máy bỏ hoang ở cách xa trường mấy trăm mét.

Ngay khi chúng vừa ồn ào đuổi được bọn người đóng kịch kia ra ngoài thì Tinh Thần đạp cửa xông vào.

"Là mấy người các cậu bày trò này đúng không? Tôi đã nói không có sự cho phép của tôi không được đụng vào anh ta kia mà!"

"Sao cậu lại khẳng định là bọn tôi làm?"

"Còn không phải? Sáng nay là ai nhắn với tôi muốn xử lý anh ta? Thủ đoạn của mấy người các cậu tôi còn không hiểu sao? Việc này chỉ có thể do các cậu làm."

"Cứ cho là bọn tôi làm đi, nhưng đây vốn không phải là ý định của cậu à? Cậu suốt ngày nói muốn trừng trị anh ta, muốn anh ta nhanh chóng cút khỏi nhà cậu kia mà."

"..." Tinh Thần cắn môi.

Cậu cảm thấy hối hận vì trước kia đã tìm đến bọn này.

"Đó cũng là chuyện riêng của tôi.

Chỉ có tôi mới được phép bắt nạt anh ta.

Mấy cậu không xem lời của tôi ra gì, tự tiện hành động.

Nếu đã không tôn trọng nhau như vậy tốt nhất chúng ta chấm dứt liên hệ từ giờ đi.

Tôi không muốn gặp lại các cậu nữa."

"Đứng lại đó!"

Tinh Thần quay người muốn rời đi thì bị đám thuộc hạ của Ninh Viễn vây lại.

"Mấy người định làm gì? Muốn đánh tôi?"

"Sao lại đánh cậu được chứ.

Tôi chỉ muốn chúng ta bình tĩnh lại nói chuyện."

"Cậu muốn nói chuyện gì? Nếu muốn xin lỗi tôi vì chuyện cậu tự ý hành động thì không cần đâu.

Việc đó tôi không thể chấp nhận tha thứ được."

Ninh Viễn nhíu mày, trán đã nổi gân xanh.

Tên này chưa gì đã chặn họng hắn.

"Cậu ngăn cản bọn tôi đụng đến anh ta khiến tôi không thể không suy đoán rằng cậu cảm mến anh ta rồi, không còn ghét anh ta nữa."

Gương mặt Tinh Thần đột nhiên đỏ bừng.

"Đừng có nói bậy! Tôi với anh ta không thể nào có cảm tình với nhau được.

Tóm lại các cậu không được đụng đến anh ta nữa, nếu không đừng trách tôi!"

Ninh Viễn bước đến chỗ Tinh Thần.

Những kẻ đang bao vây Tinh Thần tự động đứng tách ra hai bên.

"Là cậu tìm đến bọn tôi nói này nói nọ bây giờ còn trách cứ.

Cậu không thấy cậu quá đáng lắm sao?"

"Ninh Viễn!! Rốt cuộc cậu muốn gì?"

"Tôi chỉ tò mò muốn biết người tên Sử Hồng kia rốt cuộc là người như thế nào mà khiến một kẻ từng ghét cay ghét đắng anh ta như cậu lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Không chỉ cậu, đám đàn em của tôi có vài người cũng rất kính nể anh ta.

người thú vị như thế này Ninh Viễn tôi rất muốn gặp thử một lần."

"Đừng hòng! Tôi không cho phép cậu động vào anh ta!"

"Cậu nghĩ cậu cản được sao?"

"Mày…"

Tinh Thần lườm mắt nhìn Ninh Viễn.

Ánh mắt sắc như dao chĩa thẳng vào Ninh Viễn khiến những người đứng quanh đó cũng phải rét run nhưng Ninh Viễn chỉ mỉm cười, nói:

"Tôi chỉ đùa một chút.

Cậu căng thẳng vậy làm gì?"

"Cậu đùa?"

"Đúng.

Chỉ đùa thôi.

Tôi và anh ta không quen biết, đụng chạm đến anh ta làm gì.

Bởi vì cậu nhất quyết muốn rời khỏi nhóm nên tôi mới muốn đùa cậu một chút.

Không ngờ cậu tưởng thật nổi nóng như vậy."

Tinh Thần nhíu mày nhìn hắn, vẫn rất nghi ngờ.

"Mong là cậu nói thật.

Nếu cậu còn muốn tôi xem cậu là bạn bè thì hãy nhớ đến lời ngày hôm nay."

Nói xong Tinh Thần quay người bỏ đi.

Ninh Viễn phất tay bảo thuộc hạ quay về.

"Đại ca, cứ để hắn đi như vậy? Nhưng chúng ta khó khăn lắm mới kéo được hắn vào nhóm…"

"Không sao.

Tao nắm được điểm yếu của nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ lại đến tìm chúng ta.

Ngược lại, tao tò mò tên họ Sử kia hơn.

Tụi mày đi tìm hiểu kỹ về Sử Hồng cho tao.

Tất cả thông tin về hắn, điều tra hết."

"Vâng."

Ninh Viễn rút một điếu thuốc lá hút lấy một hơi rồi đưa lại nó cho thuộc hạ.

Hắn xỏ tay túi quần, mỉm cười dẫn đầu cả nhóm bước ra khỏi nhà máy bỏ hoang kia.

...***...

Tối hôm ấy Tinh Thần ôm một hộp giấy lò dò đến trước cửa phòng Sử Hồng.

Chuyện lúc sáng vẫn khiến cậu cảm thấy rất áy náy.

Rốt cuộc mua luôn thứ này về từ lúc nào.

Cậu giơ tay lên rồi lại bỏ xuống, cứ như vậy đến mấy lần cũng vẫn do dự chưa quyết định gõ cửa.

Giống như có linh tính, Sử Hồng đột nhiên mở cửa ra, đúng lúc đối mặt với Tinh Thần.

Hai người mở tròn mắt kinh ngạc nhìn nhau.

"Cậu đến tìm tôi có chuyện gì à?"

Tinh Thần sững người.

Bao câu nói chuẩn bị sẵn trong đầu lúc này đột nhiên bay đâu hết cả.

Do dự một chút cậu liền nhét cái hộp trên tay vào tay Sử Hồng rồi bỏ chạy.

Sử Hồng nhìn chiếc hộp màu xanh trên tay.

Đây chẳng phải là "Râu mực cay Tứ Xuyên", một trong những món ăn vặt thịnh hành nhất hiện nay sao? Tự nhiên đưa cho cậu thứ này làm gì?

* Còn làm gì? Dùng đồ ăn xin lỗi đó..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 65
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...